Tối hôm ấy, Huy trở về nhà khi đồng hồ đã điểm 10 giờ. Anh vào phòng hôn con đang ngủ rồi khẽ nói với vợ: “Anh có chuyện muốn nói”.Minh lặng lẽ đi ra phòng khách theo lời của chồng. Anh chưa nói nhưng cô cũng đã cảm nhận được phần nào chuyện anh muốn đề cập. Cô chỉ không ngờ rằng chuyện lại đến nông nỗi ấy.
"Chúng ta dừng lại thôi", Huy nói mà không thể nhìn vào mắt vợ. Minh không quá ngạc nhiên, cô không khóc, cũng không nổi giận quát tháo, chỉ lẳng lặng hỏi một câu: "Vì sao?".
"Anh nghĩ tình yêu giữa chúng ta đã không còn. Anh và em giờ đây sống với nhau chỉ là trách nhiệm. 10 năm bên nhau, anh nghĩ mọi thứ đã thay đổi. Anh xin lỗi."
Huy đưa vợ tờ đơn ly hôn đã viết sẵn rồi lẳng lặng trở về phòng đọc sách. Minh nằm cùng con mà nước mắt tuôn đẫm gối. Cô cố để giấu đi tiếc nấc vì không muốn con bị tỉnh giấc. Đêm ấy, hai người họ không ở chung một căn phòng nhưng cả người đề nghị ly hôn và người bị đề nghị, chẳng ai trong họ có thể ngủ.
Đêm hôm ấy, Huy đã nghĩ về Minh, về Ly - cô nhân tình xinh đẹp của anh và về cuộc hôn nhân đã 10 năm này. Anh đã từng hạnh phúc, nhưng giờ đây trái tim anh đã rung động trước một người phụ nữ khác không phải vợ anh.
Và anh nghĩ, điều tốt nhất anh có thể làm là để lại căn nhà và chu cấp đầy đủ để hai mẹ con không phải thiếu thốn. Trong đơn anh cũng đã ghi rõ, căn nhà và xe cộ anh sẽ để lại cho vợ, hai mẹ con sẽ không phải đi đâu bởi người đi sẽ là anh.
Sáng hôm sau, Minh đưa cho chồng lá đơn ly hôn đã bị xé làm đôi kèm câu nói:
"Em đồng ý ly hôn. Nhưng trước khi mọi chuyện giải quyết xong, em muốn 1 tháng tới chúng ta hãy sống với nhau như những cặp vợ chồng hạnh phúc khác. Có thể gần đây anh bận bịu với công việc nên không biết. Sắp tới con trai chúng ta sẽ được đi thi học sinh giỏi quốc gia. Em không muốn chuyện của người lớn ảnh hưởng tới thằng bé".
Câu nói của vợ khiến Huy bẽ bàng. Con anh được đi thi học sinh giỏi quốc gia mà anh không hề biết gì. Cũng phải, gần đây anh chỉ dành thời gian bên cô nhân tình bé nhỏ, khi rảnh rỗi thì lại ngồi chè chén với bạn bè. Anh thấy mình thật tồi.
Đồng ý với yêu cầu của vợ, cảm giác trong Huy không giống như anh từng tưởng tượng. Anh đã nghĩ cô sẽ không đồng ý ly hôn và tìm mọi cách chất vấn, chì chiết anh như cô nhân tình của anh rào trước. Vậy mà mọi sự nhẹ nhàng hơn quá nhiều so với điều anh tưởng tượng.
Chiều hôm ấy, từ chỗ làm anh về thẳng nhà của Ly như thường lệ. Nghe xong chuyện, Ly chỉ cười khẩy rồi bảo anh: "Dù sao cũng chỉ 1 tháng thôi. Anh chịu khó làm theo những gì cô ta yêu cầu vậy. Sau đó em và anh có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi, nhưng tài sản anh cần xem lại, em không thích nhà thuê đâu…".
Trở về nhà khi trời đã muộn, anh thấy một tờ giấy với lời nhắn của vợ để trong phòng đọc sách. Đó là danh sách những điều cô ấy muốn cùng anh làm trong 1 tháng còn lại. Vừa đọc anh đã nhận ra, chẳng phải điều gì xa lạ, đây chính là những điều anh từng nói muốn cùng cô trải qua khi lấy nhau. Nhưng không biết đã bao lâu rồi, anh chẳng còn nhớ tới điều đó.
Sáng hôm sau, theo yêu cầu anh chở vợ và con đi rồi mới tới cơ quan. Ở trên xe, nghe tiếng hai mẹ con ríu rít đùa với nhau, hát rồi cùng nhau ôn lại bài, anh thấy một cảm giác thật chua xót. Anh không nhớ nổi lần gần nhất đưa vợ đi làm, đưa con đi học là khi nào.
Chiều tan làm, anh không tới nhà Ly như thường lệ mà ghé qua trường đón con. Vừa thấy Huy, thằng bé đã reo lên: "A! Bố!" rồi vẫy tay sung sướng.
- Con vui đến thế à?
- Vâng ạ. Bình thường toàn mẹ tới đón con trong khi các bạn được bố đưa đón. Con hỏi thì mẹ toàn bảo vì bố bận đi làm nên không có thời gian. Hôm nay là một ngày thật tuyệt bố ạ.
Trên đường về cu cậu thao thao bất tuyệt về những chuyện trên lớp. Hai bố con vừa về thì Huy đã thấy vợ đang lục đục trong bếp. Hôm nay cô nấu món thịt kho tàu mà anh từng mê mẩn. Vì món ăn này mà anh từng tuyên bố sẽ chẳng có ai địch nổi tài nấu ăn của vợ anh.
Tối hôm đó, theo yêu cầu của Minh, hai vợ chồng anh ngủ chung một giường. Để xoá đi không khí gượng gạo, cô chủ động mở lời trò chuyện cùng anh.
Ngày thứ hai rồi ngày thứ ba, anh dần quen hơn với thời gian biểu mới được cô lập ra cho, việc trò chuyện mỗi tối cũng trở nên cởi mở hơn. Đến cuối tuần, theo yêu cầu của vợ anh dành thời gian ở nhà dọn dẹp nhà cửa rồi cả nhà bếp. Hôm sau rảnh Huy lại đưa vợ con đi chơi. Anh cảm nhận rõ được sự vui mừng của thằng bé.
Tối chủ nhật hàng tuần, Minh đề nghị chồng dành thời gian xem phim cùng vợ. Cô chủ động ngồi khoác tay anh trên ghế sofa như ngày mới cưới vẫn làm. Chợt một cảm giác thân quen ùa về trong anh. Như thường lệ, Minh chỉ xem được một nửa bộ phim là lại ngủ thiếp đi. Nhìn vợ gục trên vai mình, Huy thấy rõ được những nếp nhăn hằn trên da vợ. Anh tự hỏi gương mặt ấy, mùi hương ấy, đã bao lâu anh không ngắm nhìn vợ mình rồi.
1 tháng nhanh chóng trôi qua. Minh cầm tờ đơn ly hôn do cô tự viết đưa cho chồng. Thế nhưng vừa nhìn thấy, Huy đã xé ngay lá đơn rồi quả quyết: "Anh không muốn ly hôn nữa".
Anh nhận thấy những thay đổi trong cuộc sống hôn nhân chính là xuất phát từ khi anh không còn quan tâm tới những người thân yêu của mình nữa. Anh dành thời gian cho công việc, bạn bè rồi bỏ bê vợ con. Đến khi về nhà, anh lại thấy vợ không hiểu mình, rồi cứ thế chẳng buồn nói chuyện. Cứ thế, cứ thế, anh dần xa cách với hai mẹ con.
Nhận ra được những điều bấy lâu nay mình bỏ lỡ, anh lái xe tới nhà nhân tình để chấm dứt mọi việc. "Anh xin lỗi nhưng chúng ta phải chia tay ở đây. Em rất xinh đẹp và quyến rũ. Anh tin sẽ có người xứng đáng làm em hạnh phúc".
Nói rồi Huy trở về nhà...
....Trên đường về không quên mua một bó hoa tặng vợ. Bó hoa này sẽ đánh dấu một cột mốc mới trong cuộc hôn nhân của hai vợ chồng anh:
Yêu lại từ đâu!
Mặc dù Ly tìm mọi cách níu kéo anh, thậm chí khiêu chiến với Minh, nhưng Minh chỉ nói :
“Muốn gì hãy nói với chồng tôi.”
Không một lời trách móc, Minh nói với anh trong chuyện này em cũng có lỗi vì Minh cứ ôm hết việc không biết chia xẻ cùng chồng.
Chúng ta yêu lại từ đây anh nhé . . .
NHỚ MÙA NƯỚC NỔI…
Mùa Nước Nổi ở An Giang – Ảnh: HUỲNH PHÚC HẬU (Nguồn: blog.mytour.vn)
Sáng nay không phải đi làm vì thứ bảy, đương nhiên nghĩ đến việc đi câu như đi tập thể dục cuối tuần. Nhưng nhớ lại cuối tuần trước, ra hồ nhìn nước cạn tới đau lòng. Năm nay hạn, cả tháng tám không có cơn mưa nào hết, sang tháng chín trời còn nóng trên dưới trăm độ F, sân cỏ trước nhà cháy nắng vàng hoe dù đã bấm bụng tưới cỏ mỗi ngày vì tiền nước tính lũy tiến, càng xài
nhiều giá tiền nước càng cao. Hoá đơn tiền nước tháng tám hết nửa tháng lương mà cỏ vẫn cháy vàng từng khóm, nhìn sân cỏ như tóc nhuộm thời nay: khóm
xanh, khóm vàng… Tuần trước ra hồ nhìn nước cạn khô, hồ trơ đáy như người bệnh hấp hối. Đi bộ xuống hồ câu cá, câu được vài con cá ốm tong, chỉ có cái đầu to với da bọc xương, thả chúng lại hồ rồi về. Nhưng tuần này không đi câu thì làm gì cho hết thời gian hai ngày cuối tuần? Ngồi nhà khó tránh cảnh nhàn cư vi bất thiện vì cứ ngồi không thì đầu óc lại nhớ những chuyện xưa, nhớ về chốn cũ, càng ngồi lâu nỗi nhớ càng nhiều. Xa mù mịt trong ký ức mênh mông mùa nước nổi ở quê nhà. Năm nay từ giữa tháng chín nước đã về đồng bằng sông Cửu Long, nước không cao nên những người làm nghề đánh bắt hải sản cứ phải ngồi đợi nước ngập đồng chừng tới đầu gối trở lên mới đánh bắt được. Mấy người đàn ông hành
nghề đánh bắt nhưng mớ cá linh đầu mùa họ thu hoạch được chỉ đủ nồi canh chua cho bữa cơm chiều của họ. Ngồi xem channel Nét Quê trên YouTube,
tôi ước gì tivi có mùi để đỡ thèm khi nhìn họ gắp cá linh với bông súng trong nồi canh chua nấu trên ghe, chấm nước mắm giằm ớt, đưa cay chung rượu lạt… cả đất trời dồn vào một đũa thì Ngọc Hoàng ngồi tựa ngai vàng, thấy ngư dân nhậu hai hàng lệ rơi, thèm chết ông trời luôn.
Bên đây trời đang hạn ở tiểu bang này, nhưng mưa bão, lũ lụt ở tiểu bang khác. Trời đất trái khuấy, thất thường, ngày nào cũng thấy cảnh lũ lụt trên tivi,
khắp nơi trên địa cầu. Nhưng ký ức không thay đổi thất thường như thời tiết, ký ức vẫn quay về mùa nước nổi ở quê nhà, về miền Tây quê em. Cả xóm làng vui mừng đón mùa nước nổi tràn về. Nước lên chậm càng vui vì
cá nhiều, phù sa lắng đọng, hứa hẹn mùa lúa bội thu, trái cây đầy ghe xuôi ngược thương hồ. Nước sông Mekong cứ từ từ về sông Cửu Long của Việt nam để ra biển. Năm nào mùa nước nổi cũng về nhưng năm nào nước về chậm là trúng cá
dữ lắm vì cá có thời gian sinh trưởng nên sản lượng cá nhiều, con cá cũng có thời gian để tăng trưởng nên mập ú, bụng đầy trứng, ăn béo ngậy tới trong mơ. Sống dưới miền Tây mùa nước nổi đúng là làm chơi mà ăn thật vì dồi dào tôm cá, năm nào nước chậm là muốn nghèo cũng khó, lại không phải chạy lũ như những năm nước về ồ ạt với lưu lượng lớn.
Đánh bắt cá linh mùa nước nổi là đặc trưng, đặc thù của sông nước miền Tây. Con cá linh đi vào đời sống người dân miền sông nước từ khai hoang lập địa, từ mở cõi phương nam. Mùa cá về ăn tươi đủ món như kho lạt ăn với rau đồng đủ loại mà dân dã gọi là rau tập tàng, rau gì ăn được thì hái chung vô một rổ rau đủ loại, màu sắc hấp dẫn. Chấm nước cá linh kho lạt nên cứ chấm cho ngập rau mà không sợ mặn, mỗi rau mỗi vị tạo nên mùi tập tàng nên gọi là rau tập tàng. Người xưa đơn giản như từ ngữ mộc mạc họ dùng nhưng nghe là thấy thương, nhớ tới cũng còn thương.
Cá linh mùa nước nổi không thể nào ăn hết nên người dân miền sông nước Cửu Long đem về làm mắm để dành ăn quanh năm. Mắm cá linh nhận vào khạp sành, nút lá chuối khô. Tới khạp mắm lên dầu là ăn được, mỡ cá lúc ấy chuyển sang màu nâu hồng, giỡ nút lá chuối khô thì mùi mắm thơm lừng. Ăn luôn con mắm sống với bún, thịt ba chỉ luộc, tôm hấp nước dừa, rau tập tàng, xà lách, dưa leo… Nhớ những ngày thương hồ trên sông, trải lá chuối thay chiếu nhậu trên ghe; người tứ xứ thương hồ là anh em hết khi chiều buông, đêm về; năm ba cái ghe
thương hồ neo lại với nhau thành xóm nhỏ trên sông… vui biết mấy quãng đời phiêu bạc.
Sáng ra hũ mắm còn nhiều thì bắc nồi bún mắm trên ghe là nhà, trên sông là xóm
làng của người sông nước. Dì Hai, cô Út, chú Ba; thằng Đực, con Gái… không chung ông bà nhưng như người nhà ơi ới gọi nhau ăn bún mắm từ tờ mờ sáng. Bờ sông xa xa còn sương phủ, mái tranh an
hoà ẩn hiện dưới tàn cây, tia nắng đầu ngày chao đi con thuyền không bến cho kịp nước, “em về Trà vinh mấy bữa em lên…” tô
bún mắm ngọt lừ lời tạm biệt, tiếng cười giòn như da heo quay mà sao thấy buồn buồn như con tôm đỏ au nằm chơ lơ trong ổ rau tập tàng, trong tô bún mắm còn bốc khói. Không biết người nấu vội để đi cho kịp nước có tỏ lòng người chờ, “vắng cơm ba bữa còn no/ vắng em một bữa anh giở giò không lên…” thì làm sao chèo chống nổi chiếc ghe thương hồ cho tới ngày gặp lại.
Con cá linh như ơn trời ban phát nên
vô tận ở miền Tây, nhiều đến làm không kịp để gài mắm thì lấy mỡ thắng dầu để đốt đèn, xác cá đi bón cây ăn trái nên trái gì ở miền Tây cũng ngon ngọt. Nhưng mùa nước nổi đâu chỉ có cá linh, còn vô vàn đặc sản tràn về theo mùa nước nồi. Cha mẹ ơi nhớ tới quặn lòng những năm nước chậm, có thời giờ đi chặt chà bỏ lên mấy cái gò ngoài
ruộng, ngoài đồng. Đợi nước lên thì chuột đồng hết ở dưới hang của chúng được. Chuột rút lên gò, sống dưới đám chà mà người dân đã bỏ chà trước đó cho chuột ở. Nước lên trắng đồng thì chuột đói nên người dân đem lúa ra gò rải cho chuột ăn, con nào con nấy mập ú như củ khoai mỡ. Người dân quê tôi chờ cho nước đứng một hai ngày, nước bắt đầu rút là bủa lưới quanh gò. Chờ nước rút thêm vài ngày nữa, tới lũ chuột có thể rời gò đi kiếm ăn thì cả xóm kéo nhau đi giỡ chà bắt chuột, cả làng vui như tết với tiếng nói cười tới trăng lên, mùi chuột nướng lan toả không gian tới ngút trời… Ôi, những đêm dài nằm nuốt nước miếng ở hải ngoại mới thấy cái giá của chăn ấm nệm êm không hề rẻ. Cái thương khó của người thương hồ một nắng hai sương, sông to gió lớn nhưng niền vui bất tận… Người an phận với miếng ruộng, con trâu;
bán mặt cho đất bán lưng cho trời nhưng đêm về ngon giấc nhờ cọng rau tươi ngoài đồng, con cá tươi dưới sông. Đời sống không cần tủ lạnh thật đáng sống.
Không như năm ngoái, tôi có ông bạn về thăm quê hương ở miền Tây. Ông thấy người trong xóm ngày ngày đi câu, đi bắt lương đồng được bộn. Ông nhờ con gái ông thu mua, về nhà làm sạch, bỏ đầu, bỏ xương… ướp chút muối rồi hấp chín, để đông lạnh cho ông đem về Mỹ. Nhờ vậy tôi được ăn một bữa lươn xào lăn với lẩu lươn, lươn chiên giòn chấm nước mắm me ở Mỹ mà cứ tưởng mình đang ở quê nhà. Ngậm mà nghe, ngon từng miếng thịt lươn đồng, sướng toàn thân từ đỉnh đầu tới ngón chân út
với món ngon dân dã tưởng rằng đã quên.
Trời ơi, lươn đồng chiên giòn trong nhà hàng lớn ở Sài gòn không
ngon bằng quán cóc ở bắc Mỹ Thuận, bắc Cần Thơ ngày xưa đâu. Ngồi chờ con nước để qua phà vì xe vận tải nặng phải nhường cho những phương tiện nhỏ hơn đi trước. Vậy là mấy tay tài xế thờ chung thần Lưu linh, chỉ cần nói chị chủ quán là có
ngay. Chị thả con lươn đồng mập ú ù u vào chảo mỡ, ụp cái nón lá của chị lên chảo làm nắp đậy chứ mỡ văng chịu sao nổi. Dưới chảo lửa than cứ liu riu chập chờn, hồi hết nghe da lươn nổ lốp bốp trong chảo là xong một mặt. Giỡ nón lá ra trở mặt con lươn khoanh tròn như lò xo bếp điện, chiên một hồi không lâu nữa là con lươn chiên giòn lên dĩa, bưng ra bàn cho
khách. Phải khâm phục người phụ nữ miền Tây, bán cái quán cóc lề đường thôi mà chị làm món nhậu ngon tuyệt, trình bày đẹp mắt như đầu bếp năm sao: con lươn vàng ruộm, khoanh tròn trên cái dĩa sứ trắng phau; dưới nó là rau răm như chơi như thật, bỏ chơi cho vui nhưng đẹp mắt như tranh trừu tượng, bởi màu xanh lá
cây đậm của rau răm với màu vàng cánh gián, vàng óng của lươn chiên thật hài hoà, gợi cảm. Chị bưng ra bàn chén nước mắm me nữa thì xin nghỉ tu năm phút để thưởng thức vì nước bọt cứ tứa ra trong miệng. Làm chung nước mắt quê hương vừa cay vừa nồng xuống tới bao tử, mùi rượu nếp xông lên khoang mũi lâng lâng, ngất ngây, xua đuổi muộn phiền; gió sông Tiền, sông Hậu làm nhẹ đi cái đầu cơm áo gạo tiền ở Sài Gòn. Bẻ khúc lươn chiên giòn chừng hai lóng tay, chấm vô chén nước mắm me tam bảo: vị cá trong nước mắm hơi tanh nhưng ngọt ngào nhờ vị mặn của muối trong nước mắm làm trung hoà; vị cay của ớt giằm bao giờ cũng ngon hơn ớt xay hay ớt xắt lát; vị bá chủ của chén nước mắm me là vị me dốt chua chua ngọt ngọt, chua thanh,
không chua hỗn như chanh; ngọt hậu, không ngọt hỗn như đường. Cái gì cũng một nửa thôi mới nhớ hoài như tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Mùi me quên
cả lối về vì nó thơm đặc biệt… Làm chung nước mắt quê hương chạy tới đâu nghe nóng tới đó, gắp khúc lươn chiên giòn khi da còn rôm rốp như bánh tráng, chấm vào chén nước mắm me diệu kỳ, ăn kèm lá rau răm để quân bình âm dương trong ẩm thực Việt nam… Toàn những hương vị độc đáo của đất trời phương nam hoà tấu bản giao hưởng đã đời trong miệng với da lươn giòn mà béo ơi là béo, thịt lươn ngọt thanh lại dai dai, nước mắm me đã là hợp chất không đối thủ lại thêm vị cay nồng nhẹ của lá rau răm thì Ngọc Hoàng ngồi tựa ngai vàng, xem tài xế nhậu hai hàng lệ rơi, thèm chảy nước miếng ông trời xuống thành mưa nên ở miền Tây mưa nhiều.
…
Mùa này xa lắm quê ơi, mùa nước nổi ở quê nhà đang ngập bờ để khoe bắp chân con
gái, nhưng bên trời ngồi nhớ cố hương thì con gái đã lơ thơ tóc trắng, bay về phía quê nhà mùa cá linh, cá rô,
ba khía, chuột đồng… giá có con khô chuột nhậu rượu tây cũng đỡ buồn xa xứ. Ngày xưa đi chà chuột về đâu nhà nào ăn hết nên người ta chỉ nhúng nước muối rồi xỏ dây kẽm phơi khô thành từng xâu, từng xâu. Ngày mưa gió không đi chợ, đi đồng bắt cá tôm được thì nướng khô chuột ăn cơm, lai rai ba sợi, đờn ca tài tử tới lên đèn, -thành âm vọng còn mãi nỗi nhớ quê, nhớ mùa nước nổi trong lòng
người xa xứ.
Mùa này ăn cơm hàng xóm ngon hơn cơm nhà vì nước trắng đồng thì gặp đâu ăn đó, người miền Tây dễ thương nhất với hai từ “gặp bữa” – gặp bữa ở ăn cơm cho vui, có gì ăn nấy mùa nước nổi. Nói nghe bình dân, tưởng chừng thương khó. Ai dè toàn món ăn ngon, lại vừa chín tới nên ăn cơm hàng xóm ngon hơn cơm nhà. Canh chua cá linh bông súng, cá rô kho nồi đất chấm đọt nhãn lồng trụng nước sôi là ở rể miền Tây được rồi. Nào còn ba
khía ướp tỏi ớt, chút dấm đường ăn với cơm nguội cũng ngon. Đặc biệt là ăn bốc, cứ bưng nồi cơm nguội ra ngoài mái
hiên, ngồi xem con gái
miền Tây xé ba
khía, mút ngón tay hít hà là đi biệt xứ tới chết cũng không quên.
…
Chuột đồng khìa nước dừa là món ngon
dân dã, chưa chắc người giàu trên thành phố có mà ăn. Mùa nước nổi tôm cá đầy chợ, tươi rói, rau đồng xanh non, sắc màu vạn dã với bông điên điển vàng chanh dịu mắt mát lòng, hẹ nước ăn như rong biển, giòn ngọt lại bổ dưỡng, theo thuốc nam thì hẹ nước là thuốc ông uống bà khen…, Bông súng, sầu đâu, đọt choại, bồn bồn… rau nào cũng ngon, làm nên mùa trăm rau khoe sắc nhờ nước nổi mang phù sa về sông rạch, ruộng đồng mát mắt rau xanh bạt ngàn. Rau dại ngoài ruộng đồng ăn không hết lại toàn rau ngon, trái rừng ăn không hết cũng toàn trái vừa ngon vừa có vị thuốc nam như trái giác. Tía má ơi, canh cá nâu, cá ngác nấu trái giác là một thức canh chua đã ăn một lần là nhớ tới già hương rừng Cà mau.
…
Cần chi cá lóc cá trê/ chuột đồng rắn nước nhậu phê hơn nhiều. Đã là người miền Tây thì đi hết biển cũng nhớ mùa nước nổi, Mùa của yêu thương len lẻn vào lòng sau những buổi tát đìa, vây bắt chuột ngoài gò đông vui như hội chợ, cúng đình. Làm sao quên được cây đèn dầu cá linh những đêm buồn tỉnh lẻ, ngang ngõ
nhà ai còn học bài thi tới khuya lắc khuya lơ, muốn ghé vào thăm nhưng sợ ba má em xách chổi chà ra tiếp khách. Làm sao quên kỷ niệm khi tìm được cớ sang phụ nhà hàng xóm gài cả trăm hũ mắm linh để dành ăn, cho bà con xa gần… Tình ca con mắm theo bước người đi nên nhớ mãi chốn quê nhà theo từng mùa nước nổi. Cơn ác mộng cũng tràn về theo mùa nước nổi trắng đồng như dải khăn tang từ em cũng không còn ở lại, nhưng mùa nước nổi còn mãi trong nhau hương vị quê nhà.
Phan
Mấy em tôi gọi điện thoại qua méc, giọng bực bội:
“Chị nói với Ba. Ổng bệnh vậy mà cứ lén hút thuốc hoài.”
Ba tôi đã trên chín mươi và đang bị ung thư gan. Ai cũng nói ung thư gan sẽ đi
rất nhanh. Ba tôi đã chuẩn bị tinh thần. Má tôi và chị em tôi cũng đã chuẩn bị
tinh thần cả rồi nhưng ba vẫn kiên cường trụ được hơn ba năm dù lâu lâu phải cấp
cứu. Bản thân tôi đã hơn ba lần bay về để tiễn biệt ba.
Tụi nó méc tôi vì nghĩ rằng tôi là chị lớn, lại là người cung cấp tài chánh cho
ông cụ mấy chục năm nay. Chúng tin là tôi có uy tín với ông nhất.
Tôi hỏi lại:
- Lén hút là sao?
- Thì tụi em không cho ba hút thuốc sợ ông ho mà ông cứ lén hút hoài. Ðã
vậy má còn đồng lõa, bả còn canh tụi em cho ổng hút nữa.
Tôi bật cười. Bà già tôi luôn có lối suy nghĩ và hành xử không giống bà già
nào. Tôi khoái bà chỗ đó! Tôi hỏi:
- Ba hút thuốc gì?
- Ổng khoái nhất là Marlboro á. Ổng cứ nói thuốc này nhẹ hều, hút chút có sao.
Tôi gọi điện về cho má, vừa cười vừa hỏi:
- Bộ má canh tụi nó cho ba hút thuốc hả?
Nghe tiếng cười đồng lõa của tôi, bà mạnh dạn nói:
- Ờ. Thì tao hỏi bây ổng đã chín mươi rồi. Nếu ổng không bệnh thì cũng không biết
ổng “đi” ngày nào. Gần chết tới nơi rồi còn bày đặt kiêng cữ làm gì. Còn sống
ngày nào cứ để cho ổng sướng ngày đó đi.
Tôi về thăm ba sau lần nói chuyện với má, quà cho ông là hai cây thuốc lá mua ở
phi trường. Má tôi vội đem thuốc vô phòng giấu. Ba tôi nhìn thấy hai cây thuốc
lá cười rạng rỡ cứ như tôi ngày nào còn bé, được ông mua cho chiếc xe đạp mini
đi học.
Sướng nhất với ông là tôi để ông hút thoải mái, không cần phải giấu đút.
Mà tôi đã không cự nự thì đố đứa nào dám nói.
Từ hôm đó ông cứ hút công khai, chẳng cần phải dụi ngang điếu thuốc khi
có đứa con nào bất chợt xuất hiện.
Mấy em biết được chị cho ba hút thuốc, có đứa bất mãn ra mặt. Có đứa còn dám
nghĩ tôi mong ông cụ đi sớm để khỏi phải nuôi.
Rồi có lần ông rất khoẻ, ông đòi đi tắm biển. Ông muốn nghe tiếng sóng biển ầm
ì, hương biển tanh tanh mùi cá, vị biển mằn mặn trong gió.
Lần đó bọn tôi mướn một nhà sát biển ở. Sáng sớm khi con cái còn say giấc, ông
cụ cởi trần ra biển bơi. Mấy đứa con lại la ầm lên:
- Ba ra biển bơi sớm vậy, rủi có gì rồi ai hay?
Ba tôi nói:
- Có gì thì vớt xác ba lên chôn. Có chi mà ầm ĩ.
Má tôi bênh:
- Ổng đang bơi, đang sướng mà “đi luôn” là sướng tới chết rồi còn
gì. Có chi đâu mà ầm ĩ.
Cứ đụng tới cách hành xử hơi trái khoáy của ba tôi là nhà tôi chia hai phe. Tôi
với má cùng phe. Mấy đứa con ít chăm sóc trực tiếp hay nuôi dưỡng lại cùng một
phe.
Má tôi nói:
- Mấy đứa không thức đêm; thức hôm chăm ông già, không nặng gánh cơm áo gạo tiền
thuốc men thì tụi nó phải la to hơn để thể hiện sự quan tâm, thể hiện cái lòng
hiếu thảo. Nói đại một câu cho sướng miệng lại được tiếng quan tâm tới cha mẹ
thì ngại gì không nói. Tao bảo ổng cứ kệ tụi nó, thích làm gì thì cứ làm, muốn
ăn mặn ngọt thế nào thì cứ ăn. Không cần kiêng cữ gì cả nhưng ông cứ sợ đứa này
la, đứa kia nói. Phải nói là cha mẹ già lại thích sợ con hơn ngày xưa con sợ
cha mẹ nha. Khi bị con rầy la, cái miệng các cụ thì than chứ cái bụng cũng thấy
sướng sướng. Nó la vẫn còn hơn nó không thèm nói đụng tới, ngó ngàng tới. Ông cứ
kể thằng Khanh nó không cho tôi đi chụp hình, muốn đi là phải trốn mà đi. Con
Lan không cho ăn nhiều mỡ sợ khó tiêu, con Liên bắt phải vận động sợ cứng khớp…
Ba tôi hút thuốc nên ho nhiều hơn. Mấy em tôi nhờ bác sĩ khuyên can ông nhưng
khi bác sĩ nói:
- Hút nhiều là ho nhiều cụ nhá !.
Ông trả lời:
- Ho cũng khổ mà nhịn cũng khổ bác sĩ ơi! Ho thì khổ lúc ho thôi, nhịn thì khổ
suốt ngày đó bác sĩ à !.
Bác sĩ cười, chịu!
Rồi một ngày ba tôi đi nhẹ nhàng không phải vì ung thư, cũng không phải vì thuốc
lá hay bơi sớm mà chết đuối dưới nước.
Ông đi vì ông đã như một cây đèn cạn dầu nên thôi không cháy nữa. Vậy
thôi!
Trên bàn thờ ông lúc nào cũng có một cây Marlboro. Mấy đứa con hay cấm
ông hút thuốc, giờ hay đến đốt một điếu thuốc lá cắm lên bàn thờ cho ông.
Má tôi nhìn mà không nói gì!
Văn Mỹ Lan
ĐIẾU
THUỐC BA TÔI
Văn
Mỹ Lan
Mấy em tôi gọi điện thoại qua méc, giọng bực bội:
“Chị nói với Ba. Ổng bệnh vậy mà cứ lén hút thuốc hoài.”
Ba tôi đã trên chín mươi và đang bị ung thư gan. Ai cũng nói ung thư gan sẽ đi
rất nhanh. Ba tôi đã chuẩn bị tinh thần. Má tôi và chị em tôi cũng đã chuẩn bị
tinh thần cả rồi nhưng ba vẫn kiên cường trụ được hơn ba năm dù lâu lâu phải cấp
cứu. Bản thân tôi đã hơn ba lần bay về để tiễn biệt ba.
Tụi nó méc tôi vì nghĩ rằng tôi là chị lớn, lại là người cung cấp tài chánh cho
ông cụ mấy chục năm nay. Chúng tin là tôi có uy tín với ông nhất.
Tôi hỏi lại:
- Lén hút là sao?
- Thì tụi em không cho ba hút thuốc sợ ông ho mà ông cứ lén hút hoài. Ðã
vậy má còn đồng lõa, bả còn canh tụi em cho ổng hút nữa.
Tôi bật cười. Bà già tôi luôn có lối suy nghĩ và hành xử không giống bà già
nào. Tôi khoái bà chỗ đó! Tôi hỏi:
- Ba hút thuốc gì?
- Ổng khoái nhất là Marlboro á. Ổng cứ nói thuốc này nhẹ hều, hút chút có sao.
Tôi gọi điện về cho má, vừa cười vừa hỏi:
- Bộ má canh tụi nó cho ba hút thuốc hả?
Nghe tiếng cười đồng lõa của tôi, bà mạnh dạn nói:
- Ờ. Thì tao hỏi bây ổng đã chín mươi rồi. Nếu ổng không bệnh thì cũng không biết
ổng “đi” ngày nào. Gần chết tới nơi rồi còn bày đặt kiêng cữ làm gì. Còn sống
ngày nào cứ để cho ổng sướng ngày đó đi.
Tôi về thăm ba sau lần nói chuyện với má, quà cho ông là hai cây thuốc lá mua ở
phi trường. Má tôi vội đem thuốc vô phòng giấu. Ba tôi nhìn thấy hai cây thuốc
lá cười rạng rỡ cứ như tôi ngày nào còn bé, được ông mua cho chiếc xe đạp mini
đi học.
Sướng nhất với ông là tôi để ông hút thoải mái, không cần phải giấu đút.
Mà tôi đã không cự nự thì đố đứa nào dám nói.
Từ hôm đó ông cứ hút công khai, chẳng cần phải dụi ngang điếu thuốc khi
có đứa con nào bất chợt xuất hiện.
Mấy em biết được chị cho ba hút thuốc, có đứa bất mãn ra mặt. Có đứa còn dám
nghĩ tôi mong ông cụ đi sớm để khỏi phải nuôi.
Rồi có lần ông rất khoẻ, ông đòi đi tắm biển. Ông muốn nghe tiếng sóng biển ầm
ì, hương biển tanh tanh mùi cá, vị biển mằn mặn trong gió.
Lần đó bọn tôi mướn một nhà sát biển ở. Sáng sớm khi con cái còn say giấc, ông
cụ cởi trần ra biển bơi. Mấy đứa con lại la ầm lên:
- Ba ra biển bơi sớm vậy, rủi có gì rồi ai hay?
Ba tôi nói:
- Có gì thì vớt xác ba lên chôn. Có chi mà ầm ĩ.
Má tôi bênh:
- Ổng đang bơi, đang sướng mà “đi luôn” là sướng tới chết rồi còn
gì. Có chi đâu mà ầm ĩ.
Cứ đụng tới cách hành xử hơi trái khoáy của ba tôi là nhà tôi chia hai phe. Tôi
với má cùng phe. Mấy đứa con ít chăm sóc trực tiếp hay nuôi dưỡng lại cùng một
phe.
Má tôi nói:
- Mấy đứa không thức đêm; thức hôm chăm ông già, không nặng gánh cơm áo gạo tiền
thuốc men thì tụi nó phải la to hơn để thể hiện sự quan tâm, thể hiện cái lòng
hiếu thảo. Nói đại một câu cho sướng miệng lại được tiếng quan tâm tới cha mẹ
thì ngại gì không nói. Tao bảo ổng cứ kệ tụi nó, thích làm gì thì cứ làm, muốn
ăn mặn ngọt thế nào thì cứ ăn. Không cần kiêng cữ gì cả nhưng ông cứ sợ đứa này
la, đứa kia nói. Phải nói là cha mẹ già lại thích sợ con hơn ngày xưa con sợ
cha mẹ nha. Khi bị con rầy la, cái miệng các cụ thì than chứ cái bụng cũng thấy
sướng sướng. Nó la vẫn còn hơn nó không thèm nói đụng tới, ngó ngàng tới. Ông cứ
kể thằng Khanh nó không cho tôi đi chụp hình, muốn đi là phải trốn mà đi. Con
Lan không cho ăn nhiều mỡ sợ khó tiêu, con Liên bắt phải vận động sợ cứng khớp…
Ba tôi hút thuốc nên ho nhiều hơn. Mấy em tôi nhờ bác sĩ khuyên can ông nhưng
khi bác sĩ nói:
- Hút nhiều là ho nhiều cụ nhá !.
Ông trả lời:
- Ho cũng khổ mà nhịn cũng khổ bác sĩ ơi! Ho thì khổ lúc ho thôi, nhịn thì khổ
suốt ngày đó bác sĩ à !.
Bác sĩ cười, chịu!
Rồi một ngày ba tôi đi nhẹ nhàng không phải vì ung thư, cũng không phải vì thuốc
lá hay bơi sớm mà chết đuối dưới nước.
Ông đi vì ông đã như một cây đèn cạn dầu nên thôi không cháy nữa. Vậy
thôi!
Trên bàn thờ ông lúc nào cũng có một cây Marlboro. Mấy đứa con hay cấm
ông hút thuốc, giờ hay đến đốt một điếu thuốc lá cắm lên bàn thờ cho ông.
Má tôi nhìn mà không nói gì!
Văn Mỹ Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét