10 tháng 5 2024

NHỮNG CHIẾC VỎ SÒ

 


Một cậu bé 6 tuổi cùng em gái 4 tuổi đi vào chợ. Bất chợt cậu phát hiện em gái mình bị tụt lại phía sau. Cậu dừng lại và ngoái lại nhìn…
Em gái cậu đang đứng trước một cửa hàng đồ chơi và chăm chú ngắm nhìn một thứ gì đó rất thích thú. Cậu đi lại chỗ em gái và hỏi:
- Em muốn cái gì đó à?
Cô em gái chỉ vào con búp bê. Cậu bé nắm lấy tay em, và như một người anh có trách nhiệm, cầm con búp bê đưa cho em. Cô bé rất vui…
Người chủ tiệm trong nhà đã trông thấy tất cả và rất lấy làm vui khi thấy hành động trưởng thành của cậu bé…
Sau đó, cậu bé đi đến quầy và hỏi người chủ tiệm:
- Thưa bác, con búp bê này giá bao nhiêu tiền ạ?
Chủ tiệm là một người điềm tĩnh và đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống. Ông hỏi cậu bé với giọng trìu mến:
- Thế cháu có thể trả cho bác bao nhiêu?
Cậu bé lấy ra tất cả số vỏ sò trong túi mà cậu đã lượm được bên bờ biển và đưa cho chủ tiệm. Ông chủ tiệm nhận lấy và bắt đầu đếm như thể đang đếm tiền. Sau đó, ông nhìn cậu bé.
Cậu bé hỏi một cách lo lắng:l
- Ít quá ạ?
Chủ cửa hàng trả lời:
- Không, không đâu… Chỗ này dư rồi. Vì vậy, ta sẽ trả lại phần thừa cho cháu. - Nói xong, ông chỉ giữ lại 4 vỏ sò và đưa chỗ còn lại cho cậu bé.
Cậu bé vui vẻ bỏ những vỏ sò vào túi, chào ông chủ và rời đi với em gái.
Người giúp việc trong cửa hàng đã rất ngạc nhiên khi chứng kiến tất cả câu chuyện. Anh hỏi ông chủ:
- Thưa ông! Sao ông có thể bán một con búp bê đắt tiền như vậy với giá chỉ 4 vỏ sò?
Người chủ tiệm nói với một nụ cười:
- Đối với chúng ta, đây chỉ là những vỏ sò. Nhưng đối với cậu bé, nó rất quý giá. Và ở tuổi này, cậu bé không hiểu tiền là gì, nhưng khi lớn lên, cậu sẽ biết. Và khi nhớ lại mình đã mua một con búp bê bằng vỏ sò chứ không phải là tiền, cậu bé sẽ nhớ đến tôi và nghĩ thế giới này vẫn còn nhiều người tốt. Điều đó sẽ giúp cậu bé nuôi dưỡng một thái độ tích cực và có động lực để trở thành người tốt.
• Lời bàn:
Cho dù bạn truyền thái độ gì ra thế giới, nó sẽ tiếp tục lan rộng. Nếu bạn làm việc thiện, lòng tốt sẽ được truyền đi. Nếu bạn làm việc xấu, tiêu cực sẽ lây lan.
Hãy nhớ rằng bạn là một nguồn năng lượng mạnh mẽ, hành động tốt hay xấu một ngày nào đó cũng sẽ quay trở lại với bạn, không phải theo cách mà bạn muốn, và có lẽ cũng không theo cách mà bạn có thể hiểu được. Nhưng nó sẽ trở lại. Giống như câu nói của người xưa “Gieo nhân nào gặt quả nấy”.
Hãy giữ cho vòng tuần hoàn của bạn luôn tích cực.
Theo: Eliter Readers.


Tâm không hẹp thì đời sẽ đẹp!

1. Sở dĩ người ta đau khổ là do đeo đuổi những thứ sai lầm.
2. Đừng nên có thái độ bất mãn người khác. Bạn hãy quay về kiểm điểm chính mình mới đúng. Bất mãn người khác là chuốc khổ cho chính mình.
3. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời.
4. Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ, chính vì bạn hiểu nó quá ít, bạn không có thời gian ở chung với nó. Nhưng rồi một ngày nào đó khi bạn hiểu sâu sắc, bạn sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong trí tưởng tượng của mình.
5. Muốn không hối hận về sau thì đừng khư khư về cách nghĩ của mình.
6. Đừng lãng phí mạng sống của mình tại những nơi mà nhất định bạn sẽ ân hận.
7. Thời gian sẽ trôi qua. Hãy để dòng thời gian cuốn trôi phiền não của bạn đi.
8. Người không biết thương bản thân thì không thể thương người khác.
9. Người nào trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.
10. Khi sống thành thật với chính mình, không ai trên đời sẽ lừa dối bạn được.
11. Hạnh phúc không kéo dài mãi, nhưng khổ đau cũng vậy. Tâm rộng mở thì cuộc đời sẽ đẹp thôi! Nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.
AnLe chia sẻ từ FB Tao Nguyen.


Một người già đi dạo công viên, chợt thấy trên ghế đá có một cô gái đang ngồi ủ rũ, chán nản. Ông đến bên cạnh và bắt chuyện:
- Cô gái, sao thấy buồn mà ủ rũ vậy?
- Dạ, cháu chăm chỉ làm, rất vất vả nhưng vẫn nghèo ạ.
- Nghèo là sao?
- Cháu không thể có xe mới, không dám ăn ngon, mặc đẹp, không thể đi chơi xa…
- Ủa, ta thấy cháu là người giàu có đấy chứ
- Dạ, cháu chẳng nghe ai nói như ông cả…
Vậy:
- Cho ta một ngón tay, ta trả cháu 500 triệu nhé.
- Dạ không.
- Thế cho ta bàn tay kia, ta trả 1 tỷ.
- Dạ, Không thể được.
- Nếu cho ta đôi mắt, ta trả cháu 10 tỷ.
- Dạ, không.
- Ta đưa cháu 5 tỷ, đổi lại cháu sẽ thành ta. Là người già, lưng hơi còng, hơi lú lẫn, chỉ đi loanh quanh công viên, một năm đi bệnh viện vài ba lần.
- Dạ không, cháu cảm ơn ông! Cháu đã hiểu ra rồi.
Cháu là một gia sản lớn của cha mẹ, của dòng họ, cháu đang là người giàu có.
Nếu bạn chưa bao giờ trải qua chiến tranh, bạn đã là người may mắn hơn 500 triệu người và gia đình họ đang bị hậu quả của chiến tranh.
Nếu bạn có cái để ăn, có quần áo để mặc, có tiền tiêu hàng ngày, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người vô gia cư, nghèo đói không nơi nương tựa.
Nếu bạn đang đọc được những dòng này là bạn đã hạnh phúc hơn vài tỷ người trên trái đất này.
Nếu hôm nay bạn có thể nở được nụ cười vậy là bạn đã may mắn, hạnh phúc và giàu có hơn một nửa nhân loại.
Nếu sáng thức dậy, bạn thấy vẫn khỏe mạnh, bạn đã hạnh phúc hơn nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.

"Soi gương để thấy mình giàu có và hạnh phúc bạn nhé"


