.

.

a

Hoa đào nở, chim én về, mùa xuân lại đến. Chúc quý thầy cô và anh chị em đồng môn năm mới Giáp Thìn : - nghìn sự như ý, vạn sự như mơ, triệu sự bất ngờ, tỷ lần hạnh phúc.
THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ, ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU - MỘT NĂM MỚI AN KHANG THỊNH VƯỢNG - VẠN SỰ NHƯ Ý

17 tháng 2 2013

VÀI NÉT VỀ KỶ YẾU HOÀNG DIỆU CHÂU ÂU

                                                                          
 Hôm mùng 3 tết Quý Tỵ sau khi đi lễ một số Chùa, trên đường về tôi ĐT trước cho Ngọc Ánh ( Hội Phó HD Nam Cali) hẹn giờ đến nhận 12 quyển Kỷ Yếu HD Âu châu như đã hẹn từ trước khi về VN.
   Khi nói chuyện với Ánh trên ĐT thì mới biết cô vừa xuống máy bay chưa được bao lâu… Ánh hẹn tôi đến sau 16 giờ, vì Ánh phải soạn lại hành lý từ Mỹ mang về. Thật sự thì tôi cũng rất ngại khi đến quá sớm không để thời gian cho cô nghỉ ngơi… nhưng ngày mai thì tôi đã phải đi làm, lại nữa từ nhà tôi đến nhà Ánh thì quá xa !!! thôi thì đành vậy. Mà tôi nghĩ NA đã cất công mang từ Mỹ về thì chắc hẳn chút ít  thời gian nầy cũng không làm NA phiền hà gì đâu, vì tôi đã biết NA luôn luôn dành nhiều công sức và thời gian  trường Hoàng Diệu mà. Thật vậy ai ở nước ngoài về mà chẳng muốn mang thật nhiều quà cáp về cho gia đình cho người thân của mình, nhưng NA đã dè xẻn bớt lại quà tặng cho gia đình mình, để mang số Kỷ yếu nầy về VN tặng Thầy tặng bạn, thì chúng ta phải biết trân trọng tấm lòng  nầy của Cô. Thật vậy đến nhà Ánh tôi mới nhận rõ cái mệt mỏi của một người vừa vượt qua một chặng đường dài của nửa vòng trái đất, do đó nhận Kỷ yếu xong,  ngồi trò chuyện thăm hỏi nhau chưa đầy 10 phút tôi vội chào từ biệt sớm cho Ánh được nghỉ ngơi, chúng tôi  cũng không quên chúc cho nhau một cái  Tết ở VN  được vui vẻ và “ bình yên”.
   Lúc trò chuyện với Ánh tôi được biết cho đến hôm nay, Snowynguyen còn chưa thấy quyển Kỷ yếu Hoàng Diệu nầy ra sao cả!!? tội nghiệp thật !! khi người bỏ nhiều tâm huyết cho đứa con tinh thần của mình, lại không phải là người đầu tiên nhìn thấy nó !!!  sở dĩ có chuyện oái ăm nầy là vì bài vở thì được biên tập từ Bỉ ( Châu Âu ) còn in ấn thì nhờ Anh Ân bên Nam Cali, và anh giúp đỡ rất nhiều còn giúp liên hệ tìm nơi in đẹp rẻ cho quyển Kỷ yếu vvv… in xong thì lo gởi đi ngay cho Yến Dân, cho kịp đến tay Thầy Cô anh chị em đồng môn khắp nơi. Bên Mỹ thì có Minh Tâm  giúp đỡ ủng hộ và gửi Kỷ yếu cho Thầy Cô và CHSHD, Anh Vân Nguyễn lo phần tiêu thụ ( anh chị  em nầy không lo chuyện nhà, lại ham làm chuyện bao đồng !!) Úc Châu có Khoa lãnh phần… còn số gởi tặng Thầy Cô, đồng môn bên VN thì có NA  bỏ công mang vác từ Mỹ về ( vậy là VN được ưu tiên nhất) có quà tặng ngay dịp Tết. Suy đi nghĩ lại thì cũng vui chuyện Kỷ yếu nầy thấy vậy mà cũng có bài bản đàng hoàng lắm chứ… nào là nhà đầu tư, biên tập, in ấn, tiếp thị, đại lý phân phối, vận chuyển vvv..vv ráng làm sao thu hồi lại chút đỉnh vốn liếng, không khéo lần nầy bị ông xã cho ăn đòn như chơi.
    Theo tôi thì cũng chẳng sao, cái mất thì phải mất rồi nhưng mình lại được cái khác nó lớn hơn, đó là cái dấu ấn, cái kỷ niệm mình để lại cho con cháu ngày sau… mặc dù nó vô hình đó nhưng nó lại là vĩnh cữu, phải không anh chị em đồng môn.
   Bây giờ chúng ta thử xem Kỷ yếu Hoàng Diệu nầy đem lại cho chúng ta cái gì nhé… hình thức thì đẹp, trình bày rất ấn tượng và cô đọng vvv… nội dung thì rất phong phú đủ mọi thể loại, văn thơ, phóng sự, sưu tầm của nhiều cây bút Thầy trò Hoàng Diệu và thân hữu. Mỗi bài viết đều làm cho ta nhớ lại rất nhiều kỷ niệm vui buồn thời còn đi học như bài của NA… hoặc HP thì viết về tâm trạng của Ông bà Cha Mẹ và con cái khi Tết về trên quê hương. Có lẽ ấn tượng nhất là bài của Thầy Tâm  tâm sự nỗi nhớ về trường Hoàng Diệu, về học trò, về Sóc trăng với văn phong hết sức phóng thoáng như cách sống của Thầy. Mỗi bài viết, mỗi bài thơ đều gợi lại cho chúng ta ít nhiều kỷ niệm ngày xưa.
   Nhưng tâm điểm của Kỷ Yếu là hình ảnh của rất nhiều Thầy cô, đồng môn Hoàng Diệu, đồng hương Sóc Trăng… nhìn hình ảnh của Thầy cô mình hiện nay, không ai trong chúng ta mà không chút bùi ngùi khi nhận ra Thầy cô mình đã già quá rồi gần xa chúng ta rồi !! biết bao kỷ niệm của Thầy trò chúng ta dần hiện ra thật rõ nét trong ký ức.
   Hình ảnh của những người bạn ngày xưa cùng cắp sách đến trường, những kỷ niệm vui buồn thời còn đi học, những chuyện tình vu vơ thơ mộng của tuổi học trò lại hiện về !!! nó tạo cho chúng ta một cảm giác lâng lâng xúc cảm thật khó tả.
  Với Kỷ yếu nầy chúng ta không có những áng văn thơ quá hay… nhưng lại quá  tuyệt đẹp. Với kỷ yếu nầy chúng ta không có những công trình nghiên cứu mang tính cao xa… nhưng nó đánh dấu một sự trưởng thành của nhiều anh chị em Đồng môn Hoàng Diệu ở một chừng mực nào đó !!
  Với bấy nhiêu hình ảnh ấy ( mặc dù chưa đầy đủ lắm) chúng ta hãy nhìn lại quá trình hình thành Kỷ yếu hôm nay, là cả công sức của rất nhiều Thầy cô và anh chị em Đồng môn Hoàng Diệu khắp nơi, có tên hay không có tên trong Kỷ yếu nầy.
  Nhất là nhóm Hoàng Diệu Âu châu còn quá ít, quá mới và dĩ nhiên là không có kinh nghiệm, lẫn sức mạnh tài chánh, nhưng bằng tâm huyết với trường, với Sóc Trăng thân thương, các bạn đã cố gắng làm được quyển Kỷ yếu nầy sau khi vượt qua “ được” khó khăn nhiều mặt, về tài chánh lẫn tinh thần, để đem đến cho chúng ta một niềm vui nhỏ trong cuộc sống nầy.
  Điều không tránh khỏi là những thiếu sót, thậm chí sai sót tuỳ theo cách nhìn của từng người. Chỉ mong khi nhận định anh chị em chúng ta hãy nhìn đúng vào mục đích, ý nghĩa chính khi Kỷ yếu nầy được ra đời. Có thể nó chưa toàn mỹ nhưng ít nhứt nó cũng là một bắt đầu cho anh chị em Đồng môn Hoàng Diệu mình suy nghĩ thêm ?!! Khi đang viết những dòng chữ nầy tôi biết Ngọc Ánh sau khi bỏ công mang vác Kỷ yếu từ Mỹ về VN và bây giờ lại từ Sài Gòn mang về Sóc Trăng tặng Thầy, tặng bạn trong ngày HMHD NK 68-75 mùng 7 Tết. Chị Hoàng Yến thì cũng như ngày nào không bao giờ mỏi mệt, về ST dự họp mặt và trao Kỷ yếu cho Thầy Bá, Hoàng Minh, rồi Chị lại lên đường đi Vĩnh Long thăm thầy Tòng và nhân tiện trao kỷ yếu tặng Thầy. Tôi không thiên vị hay đề cao anh chị em nào cả, đều tôi muốn nói ở đây là tấm lòng của anh chị em nầy với trường Hoàng Diệu nói chung và Kỷ yếu nói riêng, mỗi người đều góp sức trong khả năng, điều kiện của mình, thể hiện rõ nét nhất cái đồng cảm và đoàn kết với nhóm CHSHD Âu Châu.
  Và nếu có thêm một Kỷ yếu nào về Hoàng Diệu nữa thì tại sao chúng ta không xắn tay vào giúp sức, dù ít hay nhiều cũng là cái chân tình của mình, từ đó trong lịch sử trường Hoàng Diệu Sóc Trăng, sẻ có thêm nhiều quyển Kỷ yếu nữa.
  Trong khi chờ đợi… theo tôi hiện nay chúng ta hãy đón nhận quyển Kỷ yếu nầy trong tình thân Hoàng Diệu, hãy trân trọng nó, vì trong đó có rất nhiều kỷ niệm vui buồn tuổi học trò, có hình ảnh Thầy cô, có hình ảnh những người bạn học ngày xưa, và có những mối tình thơ ngây vụng dại quá, bằng cách nầy chúng ta sẽ thể hiện ít nhiều  đồng cảm với Thầy cô đồng môn Hoàng Diệu đã và đang đóng góp công sức cho quyển Kỷ Yếu Hoàng Diệu Âu Châu đang ở trên tay chúng ta.

                            Nguyễn Thành Khánh HD 66-73

13 tháng 2 2013

MỘT GÓC TẾT VIỆT Ở CALI


MỘT GÓC TẾT VIỆT Ở CALI


                                          

     Mấy hôm trước tôi có vài dòng viết về chuyện bánh tét và pâté của Bạch Lan & Minh Tâm ở Cali, thật tình tôi cũng chẳng dám viết nữa, sợ anh chị em nói mình “ tào lao” vì chuyện nầy chẳng có gì là lớn mà mình cứ nói mãi… nhưng tôi thì có cái hơi lạ đời một chút. Phàm có cái gì vui, buồn, hoặc hay hay một chút, cảm xúc và đưa tới cảm hứng là tôi phải viết và chia sẻ với anh chị em… thôi thì anh chị em nào đọc và đồng cảm thì “ like” cho một cái mà không đồng cảm thì tôi chịu là mình “ tào lao” vậy.

                                                          
    Sáng ngày mùng 1 Tết đang ngồi uống cà phê… chợt chuông điện thoại reo vang, một giọng con gái thật trong “ anh Khánh khoẻ không? Đố anh biết ai đang nói chuyện với anh vậy… anh đoán hay lắm mà” tôi trả lời ngay “ phải Ngọc Ánh không ? “ ( vì tôi đang chờ ĐT của NA !), đầu dây bên kia cười vang và nói “ sai rồi” lại thêm vài câu trao đổi, với cách nói chuyện đậm chất vùng quê Sóc Trăng pha lẫn một chút tiếu lâm và trêu chọc,  tôi gần đoán ra người đang nói chuyện với mình,  thì Cô nầy lại trao máy cho người khác và bây giờ chỉ cần nghe một tiếng “ alô”  tôi biết ngay là  giọng của Chị Cúc tôi  và tôi cũng biết chắc chắn,  giọng con gái trong trẻo và đầy chất trêu chọc  trước đó là của Bạch Lan.

