21 tháng 7 2024

BIỂU TƯỢNG CỦA VENICE…



Năm 1956, một sự kiện đặc biệt đã diễn ra ở Venice, Ý, khi những con kênh nổi tiếng của thành phố được rút cạn và làm sạch lần đầu tiên sau nhiều thế kỷ. Công việc đáng chú ý này được gọi là "Svolte di Popolazio" hay Cách mạng Nhân dân, và đó là một dự án dân sự lớn nhằm cải thiện điều kiện vệ sinh và cơ sở hạ tầng của các tuyến đường thủy lịch sử của Venice.
Qua nhiều thế kỷ, các kênh đào ở Venice đã tích tụ nhiều lớp phù sa, mảnh vụn và chất thải, dẫn đến tình trạng mất vệ sinh và gây ra mối đe dọa cho di sản kiến ​​trúc của thành phố. Quyết định tháo nước và làm sạch các kênh đào được đưa ra nhằm nỗ lực giải quyết những vấn đề này, khôi phục các tuyến đường thủy trở lại hiện trạng trước đây và bảo tồn bản sắc văn hóa và lịch sử độc đáo của Venice.
Việc thoát nước và làm sạch các con kênh đòi hỏi sự lập kế hoạch, phối hợp tỉ mỉ và tốn nhiều công sức của đội ngũ kỹ sư, công nhân và tình nguyện viên. Nước được bơm ra khỏi các con kênh, để lộ đáy bùn và những kho báu ẩn giấu bên dưới bề mặt, chẳng hạn như các hiện vật bị mất, thuyền bị chìm và các công trình kiến ​​​​trúc hàng thế kỷ.
Khi các con kênh được làm cạn, các đội dọn dẹp bắt đầu làm việc để loại bỏ hàng tấn trầm tích, mảnh vụn và rác thải tích tụ trong nhiều năm. Quá trình này bao gồm việc nạo vét, cọ rửa và đào các kênh đào để loại bỏ các lớp mảnh vụn và khôi phục các tuyến đường thủy về độ sâu và độ trong suốt ban đầu.
Việc thoát nước và làm sạch các kênh đào vào năm 1956 là một nỗ lực to lớn đã thu hút được sự chú ý và ngưỡng mộ của người dân Venice cũng như du khách. Dự án không chỉ cải thiện tình trạng vệ sinh và tính thẩm mỹ của các kênh đào mà còn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc bảo tồn di sản độc đáo và những tuyệt tác kiến ​​trúc của Venice cho các thế hệ tương lai thưởng thức.
Sự kiện này tượng trưng cho niềm tự hào của người dân, nỗ lực của cộng đồng và cam kết bảo tồn di sản văn hóa của Venice. Việc thoát nước và làm sạch các kênh đào vào năm 1956 vẫn là một khoảnh khắc lịch sử trong lịch sử thành phố, thể hiện khả năng phục hồi, sự khéo léo và vẻ đẹp trường tồn của các tuyến đường thủy mang tính biểu tượng của Venice.

Sưu tầm


NHỮNG CON SỐ ẤN TƯỢNG VỀ TÀU SHINKANSEN NHẬT BẢN CÓ THỂ BẠN CHƯA BIẾT

1. Tốc độ tối đa của tàu vào khoảng 320 km/h. Tốc độ khi chạy thử trên đường ray thông thường vào năm 1996 là 443 km/h và đạt kỷ lục 581 km/h năm 2003

2. Shinkansen do kỹ sư Hideo Shima sáng chế, với mong muốn thiết kế tàu “đem lại cảm giác như máy bay”. Sau khi rời ngành đường sắt, ông trở thành người đứng đầu Cơ quan phát triển hàng không vũ trụ quốc gia của Nhật Bản.

3. Ban đầu, tàu Shinkansen đi từ Tokyo tới Osaka (khoảng 500 km) mất 4 tiếng, giờ chỉ mất 2 tiếng 25 phút. Có khoảng 333 tàu shinkansen hoạt động mỗi ngày giữa Tokyo và Osaka trong năm 2012, chuyên chở 391.000 hành khách với tốc độ tối đa 270 km/h.

4. Tàu shinkansen thường rất đúng giờ. Thời gian đến muộn so với lịch trung bình chỉ 36 giây, tính cả các chậm trễ do nguyên nhân khó kiểm soát như thiên tai.

5. Tàu shinkansen có hồ sơ an toàn ấn tượng. Trong 49 năm hoạt động, chuyên chở gần 10 tỷ lượt khách, chưa có trường hợp hành khách nào thiệt mạng, dù Nhật Bản thường xuyên gặp động đất, bão lốc.

6. Tàu có hai hạng ghế được đặt tại các khoang riêng. Khoang đặc biệt có ghế lớn hơn, chỗ để chân rộng rãi hơn, tương tự như hạng thương gia. Ghế thường có kích cỡ nhỏ hơn, tương tự như hạng phổ thông trên máy bay.

7. Khi tới ga cuối, tàu shinkansen sẽ được một đội dọn dẹp làm sạch trong 7 phút. Các hành khách thường đem theo rác của mình để bỏ vào túi rác của nhân viên. Việc bỏ lại rác hay xả rác bừa bãi bị coi là bất lịch sự và thiếu văn minh ở Nhật.

Sưu tầm



Người ta cho rằng Marilyn Monroe, với sự bộc trực quyến rũ của mình, đã từng nói với Einstein rằng: Chúng ta có thể có con với nhau. Con sẽ xinh đẹp như em và thông minh như Ngài". Cha đẻ của thuyết tương đối sẽ trả lời: "Chà, tôi nghĩ nó sẽ bước ra nhanh hơn với vẻ đẹp của tôi và trí thông minh của cô." Khi đó ông vẫn chưa biết (các bài kiểm tra được thực hiện sau đó), cho thấy chỉ số lQ của Marilyn Monroe là 165, cao hơn 5 điểm so với "thiên tài vĩ đại nhất mọi thời đại". Marilyn Monroe (Norma Jeane Baker, 1926-1962) là một người đọc và nhớ rất giỏi. Nhà cô chứa khoảng một nghìn cuốn sách và cô dành nhiều giờ để đọc các tác phẩm văn học, thơ ca, sân khấu, triết học. Tinh thần của cô, ngoài khát vọng sống mãnh liệt, còn có một trí tò mò vô hạn và niềm khao khát kiến ​​​​thức không thể kiềm chế : "Một trong những điều tuyệt vời nhất đã xảy ra với tôi là tôi là phụ nữ. Tất cả phụ nữ đều nên cảm thấy như vậy." "Chó không cắn. Người ta cũng vậy.” “Tôi không cảm thấy thích mùa xuân. Tôi thấy mình như mùa thu đỏ rực.” “Cười khi buồn. Khóc quá dễ dàng.” “Không ai nói với tôi rằng khi còn nhỏ tôi rất xinh đẹp. Tất cả trẻ em đều nên được khen ngợi rằng chúng xinh đẹp, ngay cả khi chúng không xinh đẹp." "Thà ở một mình còn hơn đau khổ với ai đó." "Sự không hoàn hảo là vẻ đẹp và sự điên rồ là thiên tài. Thà lố bịch còn hơn là nhàm chán. "Sự thất vọng khiến bạn mở mắt và đóng cửa trái tim." "Tôi là một cô bé trong thế giới rộng lớn đang cố gắng tìm một người để yêu." "Tôi chưa bao giờ rời bỏ người mà tôi tin tưởng." "Tôi chưa bao giờ lừa dối ai. Đôi khi tôi để đàn ông tự mắc sai lầm". "Nếu tôi tuân theo tất cả các quy tắc, tôi sẽ không đi đến đâu cả." "Yêu một người đàn ông còn dễ hơn là chung sống với anh ta." "Đừng cúi đầu, hãy ngẩng cao đầu và mỉm cười, vì cuộc sống là một điều tươi đẹp và bạn có rất nhiều lý do để mỉm cười"

Sưu tầm.