PHỤ NỮ ẤY MÀ…

Cô ấy bảo muốn trồng một giàn hồng bên cửa sổ, anh nói: “Dạo này bận quá, để tuần sau rảnh anh làm cho.” Tuần sau được nghỉ nhưng anh lại lười, câu chuyện thoáng qua trong đầu rồi bay đi mất. Anh nghĩ phụ nữ ấy mà, tuỳ hứng một lúc rồi quên nhanh thôi.
Cô ấy nằm cạnh lướt facebook, chỉ cho anh xem một chiếc váy rất xinh.
- “Em muốn mua. Được giảm đến 50% trong ba ngày, mai là ngày cuối rồi, anh chở em đi nhé.”
- “Ừ, dễ mà. Mai anh mua cho.”
Tối hôm sau bạn bè rủ đi ăn mừng dự án vừa hoàn thành, cô gọi mấy cuộc nhưng anh không nghe máy, về sau kiên quyết tắt chuông. Vài chuyện vặt vãnh của phụ nữ, sánh sao được dịp bạn bè tụ tập cùng nhau.
Nửa khuya mở điện thoại, thấy cô nhắn tin: “Em đói quá, anh về mua cho em ổ bánh mì được không?” Anh nhìn đồng hồ, đã gần một giờ sáng, anh nhét điện thoại vào túi nghĩ rằng cô ngủ rồi. Ăn khuya cũng không tốt. Anh mở cửa nhè nhẹ, cô nằm quay mặt vào trong thở đều, anh đặt mình nằm xuống rồi ngủ ngay, không phát hiện bờ vai người bên cạnh rung lên khe khẽ.
Chiều nay về nhà anh thấy mấy chậu hoa đang khoe sắc, màu hoa đỏ tươi, hương thơm thoang thoảng. Anh khen: “Hoa đẹp đấy. Em tự trồng à?” Cô không trả lời, loay hoay bày đồ ăn lên bàn, anh cũng chẳng để tâm, giở tờ báo đọc lướt vài tin tức, bữa cơm trôi qua như cái chớp mắt, chỉ có tiếng nhạc của Lê Cát Trọng Lý văng vẳng lúc xa lúc gần: “Thương em thương tình đa mang Yêu trăng ba mươi quên mình…”
Dạo này cô ít nói hẳn, thỉnh thoảng anh thấy nhà có vài cái mới mẻ: rèm cửa được thay, đèn phòng ngủ cũng là loại khác, toả ra màu vàng ấm áp, có lúc bước vào nhà nghe mùi tinh dầu thoang thoảng dễ chịu, phòng tắm để chậu trầu bà xanh mát… Anh nghĩ phụ nữ thật vẽ chuyện, toàn để tâm những tiểu tiết đâu đâu. Chợt tối nay về nhà thấy chiếc vali to trước cửa, cô ngồi đợi sẵn, ngước lên nhìn anh cười.
- “Đi đâu đấy?”
- “Đi xa.”
- “Em đùa à. Không vui đâu.” - Anh chau mày, cởi đôi giày vứt sang một bên.
- “Em đi thật. Rời khỏi đây, rời khỏi anh.” - Cô lại cười, khuôn mặt yên ả như mặt hồ, thậm chí không có một nét buồn thương nào.
- “Tại sao? Chẳng phải chúng ta đang sống chung rất tốt?”
- “Ừ, rất tốt…” Cô đứng dậy, vuốt lại nếp váy hơi nhàu
- “Tốt với anh nhưng không phải với em. Em cần một người thương, không phải một người chỉ để sống cùng. Anh xem, hoa em có thể trồng, ống nước có thể thay, điện hư có thể sửa, đói có thể tự nấu ăn, bệnh có thể tự mua thuốc… Vậy cần anh làm gì?”
Anh đứng lặng thinh, nhớ lại những ngày đầu gặp cô: Cô mỏng manh, bé nhỏ, hét lên khi thấy một con gián, cắt miếng chanh cũng đứt tay, anh bảo: “Em vụng về thật, không có anh thì biết làm thế nào.” Giờ cô đứng trước anh, vẻ mặt bình lặng, khoé miệng hơi mỉm cười không có chút gì giận dỗi. Tự dưng anh thấy nghèn nghẹn. Cô lướt qua anh, mùi nước hoa thoang thoảng quen thuộc, anh bật ra một câu lạc lõng:
- “Váy đẹp lắm.”
Cô hơi dừng lại, cúi đầu:
- “Chắc anh quên rồi. Là chiếc váy giảm giá em muốn mua. Lúc em mua được nó thì đã không còn giảm nữa, khá đắt nhưng em nghĩ mình xứng đáng.”
Cô nhẹ nhàng khép cửa. Anh nhìn ra bậu cửa, giàn hồng vẫn đỏ tươi, khẽ đung đưa trong gió. Mâm cơm trên bàn để sẵn, chỉ có một chiếc bát, một đôi đũa… Và nhà chỉ còn mình anh. Anh chợt nhớ từng nghe ai đó nói: “Với người phụ nữ của mình, tốt nhất là đừng dạy cô ấy trở thành người mạnh mẽ, vì đó cũng là lúc bạn đánh mất cô ấy rồi.”

Nguồn Người Việt Hải Ngoại.

TRUNG THỰC …

Đây là câu chuyện xảy ra vào tại thành phố New York, Hoa Kỳ. Harris và một đồng nghiệp trong công ty quảng cáo cùng đi ăn trưa tại nhà hàng.
Cả hai đã gặp một người ăn xin khiến họ không thể nào quên…
Khi hai người đang đứng bên cạnh đường thì một người ăn xin tiến về phía của Harris.
Người ăn xin ấp úng nói: “Tên tôi là Valentine, tôi đã thất nghiệp 3 năm rồi, và chỉ dựa vào ăn xin sống qua ngày.
Tôi nói ra hoàn cảnh thật của mình mong cô có nguyện ý giúp đỡ. Cô có thể cho tôi một ít tiền lẻ để mua chút đồ ăn và nước uống không?”
Sau khi nói xong, Valentine đưa ánh mắt nhìn Harris như đang đợi câu trả lời.
Nhìn Valentine, Harris đã động lòng trắc ẩn. Cô mỉm cười nói với Valentine: “Không vấn đề gì, tôi hoàn toàn nguyện ý giúp cậu”.
Nói rồi Harris đưa tay vào túi để lấy tiền cho Valentine, nhưng tiếc là cô không còn chút tiền mặt nào, mà chỉ có một thẻ tín dụng. Cô thấy băn khoăn, cầm thẻ tín dụng mà không biết phải làm sao.