                                                            
   Thế là chị tôi bắt đầu nói hôm trước có gặp Ân ( Nam Cali ) chị em cũng có trò truyện nhiều… nhưng hôm nay Ân bận không đến nhà Bạch Lan & Thanh Long chơi được ! rồi chị tôi bắt đầu một cuộc thi đố cho tôi đoán tên người khi nghe giọng hát trên ĐT… người thứ nhứt thì tôi đoán sai, đó là anh Mão ( bạn cùng đơn vị với anh rể tôi ngày xưa) mà sai cũng phải vì từ trước đến nay tôi chưa từng gặp anh Mão mà, lần lượt là giọng hát của Long ( Anh của Bạch Lan), của Tâm ( ông xã Bạch Lan) tôi đều đoán đúng hết… vì  tôi đã từng nói chuyện với anh em nầy trên ĐT.
   Niềm xúc cảm khi nhìn thấy Bánh Tét & Pâté do Bạch Lan làm ( mấy hôm trước trên mạng) nhất là thấy hình Mẹ Bạch Lan chưa kịp lắng đọng xuống,  thì bây giờ tiếng cười tiếng hát của những người thân lại làm cho tôi hồi tưởng lại kỷ niệm đẹp tuyệt vời đầy ắp chân tình của hai gia đình chúng tôi  ngày xưa.

                                                             
   Nhất là khi Long nhắc lại những lần ngủ lại nhà tôi, Long nhớ rất rõ chỗ mình ngủ… nhớ tới chiếc chiếu mà Má tôi trải cho Long nằm… nhớ những kỷ niệm thật nhỏ và cũng thật đẹp của gia đình hai chúng tôi.
  Thật sự mà nói ngày xưa tôi ăn rất nhiều bánh mứt của Mẹ Bạch Lan làm, nhưng thích nhứt là Pâté lúc ấy  được gói  bằng lá chuối… nhưng nó chứa bên trong là cả một tấm chân tình !! mà Mẹ Bạch Lan thường mang ra nhà tôi khi có đám giỗ hay lễ Tết vv,,vv. Xúc cảm tràn dâng không thể lột tả được hết bằng vài trang giấy… và bây giờ Thanh Long, chị Cúc, Bạch Lan, Minh Tâm, Phúc… chúng tôi đang cùng nối kết, vun đắp tình cảm hai gia đình, như những người Cha, người Mẹ của chúng tôi đã từng làm ngày xưa !!


                                                            
   Mặc dù không có mặt tại nhà Long, để cảm nhận được hương vị tràn đầy tình thân nơi ấy, nhưng nhìn ánh mắt nụ cười của mọi người được biểu lộ thật rõ nét trên những tấm ảnh được Tâm gởi về, tôi biết rằng mọi người thật hạnh phúc và tôi lại thấy cuộc sống nầy thật tuyệt vời, nếu chúng ta biết gìn giữ, trân trọng những tình cảm chân tình mà chúng ta đã  dành trao cho nhau, nó vô hình quá… nhưng nó đi vào lòng mình thật sâu lắng, nó nằm mãi mãi trong ngăn kỷ niệm thân yêu trong lòng mỗi người  chúng ta. Chị tôi… anh tôi… và những người anh em không cùng họ của tôi, ở nửa vòng trái đất bên kia đang sống một ngày thật hạnh phúc với vô vàn kỷ niệm đẹp đã qua…. hơn 40 năm. Mặc dù hiện nay mỗi người trong chúng tôi đều có riêng một cuộc sống, một hoàn cảnh sống khác nhau. Nhưng không vì thế mà chúng tôi làm mờ đi bức tranh kỷ niệm ấy.

                                                         
   Bây giờ thì tôi mới khen là Bánh Tét & Pâté của Bạch Lan và Minh Tâm làm là thật sự ngon !!! ngon là vì hai em đã học được cách làm bánh của Mẹ, nhưng cái tinh tuý nhứt là hai em đã học được cách giữ cho vị ngon của bánh không phai nhạt theo thời gian và không gian !! 


  Hay nói hơi cao xa một chút, cường điệu một chút thì bánh Tét & Pâté tự tay hai em làm đã một phần tạo nên hình ảnh đẹp, về nỗi lòng của những người con Sóc Trăng luôn nhớ về quê mẹ và ước muốn giữ gìn cái nét đẹp đầy tính nhân văn của người Việt trên đất khách quê người.
                                                              Nguyễn Thành Khánh HD 66-73

12 tháng 2 2013

EM TÔI



Tôi biết em qua những bài viết đăng trên Web Nam Cali, tuổi em nhỏ hơn tôi  vào trường Hoàng Diệu năm 83 rời trường và Tốt nghiệp đại học.  Rồi em đi định cư ở Châu Âu… em có nhiều bài rất hay về trường về bạn Hoàng Diệu ( mặc dù em học HD chỉ có 3 năm)  em cũng nhiều bài viết mang tính sưu tầm sâu sắc ( theo suy nghĩ của tôi!) hoặc nhiều nhận xét rất hay, thực tế trong cộng đồng CHSHD trong và ngoài nước… đại khái là như thế và trong một lần tôi làm Blog cho mình… có những cái mình mù tịt, thế là tôi hỏi thăm Hồng Nhan,  rồi Thu Hương ( 67 -74) để học hỏi thêm… hai Cô giáo nầy đào tạo học trò từ xa, rõ là khổ thật,  mail qua mail lại… cuối cùng học trò dốt vẫn dốt, có lần Thu Hương đề nghị tôi cho số ĐT và ngồi vào máy tính để Thu Hương chỉ cho dễ hơn, nhưng tôi thấy cũng không quá cần thiết ( mà làm TH tốn tiền ĐT thì không phãi lắm).
     Hai Cô giáo TH và HN,  nầy chỉ vẽ rất tận tình, nhưng có lẽ mình dốt quá nên chẳng làm nên trò trống gì cả !!? định thôi ! may sao Thu Hương giới thiệu cho tôi một cô giáo khác… thế là tôi quen em theo cái  nghĩa rất  đơn giản, cô giáo  dạy làm Blog trên mạng cho học trò có tuổi nầy.
     Thế là Cô giáo nhỏ, dạy cho học trò lớn… dần dà Blog của tôi đẹp hơn, sinh động hơn, thời gian trôi qua  và không biết từ bao giờ cái mối quan hệ cô  giáo và học trò biến mất, dần dà trở thành anh em Đồng môn Hoàng Diệu thương hiểu nhau giúp nhau cùng tiến bộ trên con đường hướng đến trường xưa,  Thầy Cô… bè bạn Hoàng Diệu ngày còn cắp sách đến trường. Chúng tôi thân nhau trong công việc, hiểu về nhau cũng khá nhiều.
   Lâu dần tôi biết tất cả anh chị trong nhà của em đều là CHSHD, cũng đều quen biết nhau cả… rồi trong thời gian em làm Blog Âu Châu… bài vở từ các bạn khác gởi về nhiều, quen biết của em với anh chị em các khoá trên, khoá dưới cũng tăng dần theo từng ngày.
   Mà khi làm một việc gì được nhiều người biết đến,  không ít thì nhiều cũng xảy ra dị biệt trong suy nghĩ và chuyện va chạm là không tránh khỏi, em buồn khi bị hiểu lầm, em muốn bỏ cuộc ( em tâm sự với tôi như thế). Tôi khuyên em và cũng tự khuyên mình ( vì tôi cũng như thế) và em lại tiếp tục làm vì trường, vì đồng môn Hoàng Diệu ( theo tôi là như thế).
   Nhớ lúc em làm kỷ yếu Hoàng Diệu, Thầy cô, anh chị em Hoàng Diệu giúp sức cho em rất nhiều… nhưng cái  làm tôi phục em nhiều nhất là  cường độ làm việc không mệt mỏi của em. Nào là liên lạc anh chị em Đồng môn tìm tư liệu, hình ảnh để hoàn thành một cách tương đối đầy đủ Kỷ yếu Hoàng Diệu ( trong điều kiện có thể ) em lại làm thêm Kỷ yếu tình nhân, đồng hương Sóc Trăng… nhiều lúc em tâm sự rất buồn và nãn chí, khi không được sự hợp tác hoặc giúp đỡ từ một số bạn bè khác, hoặc bị gièm pha thậm chí chụp mũ nửa chứ !!! tôi cũng thường động viên an ủi em, dẫn chứng chuyện của anh chị em Hoàng Diệu khác cũng có lòng với trường với bạn như em và cũng từng phải chịu “ búa rìu dư luận “ như em thôi !


                                                        
    Thế rồi em cũng hoàn thành Kỷ yếu Hoàng Diệu, sau mấy tháng miệt mài thậm chí phải vượt qua cơn đau về thể xác ( khi em bị té và va chạm ở đầu, phải nằm viện) và bây giờ chúng ta có trong tay một quyển Kỷ yếu Hoàng Diệu được in ấn hoàn chỉnh và tương đối đầy đủ ?!!
     Qua chuyện nầy, tôi chỉ muốn nói lên một số suy nghĩ của mình về em, một đàn em Hoàng Diệu đã cố gắng thật nhiều, làm một chuyện vượt sức của mình, đây là điều tôi thấy mình nên học hỏi ở em. Nó thật bình thường như tôi đã từng viết về Chị Yến BLL Sài gòn, Ân, Hồng Nhan, Ngọc Ánh Nam cali… hoặc nhóm HD 68 -75… Quốc Lực… Hoàng Minh… những người chị, người bạn và hôm nay một người em, mỗi người một vẻ, tuỳ điều kiện tuỳ khả năng của từng người mà đóng góp cho trường xưa Hoàng Diệu.
    Những tưởng là như thế, tình cảm anh em chúng tôi  trọn vẹn … nhưng!?
  Hôm nay ! thu hết can đảm tôi kể lại cho các bạn nghe một câu chuyện, nó làm cho tôi ray rức rất nhiều và thấy mình có lỗi với các bạn, với em !!! ( phải cố gắng suy nghĩ thật nhiều, dẹp bỏ cái “ tôi” quá lớn của mình, tôi mới thấy cái sai của mình đó).
  Chuyện là như thế nầy đây… có thời gian tôi tập tành làm thơ, viết bài gởi cho web, cho blog chỗ nầy chỗ khác, không biết viết có hay không ? nhưng cũng được chọn đăng nhiều nơi lắm… tạm  coi  là gởi đi 10 bài thì được  chọn đăng 7 bài… lại thêm được các web các blog nầy khuyến khích, kèm theo lời nhắn gởi tôi nên viết thêm nữa đi, anh sắp là văn sỹ rồi vì anh viết càng lúc càng hay thêm!!  Đúng là con người ta hay chết vì tiếng khen, vì hám danh các bạn ạ. Suy đi nghĩ lại thì trình độ của tôi chỉ đủ viết vài bài hơi vui vui một tí, hoặc hay lắm thì viết vài bài về chuyện tình nguỵ tạo của mình hồi còn đi học, thêm mắm dậm muối cho có vẻ thơ mộng một chút, tạo được tiếng cười cho bạn bè  vvv… thế là hết đề tài !!!?
    Thế là trong mớ bòng bong ấy,  tôi viết về  chuyện buồn của mình ngày xưa ( mà cũng là của nhiều người khác) khi sa cơ lỡ vận, đang là công tử con nhà giàu ( cái có sẵn của cha mẹ) tự nhiên trở thành anh chàng nông dân bất đắc dĩ … văn phong thì gay gắt, lại xen vào chút đỉnh bất mãn cho cái xui rủi của mình khi đi tìm một thiên đường, lại pha một chút châm chích người khác nữa chứ !!?  nói chung là tôi cứ muốn mọi người buồn với cái buồn của riêng mình, hay nói đúng hơn là gán ép cách nhìn của mình về chuyện thời sự hay lịch sử cho người khác,  cái gì mà gán mà ép thì sẽ làm cho người khác không được thoải mái,  không được vui… ( phải chi tôi biết trước như vậy thì đâu có ra cớ sự !!!??)
    Và tôi gởi bài viết nầy cho nhiều nơi… cuối cùng chẳng nơi nào đăng cả !!? có nơi trả lời là bài viết của tôi thì phản ảnh đúng sự thật của một thời kỳ lịch sử, có nơi thì nói là chuyện nầy nó giống na ná chuyện của một ai đó ? ( mà thật vậy vì có nhiều người viết rồi), có nơi thì lại cho là bài viết của tôi lạc điệu, gởi không đúng chỗ !!?. Thậm chí có nơi trả lời là rất đồng cảm với tôi,  nhưng không thể đăng vì sợ ảnh hưởng tới một số bạn bè khác. Không lẽ sự nghiệp văn chương thi phú của tôi lại chấm dứt sớm như thế nầy sao? Nhưng tôi còn có em …
    Em lịch sự và nhỏ nhẹ trả lời với tôi, là sẽ đăng bài của tôi nhưng em sửa lại đôi chút và cắt bớt vài câu, hoặc vài  đoạn lại cho bài viết bớt đi chút gay gắt, bất mãn. Không đi ngược lại với tôn chỉ của Blog em phụ trách.
   Lúc nầy tôi không còn kềm chế được mình nữa, dù gì thì tôi cũng là khoá đàn anh Hoàng Diệu mà, em học sau tôi mà… em có biết gì chuyện chiến tranh, chuyện tổng động viên, chuyện vượt biển  vvv... em cũng mới tham gia vào diễn đàn HD gần đây thôi, trình độ em có bao nhiêu mà bày đặt cắt sén bài viết của tôi??  Lúc đó gần như tôi ép em phải làm sai với tôn chỉ mà blog của em đã đề ra từ trước. Vì cả nễ và  em đã phải đăng bài của tôi… tôi thấy phần nào hể hả với cái “ Tôi “ của mình !!! cái tự ái của tôi đã được thoả mãn.
    Say sưa tự mãn với cái “ Tôi” quá lớn của mình tôi bèn đem chuyện một số Web, blog khác không chịu đăng bài của mình kể cho một anh khoá đàn anh đang sống ở nước ngoài, với hy vọng anh nầy sẻ đồng thuận với mình, mà phê phán các Web, blog không chịu đăng bài của tôi.
   Nhưng không ngờ !!! anh nầy nhỏ nhẹ, từ tốn yêu cầu tôi cho xem bài viết của mình, xem xong anh nhẹ nhàng phân tích cho thấy các nơi nầy không đăng bài của tôi là phải!! anh dẫn chứng cho tôi thấy cái sai của mình bởi những lý lẽ hết sức thuyết phục. Thí dụ như anh nói Web N là trang web của học sinh mà em viết bài nói chuyện kinh doanh thua lỗ mà bảo người ta đăng thì ai mà đăng!! Hoặc Web B ở Mỹ mà em viết bài ca ngợi người đàn ông đánh vợ mà em bảo người ta đăng thì ai dám đăng ?!
   Chưa kể em chỉ trích cái nầy cái nọ ngộ nhở không tuân thủ luật pháp của nước sở tại thì lại gây khó khăn phiền hà cho Web bạn mình thì sao??
   Hay nói về phạm trù văn hoá đối xử với nhau, thì rõ ràng em đem cái bực tức, cái hằn học của mình đổ trút vào nhà bạn mình. Hoặc nói bình dân một chút thì em nói, em rủa cho sướng cái miệng của mình còn sau đó ai chết mặc ai.
   Nói dễ hiểu hơn, em muốn tham gia một trò chơi nào đó thì mặc nhiên em phải tuân thủ một số nguyên tắc nào đó!! Viết bài cũng vậy, em viết cho nhiều người đọc, mà người đọc thì có người thích thể loại nầy, người thích thể loại khác… em muốn viết bài cho em đọc, hay nói đúng hơn em muốn thể hiện cái quan điểm của mình về một vấn đề nào đó, và nếu em dám chịu trách nhiệm về bài viết của mình, thì theo anh chỉ cần vài cái nhấp chuột là em có ngay một cái blog của riêng mình, ở đó em tự do viết và chịu trách nhiệm về những gì mình viết.
   Hơi sức đâu mà giận hờn trách móc anh chị em mình cho mệt, lại còn mất tình đoàn kết nữa phải không em. Qua những lời phân tích chân tình và hết sức thuyết phục ấy của anh, tôi mới thấy mình sai,  và tự nhiên tôi thấy xấu hổ với em quá. Thế là tôi “muối mặt” nhờ em làm dùm một blog nữa, từ nay tôi thoả sức, mặc tình mà viết… không ai sửa… không ai cắt xén gì hết… tôi tự viết, tự đăng và tự chịu trách nhiệm về mình, không đùn đẩy cho ai cả.. tôi viết cho những người có cùng suy nghĩ  giống tôi và… tôi đọc bài tôi viết !!!?
    Từ đó tới nay, tình thân của tôi và em càng ngày càng tốt đẹp hơn, bài nào hợp với blog của em thì tôi gởi em đăng, bài nào hợp với blog của tôi thì tôi tự đăng vậy, như thế là vui vẻ cả làng… khỏi phải mang tiếng là lớn ăn hiếp nhỏ, hay đúng hơn tôi bây giờ đã dám chịu trách nhiệm về những gì mình viết.
                                                      Nguyễn Thành Khánh HD 66- 73

LỜI HAY Ý ĐẸP

MỜI XEM SƯU TẦM CỦA XUÂN NGA PHÁP VĂN NHÓM ĐBSCL
Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ...


Khi tóc bạc trên đầu trôi dạt mãi,

Cội nguồn ơi chiếc lá lại rơi về .

Đường về khép bóng trần gian
Lợi danh gói một hành trang vô thường

Ngoảnh nhìn cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không

Phú quý vinh hoa như mộng ảo
Sắc tài danh lợi tựa phù du

Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
Thong dong tự tại vậy mà vui


Đêm qua mộng lại thật gần
Đừng lay tôi nhé hồng trần mong manh !


Ta về giữ mộng trinh nguyên
Bờ hun hút lạnh nắng xuyên hình hài

Thân như bóng chớp chiều tà
Cỏ cây hoa lá xuân qua rụng rời
Sá chi suy thịnh cuộc đời

Thịnh suy như hạt sương rơi đầu cành





Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ !






XUÂN HỘI TỤ


Xuân nầy tràn ngập niềm vui
Vui cùng gia quyến, vui cùng người thân
Lại còn họp mặt Tân Xuân
Hai mươi tháng một mình cùng gặp nhau
Gặp nhau thắm nghĩa  Cali
Lại cùng Hoàng Diệu Sài gòn đông vui
Thầy trò tay bắt mặt mừng
Đồng môn Hoàng Diệu thỏa tình bấy lâu
Nhân đây xin có vài lời
Chúc mừng các bạn Xuân nầy thật vui
Vui mừng gặp lại Cô Thầy
Vui mừng hội ngộ, bạn bè khắp nơi
Mong sao cho đến Xuân sau
Thầy Cô, bè bạn, càng ngày thêm đông
Dù cho vật đổi sao dời
Nghĩa tình Thầy bạn, muôn đời không phai.

       Nguyễn Thành Khánh HD 66-73

09 tháng 2 2013

BÁNH TÉT & PATE


                   BÁNH TÉT & PATE

                                                                             
Bây giờ là 13 giờ ngày 29 Tết ở Việt Nam, cúng Ông bà xong tôi lại check mail….tin tức bạn bè xa gần chợt một mail của Tuyết ( âu châu) có bài  “ ngẩu hứng” về Bánh tét và Pate Sóc trăng hay Made in Nam Cali gì đó!!! Hay nói đúng hơn là tác phẩm nghệ thuật thực phẩm ăn uống ngày Tết của Tâm & Lan CHSHD 70 -77 ( không biết mình dùng từ như thế có quá cường điệu hay không?).
   Chuyện Vợ Chồng nầy nấu bánh tét bên Cali thì thành thật mà nói, tôi đã biết cùng lúc với HN Nam Cali nó làm tôi xúc động rất nhiều và gợi nhớ kỳ niệm ngày xưa về mối giao  tình của hai gia đình chúng tôi…..tôi cũng định viết một chút về ký niệm ấy, nhưng khi nhìn mái tóc bạc phơ của Mẹ Bạch Lan ngồi bên dĩa bánh tét của Vợ chồng Tâm & Lan ( do Tâm gởi) tôi chỉ biết lặng nhìn và thấy nhớ Mẹ mình vô cùng tận !!? và tôi lặng lẽ tắt máy và nhắm mắt lại để tận hường cái cảm giác thương và nhớ hai bà Mẹ của chúng tôi !! người còn người mất.
   Tôi muốn một mình tận hường cái dư vị ngọt ngào chìm trong cách  trao và nhận tình cảm của hai gia đình chúng tôi từ ngày xưa cho đến bây giờ !!
   Rồi hôm nay nhìn thấy hình ảnh “ đòn “ Pate, mặc dù hơi khác một chút ….nhưng nó thôi thúc tôi, phải viết và chia sẻ với các bạn một chút suy nghĩ cúa mình.Không phải tôi  thấy” người sang bắt quàng làm họ” đâu?? Thực tế là…..
   Ngày xưa mổi lần ra nhà tôi chơi, hay những dịp giổ, Tết, Mẹ Bạch Lan đều mang nhiều bánh mứt vvv nhưng đặc sắc nhất là món Pate cho gia đình tôi, tôi thì chỉ thích duy nhất món Pate nầy, có thể đó là khẩu vị cúa mình, hoặc nó quá ngon hay là nó mang cả một tình cảm chân tình…..có lẻ là cả hai nên tôi rất thích. Ngày xưa nó không được trang trí như Bạch Lan làm bây giờ, mà nó được gói bằng lá chuối đó, còn bánh mứt thì nó nằm trong những cái “ quã” bằng kim loại bên trên có tấm kiếng tròn tròn,  mà hiện nay mọi người còn dùng trong tiệc “ cưới”


                                                                               
   Còn bây giờ nó được làm bởi một người em xa quê hương, nhưng không quên nguồn cội, có lẻ Lan được chỉ bão của Mẹ mình, mà biết cách làm những món ăn nầy. Thế là có bạn thì khen Công dung ngôn hạnh, bạn lại khen khéo tay quá….chắc ngon lắm… có bạn lại thắc mắc sao nói là món ăn ngon của Sóc trăng,  mà mình không biết vv..vv  tại sao chúng ta không thường thức cái hương vị ẩn chứa bên trong !! lúc đó các bạn sẽ thấy cái  ý nghĩa thật đặc sắc khi nó được làm từ những người con của Sóc trăng đang sống xa quê…!! còn tôi thì chắc chắn là tuyệt vời nếu được thưởng thức nó ngày hôm nay. Sỡ dỉ tôi nói “ngày hôm nay” vì ngày xưa tôi đã thưởng thức rồi và nếu, ngày hôm nay tôi được thưởng thức nữa thì tôi được cả hai cái tuyệt vời, được ăn Pate ngon và được êm đềm thả hồn mình về ký ức ngày xưa tràn đầy tình thương êm ái quá.!
    Chúng ta không ai không biết chổ ăn ngon, nhưng ăn một món ăn do người thân mình tự làm thì chắc chắn  mình sẻ có cái cảm nhận khác !! vì nó ngon về nhiều khía cạnh lắm, ngon vì cái tình của người làm, nó ngon vì cái hương vị ẩn chứa bên trong đó các bạn. Tôi đã nếm mùi vị của Pate Mẹ Lan làm cảm nhận của tôi là tuyệt vời, khi nào Chị tôi cho tôi biết Bánh Tét, Pate của Tâm & Lan làm hôm nay ra sao? tôi sẻ khen cũng chưa muộn mà, nhưng chắc hẳn con nhà tông không giống lông củng giống cánh phải không hai em Tâm & Lan??
                                                                                   
                                                                       
   Lần nầy thì Chị tôi từ NY sang Cali ăn Tết….có lẻ chị tôi sẻ hướng những ngày Tết thật hạnh phúc vui vẻ với gia đình Tâm & Lan, chị có dịp ăn những món ăn ngày xưa thân thương quá, hạnh phúc ấm áp quá…..còn tôi thì giữa Sài gòn mình vẩn cô đơn và buồn chán…..như một điệp khúc buồn kéo dài vô cùng tận,  từ  ngày tôi xa Sóc trăng đến nay!!
   Có thể bài viết nầy tôi nói hơi nhiều vê hai gia đình chúng tôi một chút, nhưng dù sao nó cũng có vài nét giống,  trong vô vàn ký niệm cúa nhiều gia đình khác trong chúng ta.
   Còn chúng tôi vẩn tự hứa với lòng mình, sẻ luôn vun đấp tình cảm của hai gia đình từ ngày xưa cho đến bây giờ…..phải không ?  Chúng tôi  sẻ tiếp tục giữ tình cảm hai gia đình thật tốt đẹp, bền vững, như Cha, như Mẹ chúng tôi đã từng làm….
                                                            Nguyễn thành Khánh HD 66- 73

06 tháng 2 2013

CA SĨ TOP TEN


                                                   CA SĨ TOP TEN



     Sau ngày họp mặt Hoàng diệu Sài gòn, tôi nhận được rất nhiều hình ảnh từ các bạn Thanh Quyên, Quốc Lực, anh Hoàng Vân, Tuyết Âu Châu gởi tặng. Hình như Tổ Hoàng diệu năm nay chiếu cố tôi nhiều hay sao đó, hôm HMHD Sài gòn tôi trúng xổ số của BLL Sài gòn giải nhất, lại còn được anh Lực  BLL Sóc trăng tặng Bánh pía, lạp xưởng vì thành tích giúp cho Ban biên tập Web Hoàng diệu Sóc trăng tập thể dục các ngón tay khi sữa bài viết của tôi, đăng trên Web nầy.
 Tôi có ý định làm một Video trong đó có đầy đủ hình họp mặt năm nay của Nam Bắc Cali, Hoàng diệu Sài gòn, vì các bạn đều cùng tổ chức một ngày 20/1/2013.Nhưng còn thiếu phần nhạc nền, yêu cầu là phải nói về học trò, về trường Hoàng diệu, theo thiển nghĩ của tôi là như thế, tôi muốn có một chút kĩ niệm, một ít hình ảnh để lưu dấu hay nói đúng hơn, đó cũng là một phần là chổ dựa tinh thần của mình trong cuộc sống quá khó…quá bon chen đầy phức tạp nầy !!?

                                                                              
    Check mail xong tôi tắt máy định đi ngủ, chợt một ý tưởng hơi hay hay, xuất hiện trong đầu  “ hay là chờ anh Vân về VN mình nhờ anh ca bài Nhớ về Hoàng diệu rồi thu âm làm nhạc nền cho Video nầy, nó có cái hay là cây nhà lá vườn” thật tình tôi biết anh Vân sẻ về, tôi cũng có ý chờ ?!! vì gặp anh thì  rất vui, nhậu thì không nói làm chi !! nhưng cái chính là nhậu chung với  anh, mình sẽ có dịp gặp và biết thêm nhiều anh chị em CHSHD nữa, nhưng không biết anh có thời gian gặp mình không !!!đột nhiên…chuông điện thoại reo vang….

 Đầu dây bên kia “ Khánh à, anh Vân nè, em rảnh thì ra ngay quán Phụng Vĩ đường Nguyễn Tri Phương anh và Thầy Tâm chờ em ra nhậu chơi, anh mới xuống máy bay hồi chiều nè” Phải chi ước tiền ước bạc, hay ước có thêm một “ bà Vợ hiền ??! “  mà được như vậy thì quả là trời cao có mắt, mình “ ở hiền “ thì sẻ “ gặp lành”  đó. Hoặc giã đó là thần giao cách cảm không chừng !! vừa nghĩ tới anh là có anh ngay.

                                                                                
    Tôi nhìn đồng hồ thì đã 22 giờ 30 rồi, từ nhà tôi ra tới Phụng Vĩ khoảng 1 tiếng thì còn nhậu nhẹt được bao nhiêu ?  về thì quá khuya, mà ngũ “ bụi” thì mất uy tín với vợ hiền con thơ !! sau nầy mình có muốn xin sỏ hay đề đạt nguyện vọng “ gì “ với vợ thì không được chấp thuận là cái chắc. Tôi phải cắn răng, uốn lưỡi 9 lần mà hẹn với anh Vân hôm khác vậy, chứ đi chơi với anh Vân là hết ý !!! được rất nhiều thứ….. ( nhưng chuyện tế nhị không thể nói hết) Anh Vân cười vang và nói không sao đâu vì anh về lần nầy tới 2 tuần lận, mặc sức mà bia bọt em…!? ơi….


   Sáng hôm sau tôi, tôi gọi  ngay cho Phương Nam ( một Nhạc sĩ vừa là CHSHD NK 69-73) báo tin mình đã tìm được một ca sĩ Hải Ngoại để hát bài “ Nhớ về Hoàng diệu” rồi, tôi và Phương Nam bàn với nhau là lần nầy có ca sĩ Hải Ngoại lại là CHSHD nữa, nên sẻ thực hiện một nhạc phẩm toàn là “Cây nhà lá vườn”
  Mà thật sự bài hát Thầy Sơn sáng tác, Phương Nam hoà âm, Anh Vân làm ca sĩ, tôi làm  phục vụ phòng thu tại nhà Phương Nam thì rỏ ràng là Thầy trò Hoàng diệu cùng nhau thực hiện bài hát nầy. Qua nhiều lần cà phê, bia bọt, bàn bạc chúng tôi hẹn nhau 14 giờ ngày 3/2 tại nhà Phương Nam sẻ thu âm bài hát nầy với ca sĩ Hải ngoại Hoàng Vân. Nói không cường điệu đâu, vì lần nào HMHD  ca sĩ Hoàng Vân nầy đều có chạy show cả từ bên Mỹ cho đến tận Sài gòn, nghe đồn rằng cát sê cho ca sĩ nầy cao lắm, khó mời cộng tác lắm, nhưng được một cái là ca sĩ nầy rất ưu ái với trường Hoàng diệu Sóc trăng ! vì vậy hát cho HMHD thì ca sĩ  Hoàng Vân hát free… vì anh là CHSHD NK 63 -70 mà.

                                                                             
    CS  Hoàng Vân sau khi hoàn thành một Live show hoành tráng tại Cần thơ ( bia rượu, thơ, ca….) sáng sớm 3/2 anh Vân đã thông báo cho tôi, anh sẻ có mặt sớm hơn dự tính và thu âm đến 16 giờ phải lo sắp xếp tiệc chia tay với Thầy và bạn, vì trưa ngày 4/2 ca sĩ  phải về Mỹ tổ chức live show khác nữa!!!? ( hình như là Live Show kĩ niệm 45 năm hát Free của anh )
   12 giờ 30  Anh Vân điện cho tôi hay anh đang ở cầu Ông Buông( Phú Lâm ) và nhờ tôi ra chở về nhà Phương Nam chuẩn bị thu âm. Tôi liền lấy thêm một nón bão hiểm cho anh, tới nơi tôi thấy anh Vân đứng bên đường chờ sẵn, anh vội vàng mở cốp xe ô tô và lấy ra chiếc nón bão hiểm đã mua sẵn rồi, phải công nhận là ca sĩ Hải ngoại  nầy dù rất nổi tiếng nhưng rất bình dân (  không đi show bằng ô tô, mà đi xe gắn máy thôi)

                                                                              
 Bây giờ chúng ta mới thấy tài nghệ của CS Hoàng Vân….!! Anh Vân chưa từng nghe qua phần Melody của bài hát, cũng chưa biết lời bài hát luôn, thế là Anh Vân mình liền đeo kiếng lão, nhẩm đọc lời bài hát trong khi Phương Nam mở Melody cho anh nghe, thấy cãnh nầy tôi cảm động hết sức và ngầm cảm phục tấm lòng đối với Hoàng diệu trường xưa của anh.Tình huống nầy tôi cũng có tính  rồi, nên mấy hôm trước tôi đã gởi anh Vân một bài hát, một CD có đủ track  nhạc nền, track  melody cho anh nghe trước vậy mà anh ca sĩ nầy lo chạy show miệt mài không còn thời gian tập dợt gì cả (  thôi ca sĩ nổi danh là như thế đó). Thế là anh em chúng tôi lấy hết tài sức trẻ trung của mình, vừa làm, vừa sửa… có nhiều đoạn chỉ vỏn vẹn có  4 ca từ thôi mà anh Vân phải hát đi hát lại nhiều lần mới ưng ý ( ca sĩ chuyên nghiệp mà) từ đó mình mới thấy cái cực nhọc cúa ca sỉ như thế nào!! khi thu âm một ca khúc cho đạt chuẩn quốc tế !!!??

                                                                                 
   Thời tiết nóng bức, cây quạt nhỏ không thể nào giúp cho chúng tôi đoàn ca nhạc nhẹ “ Sống giang” ( xin đừng đọc lái lại nhe) giảm đi phần mệt mỏi,  anh CS Hoàng Vân mồ hôi thì nhể nhãi, luôn miệng vui cười, đòi ca lại đoạn nầy đoạn khác cho thật vừa ý… mà giọng ca của anh mổi lúc mổi có hồn hơn, nói đến đây mới thấy tấm lòng cúa anh dành cho  trường Hoàng diệu ( hôm nay dù ca Free anh vẫn nhiệt tình )   Khoảng 15 giờ chúng tôi để anh Vân về nghĩ ngơi một chút, dành thời gian chuẩn bị buổi tiệc chia tay Thầy và Bạn lúc 16 giờ, tôi và Phương Nam ở lại dùng kĩ xảo chĩnh sửa lại phần âm thanh nhưng vẩn đảm bảo tính trung thực của giọng ca vàng( bốn số 9 ) của ca sĩ,  sau đó sẽ in ra CD cho anh Vân mang về Mỹ chuẩn bị phát hành. Thế là xong phần thu âm và chúng tôi chuẩn bị đến quán “ Hương đồng quê” vừa hàn huyên tâm sự với Thầy với đồng môn Hoàng diệu,  vừa bàn bạc chương trình Makerting cho CD nầy !!


                                                                                 
    16 giờ tôi và Nam đến “ Hương đồng quê”, quê đâu không thấy chỉ thấy toàn người đẹp chào mời lăng xăng ríu rít như chim…!? Thật sự mà nói anh Vân có cặp mắt thẩm mĩ cao độ lắm, quán nào anh chọn thì toàn là người đẹp “ mê hồn” chỉ có hơi hổn một chút thôi, mình tuổi lớn rồi mấy “ cháu gái” nầy cứ gọi mình bằng “ anh “ ngọt sớt như mía lùi, đúng là không biết trên biết  dưới gì cả. Tính tôi không thích lăng nhăng như thế, sợ dây dưa ngộ mấy “ cháu gái” nầy tỏ tình thì khổ thân già, nên tôi vội  vào phòng ăn cho kín đáo !!  lúc nầy trong phòng đã có Thầy Tâm, Thầy Nhiếp..chị Yến, chị Ánh ( 63-70) chị Hạnh ( 64-71), Anh Dân ( 62-69) chị Kim ( 63-70) anh Hồng ( 65-72)…anh Vân, Nam ( 69-73) tôi và vài người trong gia đình anh Vân. Thôi thì đủ chuyện từ Mỹ Úc rồi Sài gòn, Sóc trăng….Đức trọng… Lâm đồng Đà Lạt…..chung qui cũng là kĩ niệm của Thầy trò, bè bạn Hoàng diệu khắp nơi....Thầy trò đồng môn chúng tôi thoả thích, vui cười, nhắc nhau kĩ niệm vui buồn của thời còn dạy, còn học dưới mái trường Hoàng diệu Sóc trăng thân thương, tôi liền ủng hộ nhiệt tình vì tôi rất thích ca hát với lại tôi cũng muốn chạy trốn mấy “ cháu gái” cho rồi ( sợ ở lâu mình nhẹ dạ, nghe lời ngon tiếng ngọt thì khổ thêm)


                                                                           
    Gần 20 giờ anh Vân đề nghị đi hát Karaoke, Thầy trò anh chị em chúng tôi rời quán, nhóm đi taxi, nhóm đi xe gắn máy, Thầy Nhiếp hơi mệt nên chị Yến đưa về trước. Thật tình mà nói  anh chị em chúng tôi ở đây mặc dù tuổi cao sức yếu, nhưng với tinh thần ham ca hát nên từ đơn ca, song ca đều đạt điểm trên 80 cả, như đôi song ca Quốc Dân & Nguyệt Ánh được tới 98 điểm….tôi thì song ca với chị Kim cũng đạt 94 điểm..hình như tôi có ca một mình đạt tới 98 điểm… cuối cùng chúng tôi cùng hát bài “ Nối vòng tay lớn” và nuối tiếc chia tay hẹn gặp lại nhau dịp khác. Chắc chắn là chúng tôi sẻ gặp lại nhau nhiều lần khác và sẻ đông hơn… nếu chúng ta cùng tìm đến nhau. Chúng tôi cùng chúc CS Hoàng Vân ngày mai lên đường bình an, về Mỹ phát hành CD thành công mỷ mãn, chạy show mệt nghĩ….
   Qua phần ca hát của anh chị em đồng môn Hoàng diệu, tôi thấy hơi tiếc…!! nếu lúc trước chúng tôi  gặp nhau và hợp sức lại sớm một chút thì Đoàn ca nhạc nhẹ “ Sống giang” đâu phải “ Sáng giông” .
                         Kính tặng Thầy Cô và anh chị em Đồng môn Hoàng diệu Sóc trăng

                                                  Nguyễn thành Khánh HD 66 - 73
CHÀO MỪNG QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU SÓC TRĂNG THAM QUAN, ỦNG HỘ HOANGDIEUTRUONGXUASAIGON.BLOGSPOT.COM. CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM NHIỀU SỨC KHỎE, THÀNH CÔNG TRONG CÔNG VIỆC.