Baobab, một loài thời tiền sử có trước cả loài người và sự phân chia các lục địa hơn 200 triệu năm trước. Bao báp (Adansonia) là loài cây đặc biệt có thân to đến khó tin. Chúng có thể tích trữ một lượng nước khổng lồ vì thân cây của chúng phồng lên rõ rệt trong mùa mưa. Cây có nguồn gốc từ thảo nguyên châu Phi, nơi có khí hậu cực kỳ khô cằn, nó là biểu tượng của cuộc sống và sự tích cực trong một cảnh quan mà ít loài khác có thể phát triển. Bao báp Châu Phi (A. Digitata) có phạm vi phân bố rộng khắp các vùng khô cằn của Châu Phi; sáu loài bổ sung có nguồn gốc từ đảo Madagascar ở Ấn Độ Dương, ngoài khơi phía đông nam châu Phi; và loài thứ tám có nguồn gốc ở tây bắc Australia. Cây bao báp còn sống lớn nhất được biết đến là Cây lớn Sagole, một mẫu vật của loài A. Digitata nằm ở Masisi, Vhembe, Nam Phi, gần biên giới với Zimbabwe. Dựa trên các phép đo gần đây nhất, Sagole có nền cực kỳ rộng với diện tích 60,6m2, cao 19,8m và tổng khối lượng gỗ và vỏ cây là 414m³. Khối lượng khô trên mặt đất của nó được ước tính là 54 tấn. Cây Baobab mọc ở 32 nước châu Phi. Cây được biết đến với tuổi thọ cao và một số mẫu vật ở Châu Phi có niên đại từ 1100-2500 năm tuổi và cao tới 30m và chu vi khổng lồ lên tới 50m. Cây Baobab có thể cung cấp nơi trú ẩn, thức ăn và nước uống cho động vật và con người, nhiều cộng đồng thảo nguyên đã xây nhà gần cây Baobab. Baobab cũng ẩn hiện giữa những gò đất cổ và những tàn tích nằm rải rác xung quanh chúng luôn có nguồn gốc từ thời Trung cổ hoặc Bồ Đào Nha thời kỳ đầu.
Cho đến năm 2018, loài bao báp còn sống lớn nhất là Tsitakakoike Baobab linh thiêng, một mẫu vật của loài Adansonia grandidieri có nguy cơ tuyệt chủng, mọc gần Andombiro trong Rừng Ambiky ở phía tây nam Madagascar. Cây cực kỳ mập mạp và nhỏ gọn có thân hình trụ với phần gốc rộng 59,6 m2, cao 14,6 m và tổng thể tích 455 m³ - 380 m³ trong đó là thân cây và 75 m³ trong đó là tán cây. Nó bị gãy một phần và sụp đổ vào tháng 2 năm 2018, khiến khoảng 40% cây vẫn đứng vững, nhưng dự kiến ​​nó cũng sẽ sụp đổ ngay sau đó. Một cây baobab châu Phi thậm chí còn lớn hơn (A. Digitata) còn tồn tại trong Thế kỷ 21 là Cây Platland/Sunland ở Modjadjiskloof, Nam Phi, với gốc 67,9 m2, cao 18,9 m và tổng khối lượng gỗ và vỏ cây là 448 m³. Thật không may, một phần lớn Cây Platland đã sụp đổ và chết vào năm 2016, khiến Cây Lớn Sagole giành lấy vị trí hàng đầu. Baobab là một trong những loại gỗ nhẹ nhất so với bất kỳ loại cây nào. Gỗ Balsa được các nhà sản xuất máy bay mô hình biết đến là một trong những loại gỗ nhẹ và mềm nhất, với mật độ gỗ trung bình khoảng 0,15 g/cm³, tuy nhiên gỗ bao báp thậm chí còn nhẹ hơn, trung bình 0,13 g/cm³. Kết quả là khối lượng khô trên mặt đất của bao báp Platland ước tính chỉ khoảng 58 tấn và khoảng 59 tấn đối với Tsitakakoike. Xét về khối lượng, cây bạch đàn khổng lồ (Bạch đàn) của Úc là những cây gỗ cứng lớn nhất. Cây lớn Sagole được xác định niên đại bằng carbon là 800 năm, Cây Platland là 1100 năm và Tsitakakoike là 1270 năm.

Sưu Tầm

20 tháng 7 2024

Thomas Edison & Henry Ford



 




Năm 1896, Thomas Edison, nhà phát minh vĩ đại của bóng đèn điện, đang làm việc trên một thiết kế xe hơi thì ông biết rằng một chàng trai trẻ trong công ty của mình đã chế tạo ra một chiếc xe hơi thử nghiệm. Edison đã gặp chàng trai trẻ này, Henry Ford, tại một bữa tiệc của công ty ở New York và rất ấn tượng với ý tưởng về chiếc xe chạy bằng xăng của Ford. Edison, người đã từng xem xét việc sử dụng điện làm nguồn năng lượng, nhiệt tình khuyến khích Ford, nói rằng: "Chàng trai trẻ, đó chính là điều đúng! Anh đã nắm bắt được! Tôi nghĩ anh đang đi đúng hướng! Tôi khuyến khích anh tiếp tục theo đuổi!"


Được sự khích lệ của nhà phát minh đáng kính, Henry Ford tiếp tục công việc của mình, cuối cùng phát minh ra một chiếc xe hơi đã làm nên lịch sử.

Vào ngày 9 tháng 12 năm 1914, phòng thí nghiệm và nhà máy của Edison bị thiêu rụi trong một vụ hỏa hoạn. Ở tuổi 67, thiệt hại quá lớn để bảo hiểm có thể bù đắp. Trước khi đống tro tàn nguội lạnh, Henry Ford đã trao cho Edison một tấm séc trị giá 750.000 đô la kèm theo một ghi chú rằng Edison có thể nhận thêm nếu cần.

Năm 1916, Ford chuyển nhà của mình đến cạnh nhà của Edison. Khi Edison sau này phải ngồi xe lăn, Ford cũng mua một chiếc xe lăn để họ có thể đua nhau.

Thomas Edison đã làm cho Henry Ford tin vào bản thân mình, tạo ra một tình bạn suốt đời.

Sưu tầm

Trường học đầu tiên tại Đàlạt

  

Nhiều khi đăng bài lên mạng mà hay. Trước đây, mình chỉ gửi bạn bè nay có người làm bờ lốc để trữ mấy bài mình đã viết nên có nhiều người đọc mến, gửi cho các hình ảnh, tài liệu về Đàlạt xưa.

 

Mình thấy có nhiều tấm ảnh tại một trường học Đàlạt toàn là tây đầm học nhưng phong cảnh không giống như trường Petit hay Grand Lycée, nơi mình từng đã ngồi lớp nên không hiểu là ở đâu. 



Hôm nay nhận được từ ông Nguyễn Kính tài liệu về trường học đầu tiên tại Đàlạt thì giải đáp những thắc mắc của mình từ mấy năm nay. Trường này được gọi là Dalat International School. Trường này lạ là không phải do thực dân tây xây dựng mà là một nhà thờ Tin Lành gốc Gia-nã-đại thành lập.



Hai ông bà truyền giáo George Irwin và “Hat” (Harriette) Stebbins tuy có quốc tịch Gia-nã-đại nhưng đều sinh trưởng tại Việt Nam, Tourane (Đà Nẳng) của Đông Dương Pháp. Muốn giáo dục con cái tại Đông Dương thời đó là một điều trở ngại rất lớn. Đa số các nhà truyền giáo gửi con họ về cố quốc để nuôi nấng trong khi họ đi giảng tin lành của Chúa đến phương dân.



Lớp học đầu tiên tại trường, có 3 học sinh và cô giáo người Mỹ 


Ông bà Irwin này không muốn xa con nên yêu cầu nhà thờ thành lập một trường học cho con họ và con của giáo dân. Nhà thờ của họ là Christian & Missionary Alliance, quyên góp và được ông bà Christie của Chritie Biscuits Company và ông bà Jaffray của Toronto Globe and Mail, tặng cho $5,000 để khởi đầu trường học Dalat.



Năm 1928, nhà thờ mua một khu đất để xây trường học với mục đích đào tạo các nhà truyền giáo như ông bà Irwin. Một năm sau, cô giáo từ Hoa Kỳ tên Armia Heikkinen, đến dạy con ông bà Irwin tại trường học được gọi là Villa Alliance. George Irwin là học sinh đầu tiên của trường và của cô giáo người Mỹ. Cô giáo này dạy trường này suốt 28 năm và qua đời ngày 3 tháng 6 năm 2006 tại Minnesota, Hoa Kỳ.



Cô giáo đầu tiên của trường Armia Heikkinen (chắc gốc Phần Lan)

Trường hoạt động đều đặn, chỉ tạm đóng cửa năm 1942 khi quân đội Nhật chiếm Đông Dương. Sau này chiến sự gia tăng, nhiều nhà truyền giáo bị mất tích nên toà đại sứ Hoa Kỳ thông báo là không thể nào bảo toàn an ninh cho họ. Nên nhớ là các nhà truyền giáo Tin Lành đi vào các nơi xa xôi, các buôn người Thượng để truyền giáo.



Mình nhớ có đến một chỗ người tin lành truyền đạo bằng anh-ngữ ở đường Yagut, có rất nhiều người thượng tham dự. Có anh bạn dạy các học sinh người Chu-ru ở ngoại ô Đàlạt, kể là người Mỹ họ đến truyền đạo, họ viết sách học tiếng Chu-ru cứ như các ông giáo sĩ Thiên Chúa Giáo khi xưa mới sang Việt Nam, phiên âm, thành lập chữ quốc ngữ. Anh ta vào buông buồn đời, lấy mấy cuốn sách này học phương ngữ Chu-ru. Nói không thua gì dân Chu Ru.



Phi cơ Hoa Kỳ di tản trường qua Thái Lan để bảo đảm an ninh

Năm 1965, toà đại sứ Hoa Kỳ cho trường học này 48 tiếng đồng hồ để di tản. Ngày 16/4/1965, 2 chiếc máy bay chở họ qua Thái Lan rồi sau đó trường dời về nước Mã Lai đến nay nhưng vẫn giữ tên trường là Dalat School. 


Vậy là thắc mắc của mình đã được giải đáp qua căn nhà của trường này hiện ở Penang, Mã-lai-á. Xong om



Hình cô giáo đầu tiên với các học trò đầu tiên của trường



ĐỘNG CƠ DIESEL CÓ MẶT TRÊN TOÀN THẾ GIỚI NGÀY NAY...!

Ông Rudolf Diesel. Nhà phát minh ra động cơ Diesel...!
Là một kỹ sư và nhà phát minh Đức, được biết đến vì đã phát triển động cơ đốt trong mang tên của ông: động cơ diesel.
Phát minh của ông về ngành Giao thông và Công nghiệp,... đã thay thế hiệu quả và bền bỉ hơn cho động cơ xăng.
Vào thập niên 1890, Diesel bắt đầu hoạt động trên một loại động cơ mới sử dụng nén để khởi động nhiên liệu, thay vì một tia lửa.
Năm 1897, ông đã giới thiệu thành công động cơ dầu, mang lại hiệu quả và sức mạnh lớn hơn so với động cơ xăng.
Động cơ diesel được nhanh chóng tạo ra nhiều ứng dụng khác nhau: bao gồm xe chở hàng, máy móc trong nông nghiệp, tàu thuyền và máy phát điện...
Động cơ diesel tiết kiệm nhiên liệu đáng kể, khiến nó trở thành lựa chọn phổ biến cho Vận tải và công nghiệp nặng, Nông nghiệp và rất nhiều ngành khác cho đời sống con người hiện nay...!

Cả Thế giới biết ơn người đã phát minh ra cho sự hữu ích của cuộc sống ngày hôm nay...!

Sưu tầm


Tháp nghiêng Pisa.

Đó là một tháp chuông nhà thờ ở thành phố Pisa của Ý, được xây dựng trong Cánh đồng phép mầu. Chúng ta hãy làm quen với Tháp nghiêng Pisa từ quan điểm cấu trúc: Việc xây dựng nó bắt đầu vào năm 1173 sau Công Nguyên và họ bắt đầu xây dựng phần đế móng, sau đó là các bức tường, và sau khi tòa nhà lên đến tầng ba, người ta nhận thấy rằng có độ nghiêng dốc. Bạn có thể tưởng tượng rằng một tòa tháp nặng 14.500 tấn được xây dựng trên nền móng chỉ sâu có 3 m trên cát và phù sa không?!! Sau khi phát hiện ra độ dốc, các kỹ sư đã xây dựng phần còn lại của tầng (tường ngoài) sao cho chiều cao của sàn theo hướng nghiêng lớn hơn chiều cao của sàn theo hướng kia. Điều này làm tăng độ nghiêng của tháp do phần móng bị chìm trong đất nhiều hơn do trọng lượng của các tầng tăng lên.
Trong số những lý do khiến tòa tháp không bị sập: Việc xây dựng kéo dài 199 năm và việc tạm dừng xây dựng trong thời gian dài là một trong những nguyên nhân khiến đất bị nén chặt, làm giảm tốc độ nghiêng và do đó tòa tháp không bị sập hoàn toàn. Đất sét đã giúp ích và là nguyên nhân chính giúp tòa tháp có xu hướng không bị sụp đổ và khả năng phục hồi trước 4 trận động đất. Các kỹ sư đã tính toán trọng tâm của tòa tháp và từ tính toán kết luận rằng tòa tháp sụp đổ hoàn toàn khi đạt độ dốc 5,44 độ. Tháp bị đóng cửa vào năm 1990 với độ nghiêng 5,5 độ nhưng tháp vẫn không sụp đổ. Những nỗ lực được thực hiện để ngăn chặn độ nghiêng của tháp và không sụp đổ: Đào hố sâu trong lòng đất ở độ sâu 40 m, lắp tháp bằng dây cáp sắt xuyên qua các hố. Nitơ lỏng được bơm vào, dẫn đến sự đóng băng của nước trong đất và sự giãn nở, co lại của nó, dẫn đến sụt lún đất và sụt lún nền móng, và do đó làm nghiêng tháp theo tốc độ nghiêng của nó trong suốt những năm này. Họ đào 361 hố và bơm 90 tấn xi măng vào đất khiến tòa tháp bị nghiêng mạnh. Và cuối cùng, Khai thác đất đã được sử dụng vào năm 1990: Đất được dỡ bỏ phía không nghiêng để tháp nghiêng về hướng đó, sau đó dùng dây cáp sắt để cố định chân tháp trong đất và độ dốc giảm xuống còn 4 độ, và đây là hiện trạng lúc đầu . Các kỹ sư có thể đã làm cho nó thẳng đứng, nhưng họ không muốn đánh mất danh tiếng và giá trị du lịch của nó vì độ nghiêng của nó. Và sau khi hoàn thành, tòa tháp được mở ra. Và người ta đã xác nhận rằng tòa tháp có thể tồn tại mà không bị sụp đổ trong 300 năm.

Sưu tầm



















NỀ NẾP CỦA NGƯỜI MIỀN NAM XƯA…

 



Ngày xưa, trước 1975 ở miền Nam, vợ chồng thường gọi nhau là "mình...!” một cách thân thương trìu mến...!
Khi giới thiệu vợ với người khác thì người chồng thường nói:
- Xin giới thiệu với anh, đây là “Nhà tôi...!” hay là “Bà Xã...!”
Ngược lại trong trường hợp khách đến tìm thì người vợ lại nói:
- Thưa anh, “Nhà tôi”, “Ông Xã” đi vắng... Nếu cần việc gì thì anh có thể nhắn lại.
Đạo vợ chồng nghĩa phu thê thời đó có ý nghĩa vô cùng thiêng liêng. Những chuyện ly thân, ly dị rất hiếm khi xảy ra. Thậm chí có nhiều trường hợp chỉ mới là người yêu chưa hề được nắm bàn tay nhưng vẫn chờ đợi nhau hàng chục năm với tất cả sự nhớ nhung trung trinh chung thủy..!
Miền Nam trước 1975 , không có chuyện giấy tờ nhà cửa, đất đai, xe cộ đứng tên cả hai vợ chồng như thời nay.
Chỉ một người đại diện, thường là người chồng, vì xã hội miền Nam trước 1975 hiếm có chuyện vợ chồng lừa gạt nhau, tranh giành tài sản.
Hồi đó, nếu có ly dị ,cũng không có chuyện phân xử tranh giành quyền nuôi con và chu cấp. Tất cả đều là tự nguyện thu xếp của hai vợ chồng...!
Người lớn đã như vậy nên đối với con cái thì người miền Nam rất chú trọng vấn đề giáo dục.
Thông thường mấy đứa nhỏ gọi Ba-Má, Cha-Mẹ, ở vùng thôn quê thì có nhà gọi là Tía-Vú.
Có nhiều gia đình ở phố thị lại gọi Papa-Maman theo Tây.
Khi người Bắc di cư vào Nam năm 1954 thì mới nghe những cách xưng hô Thầy-U, Bố, Cậu-Mợ,...
Nhà của người miền Nam xưa, không bao giờ có chuyện phơi quần áo phía trước mặt tiền. Trước nhà là bộ mặt của cả gia đình, thậm chí là cả dòng tộc, nên không có chuyện phơi bày những thứ sinh hoạt riêng tư như vậy.
Con cái trong nhà của người miền Nam thường được dạy dỗ rất kỹ theo lễ giáo.
“Đi Thưa Về Trình”, trước khi đi đâu ra khỏi nhà thì phải nói Thưa Ba, Má, con đi tới nhà bạn... Lúc về thì cũng nói: Thưa Ba, Má con mới về...!
Có khách đến thăm nhà thì phải bước ra khoanh tay cúi đầu chào:
- Thưa Bác, Thưa Chú, Thưa Cô, Thưa Dì...
Khi đã thưa gửi đàng hoàng thì vào trong lấy ly nước đem ra mời khách, làm gì cũng bằng cả hai tay, ăn nói nhỏ nhẹ, đi đứng khoan thai, làm việc ít gây ra tiếng động ồn, không có chuyện mở ti vi hay radio nghe khi có khách...!
Trong khi khách nói chuyện với Cha Mẹ thì tuyệt đối tránh mặt không lai vãng, không được phép đùa giỡn hay nói chuyện lớn tiếng.
Trong lúc đang ăn không được nói chuyện, uống nước hay làm cho chén đũa kêu thành tiếng, nhai thức ăn không được phát ra tiếng sì sụp, húp sột soạt, không ợ hơi vì như vậy là bất lịch sự...
Con gái đến tuổi cập kê khi ngồi thì phải khép hai chân lại, không được phép nằm ngửa ở bất cứ đâu, nếu là trong buồng riêng đã đóng kín cửa. Các cô ấy cũng không được phép tự ý ra nhà trước chào khách nếu không được Cha Mẹ cho gọi.
Trò chuyện với bất cứ ai cũng phải dùng lời lẽ chuẩn mực, không được nói những từ ngữ dung tục không thanh tao, đứng đắn, không được nói láy... khi đi, chân không được kéo lê kêu lẹt xẹt...
Người lớn đang nói chuyện mà chen vào một câu thì gọi là ăn cơm hớt, sẽ bị rầy.
Buổi trưa ăn cơm xong mà không chịu ngủ mà cứ đùa giỡn hoặc nói lớn tiếng sẽ bị rầy...
Chỉ cái chuyện ăn uống đi đứng, nằm ngồi, sinh hoạt thôi mà ngày xưa ta đã được ông bà cha mẹ giáo huấn rất kỹ. Qua đó, nếp xưa đã hình thành nên nhiều thế hệ người miền Nam có tính cách lễ phép gia giáo khiêm cung khoan hòa như đã thấy...
Được thụ hưởng cung cách dạy dỗ của ông bà cha mẹ như vậy mà nếu ngày hôm nay mỗi người cố gắng truyền lại những điều tốt đẹp đó cho thế hệ con cháu thì đó chính là đã góp một phần quan trọng để giữ gìn danh tiếng cao quý đáng hãnh diện nhứt của chúng ta: NGƯỜI MIỀN NAM...
NGUYỄN AN CHI




TỐT HƠN CHÁN VẠN ÔNG CHỒNG THẾ GIAN…

Một hôm, có một phụ nữ đến gặp Già làng thông thái:
- Thưa cụ, cụ đã tác thành cho vợ chồng con 2 năm trước. Giờ thì con xin cụ hãy cho bọn con ly hôn. Con không thể chịu đựng lão chồng con thêm được nữa.
- Hãy cho ta biết nguyên nhân xem nào - Già làng nói.
- Dạ, chồng của người ta thì hôm nào cũng đi làm về đúng giờ, còn chồng con thì toàn về muộn. Vì chuyện đó mà hôm nào nhà con cũng ầm ĩ hết cả lên.
Già làng ngạc nhiên hỏi:
- Chỉ vì mỗi chuyện đó sao?
- Vâng, thưa cụ, con không thể sống được với một người chồng có cái tính đó.
- Ta sẽ thuận tình cho các con ly hôn, nhưng với một điều kiện. Con hãy về nhà, nướng một chiếc bánh thật to và ngon, sau đó đem đến đây. Nhưng khi làm bánh, con không được dùng bất cứ thứ gì trong nhà. Muối, nước, trứng và bột nhớ sang nhà hàng xóm để hỏi xin. Nhớ giải thích cho họ biết vì sao con lại sang xin nhé - Già làng nói.
Người phụ nữ về nhà, làm y chang lời Già làng dặn. Cô sang cô bạn hàng xóm, nói: "Cho mình xin cốc nước với". "Sao, nhà cậu mất nước à?"- Cô bạn hỏi.
"Không, nhà vẫn có đầy nước, nhưng tớ mới đến gặp Già làng, nhờ cụ chấp nhận cho chúng tớ ly hôn..." - người phụ nữ kể lể.
Khi nghe kể xong, cô bạn mới thốt lên: "Trời ơi, giá như cậu biết lão chồng tớ thế nào". Và cô ta bắt đầu "kể tội" lão chồng của mình.
Người phụ nữ lại sang nhà khác, hỏi xin ít muối. "Nhà cậu hết muối à, sao lại xin có mỗi một thìa". "Muối thì nhà vẫn còn, nhưng tớ mới đi gặp Gìa làng về...".
Người phụ nữ chưa kịp kể xong, cô bạn hàng xóm đã kêu lên: "Thế thì đã ăn thua gì, lão chồng tớ..." rồi tiếp tục bài ca kể tội chồng mình.
Tiếp theo, đến nhà nào hỏi xin thứ này thứ nọ, người phụ nữ cũng nghe được bao nhiêu là lời phàn nàn về các đức ông chồng.
Sau khi nướng xong một chiếc bánh to và thơm phức, người phụ nữ đem bánh đến cho Già làng:
- Con cảm ơn cụ, mời cụ thưởng thức thành quả lao động của con và gia đình. Con đã nghĩ lại rồi, không còn muốn ly hôn nữa cụ ạ.
- Sao lại thế, có chuyện gì à, con gái?
- Dạ thưa cụ, hóa ra chồng con còn tốt hơn chán vạn các ông chồng khác, cụ ạ - Người phụ nữ trả lời.
Phan Việt Hùng dịch từ tiếng Nga




TRUYỆN THẬT NGẮN, Ý NGHĨA THẬT DÀI

Khóc
Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa.
Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ.
Hôm nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói:
- Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh.
------------
Đánh Đổi
Chị yêu anh vì vẻ lãng mạn và coi thường vật chất . Chị xa anh cũng vì lẽ đó. Nhân chứng của cuộc tình là chiếc xe đạp, nó chở đầy kỷ niệm của một thời yêu nhau.
Mười năm xa cách, anh lao vào cuộc mưu sinh và có một gia sản ít ai bằng.
Tình cờ anh gặp chị tại nhà, nhìn thấy chiếc xe đạp ngày xưa, chị hỏi: anh còn giữ nó? Anh nghẹn ngào: anh làm ra những thứ này mong đánh đổi những gì anh có trên chiếc xe đạp ngày xưa.
----++-+----
Mẹ tôi
Mẹ sinh tôi giữa ruộng bùn vì lúc có mang tôi cũng là lúc gia đình lâm vào túng quẫn, mẹ đi cấy thuê lặn lội đồng sâu nước độc nên sinh tôi thiếu tháng. Tôi ốm đau èo uột. Mẹ thường cõng tôi qua sông đến nhà thầy thuốc. Tôi khỏe. Nhưng mẹ phải còng lưng ba năm trời để trả nợ.
Lớn lên tôi định bỏ học đi làm sớm. Mẹ quyết nhịn ăn bắt tôi đến trường. Mẹ là tấm gương soi suốt đời tôi.
-+++++----
Túi khoai thối
Thử hình dung những cơn giận dữ của ta như những củ khoai, mỗi lần giận là bỏ vào túi một củ, ngày càng nhiều và chúng dần thối đi. Nếu không biết bỏ qua lỗi lầm của người khác, cứ giận họ mãi thì với ta chẳng lợi ích gì, họ cũng chẳng vì ta giận họ mà mập hay ốm đi, còn ta khác nào phải mang theo túi khoai vừa thối vừa nặng. Nếu biết bỏ qua, ta sẽ có nhiều bạn, không còn phiền lòng vì túi khoai thối ấy.
-+++++- - -
Câu Hỏi
Ngày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻ lang thang không nhà cửa.
Cuối buổi học.
- Cô ơi. Dạy tụi con hát đi cô.
- Hát đi cô.
Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi, cô dạy cho tụi trẻ bài "Đi học về".
- Hát theo cô nè... Đi học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Ba mẹ khen...
Phía cuối lớp có tiếng xì xào:
- Tao không có ba mẹ thì chào ai?
- ...
Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.
------------
Ba Và Mẹ
Mẹ xuất thân gia đình trí thức nghèo, yêu thích thơ, văn. Ba tuy cũng được học nhưng là con nhà nông “chánh hiệu”.
Mẹ sâu sắc, tinh tế. Ba chất phác, hiền hòa.
Mỗi khi ba mẹ đấu lý, chị em nó thường ủng hộ mẹ, phản đối ba. Mẹ luôn đúng và thắng.
Hôm ba bệnh nặng, cả nhà lo lắng vào ra bệnh viện.
Tối ba nói sảng điều gì đó không ai hiểu. Nhưng lần đầu tiên nó nghe mẹ nói “Đúng! Ông nói đúng…” Quay đi, mẹ sụt sùi. Nó thút thít khóc.
-----+++----
Tình Đầu
Về quê, lần nào cũng vậy, hễ chạy qua ngã ba An Lạc là tôi cho xe chạy chậm hẳn lại, mắt nhìn vào ngôi nhà khuất sau vườn lá. Một lần, đứa con trai mười tuổi của tôi hỏi:
- Ba tìm gì vậy?
- Tìm tuổi thơ của ba.
- Chưa tới nhà nội mà?
- Ba tìm thời học sinh.
- Nội nói, lớn ba học ở Sài Gòn mà?
- À, ba tìm người... ba thương.
- Ủa, không phải ba thương mẹ sao?
- Ừ, thì cũng ... thương.
- Ba nói nghe lộn xộn quá. Con không biết gì cả.
- Ba cũng không biết.
Chỉ có Hồng Hạ biết. Mà Hạ thì hai mươi năm rồi tôi không gặp.
-----------
Bão
Sống miền duyên hải, công việc của anh gắn liền với tàu, với biển, với những chuyến khơi xa. Anh đi suốt, về nhà chẳng được bao ngày đã tiếp tục ra khơi. Mỗi lần anh đi chị lại lo. Radio, ti vi báo bão. Đêm chị ngủ chẳng yên, sợ bão sẽ cuốn anh ra khỏi đời chị.
Cuộc sống khá hơn, anh không đi biển nữa mà kinh doanh trên bờ. Anh đi sớm về trễ, có đêm vắng nhà, bảo vì công việc làm ăn. Nhưng nghe đâu...
Không phải bão, anh vẫn bị cuốn xa dần. Sóng gió, bão trong lòng chị.
HOA NGUYÊN ( Nguồn ACE Dalat ‘Fb)

18 tháng 7 2024

CÓ QUA CÓ LẠI!










NOI THEO GƯƠNG TỐT
Cô giáo lớp 1 dạy học sinh:
- Chúng ta cần phải phát động phong trào làm việc tốt. Từ mai trở đi, khi đến lớp mỗi em phải kể cho cô nghe một việc tốt nhé!
- Thưa cô vâng ạ!
Ngày hôm sau:
- Em nào có việc tốt kể cho cô nghe.
- Dạ thưa cô - một em đứng lên - Hôm nay em dẫnmột bà già qua đường ạ!
- Tốt, tất cả lớp phát huy học tập theo bạn nhé!
Ngày hôm sau:
- Nào, thế hôm nay những ai đã làm việc tốt?
- Dạ thưa cô, hôm nay chúng em học tập bạn hôm qua và đều đã làm việc tốt ạ! - Cả lớp đứng lên đồng thanh nói.
- Vậy là rất tốt. Các em đã làm những việc gì nào?
- Chúng em cùng dẫn một bà già qua đường ạ.
- Tốt lắm! Nhưng tại sao có một bà già mà cả lớp cùng dẫn qua đường hả?
- Dạ thưa cô, vì bà ấy… không thích qua đường ạ.