Nhìn thấy Harris đang tỏ vẻ ái ngại, Valentine nhỏ giọng nói: “Nếu như quý cô tin tưởng, có thể đưa thẻ tín dụng cho tôi mượn.” Harris vốn có tấm lòng lương thiện nên cô không một chút nghi ngờ đã đưa thẻ cho Valentine.

Cầm thẻ tín dụng xong, Valentine chưa vội rời đi mà còn nói với Harris: “Ngoài việc mua đồ ăn, tôi còn có thể mua thêm ít nước không?”
Harris không suy nghĩ gì thêm, cô nói: “Hoàn toàn có thể, nếu như cậu còn cần mua thứ gì thì cứ mua đi nhé!”

Valentine cầm thẻ tín dụng rồi rời đi. Harris và bạn cùng nhau bước vào nhà hàng. Ngồi xuống không lâu, cô bắt đầu thấy hối hận. Harris có vẻ buồn buồn rồi nói chuyện với bạn: “Thẻ tín dụng của mình không có mật mã, trong thẻ có tới 100.000 USD, cậu kia chắc sẽ cầm mà bỏ trốn, phần lớn là không trả lại cho mình rồi.”
Người bạn lại nói thêm vào: “Bạn quá dễ tin tưởng người xa lạ. Bạn thật quá lương thiện lại ngây thơ nữa!”

Harris giờ nghĩ lại, cô không còn tâm trạng để ăn cơm nữa. Đợi bạn ăn xong rồi hai người rời khỏi nhà hàng.
Điều ngạc nhiên mà họ không ngờ tới là Valentine đã đợi ở bên ngoài từ lâu.
Anh dùng hai tay đưa thẻ tín dụng và chi phiếu thanh toán cho Harris. Rồi anh nói: “Tôi đã tiêu hết 25 USD để mua một ít đồ dùng rửa mặt, hai bình nước. Quý cô có thể kiểm tra đối chiếu ngay bây giờ.”

Nhìn người ăn xin biết giữ chữ tín, Harris cùng với bạn của mình đã vô cùng kinh ngạc và cảm động. Cô không thể làm chủ được mà nắm tay Valentine rồi liên tục nói: “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!”

Valentine làm bộ mặt khó hiểu về tình huống này: “Cô giúp tôi, tôi phải cảm ơn cô mới đúng chứ. Tại sao cô lại phải cảm ơn tôi?”

Sau đó Harris đã đem câu chuyện này kể cho một tòa soạn báo ở New York.
Sự thành thật của Valentine khiến tòa soạn cảm động, giúp tờ báo hướng con người đến với chuẩn mực đạo đức cao hơn.
Bài viết do đó cũng được nhiều người đón nhận. Nhiều độc giả đã gửi thư đến tòa soạn nguyện ý giúp đỡ Valentine.

Một thương nhân ở bang Texas sau khi xem báo, ông đã gửi cho Valentine hơn 6000 USD kèm theo lời khen tặng về sự thành thật.
Điều làm cho Valentine vui mừng hơn nữa đó là chỉ vài ngày sau anh đã nhận được cuộc điện thoại từ hãng hàng không Wisconsin Airlines. Hãng mời anh về làm nhân viên phục vụ, đồng thời thông báo rằng anh có thể ký hợp đồng đi làm ngay.

Trong một khoảng thời gian ngắn Valentine đã nhận được niềm vui quá lớn. Anh chia sẻ: “Từ nhỏ mẹ của tôi đã dạy rằng: làm người nhất định phải thành thật và giữ chữ tín, dù cho có nghèo hèn phải lưu lạc đầu đường cũng không được vứt bỏ chữ tín…” Valentine giờ đã hiểu: làm một người thành thật nhất định sẽ nhận được phúc báo!

Abraham Lincoln từng nói: “Thành thật là phương sách tốt nhất!”.
Còn một nhà kinh doanh cũng từng chia sẻ: “Tôi đã chọn cách làm ăn thành thật, kể cả trong lúc khó khăn nhất. Và kết quả khiến tôi không bao giờ phải hối hận với thái độ kinh doanh mà mình lựa chọn.”

- Cang Huỳnh lược dịch từ Histoire de vie.








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét