Tôi biết em qua những bài viết đăng
trên Web Nam Cali, tuổi em nhỏ hơn tôi
vào trường Hoàng Diệu năm 83 rời trường và Tốt nghiệp đại học. Rồi em đi định cư ở Châu Âu… em có nhiều bài
rất hay về trường về bạn Hoàng Diệu ( mặc dù em học HD chỉ có 3 năm) em cũng nhiều bài viết mang tính sưu tầm sâu
sắc ( theo suy nghĩ của tôi!) hoặc nhiều nhận xét rất hay, thực tế trong cộng đồng
CHSHD trong và ngoài nước… đại khái là như thế và trong một lần tôi làm Blog
cho mình… có những cái mình mù tịt, thế là tôi hỏi thăm Hồng Nhan, rồi Thu
Hương ( 67 -74) để học hỏi thêm… hai Cô giáo nầy đào tạo học trò từ xa, rõ là
khổ thật, mail qua mail lại… cuối cùng học
trò dốt vẫn dốt, có lần Thu Hương đề nghị tôi cho số ĐT và ngồi vào máy tính để
Thu Hương chỉ cho dễ hơn, nhưng tôi thấy cũng không quá cần thiết ( mà làm TH tốn
tiền ĐT thì không phãi lắm).
Hai
Cô giáo TH và HN, nầy chỉ vẽ rất tận
tình, nhưng có lẽ mình dốt quá nên chẳng làm nên trò trống gì cả !!? định thôi
! may sao Thu Hương giới thiệu cho tôi một cô giáo khác… thế là tôi quen em
theo cái nghĩa rất đơn giản, cô giáo dạy làm Blog trên mạng cho học trò có tuổi nầy.
Thế là Cô giáo nhỏ, dạy cho học trò lớn… dần
dà Blog của tôi đẹp hơn, sinh động hơn, thời gian trôi qua và không
biết từ bao giờ cái mối quan hệ cô giáo và học trò biến mất, dần dà trở
thành
anh em Đồng môn Hoàng Diệu thương hiểu nhau giúp nhau cùng tiến bộ trên
con đường
hướng đến trường xưa, Thầy Cô… bè bạn
Hoàng Diệu ngày còn cắp sách đến trường. Chúng tôi thân nhau trong công
việc,
hiểu về nhau cũng khá nhiều.
Lâu dần tôi biết tất cả anh chị trong nhà của
em đều là CHSHD, cũng đều quen biết nhau cả… rồi trong thời gian em làm Blog Âu
Châu… bài vở từ các bạn khác gởi về nhiều, quen biết của em với anh chị em các khoá
trên, khoá dưới cũng tăng dần theo từng ngày.
Mà khi làm một việc gì được nhiều người biết
đến, không ít thì nhiều cũng xảy ra dị
biệt trong suy nghĩ và chuyện va chạm là không tránh khỏi, em buồn khi bị hiểu
lầm, em muốn bỏ cuộc ( em tâm sự với tôi như thế). Tôi khuyên em và cũng tự
khuyên mình ( vì tôi cũng như thế) và em lại tiếp tục làm vì trường, vì đồng
môn Hoàng Diệu ( theo tôi là như thế).
Nhớ lúc em làm kỷ yếu Hoàng Diệu, Thầy cô,
anh chị em Hoàng Diệu giúp sức cho em rất nhiều… nhưng cái làm tôi phục
em nhiều nhất là cường độ làm việc không mệt mỏi của em. Nào
là liên lạc anh chị em Đồng môn tìm tư liệu, hình ảnh để hoàn thành một
cách
tương đối đầy đủ Kỷ yếu Hoàng Diệu ( trong điều kiện có thể ) em lại làm
thêm Kỷ yếu tình nhân, đồng hương Sóc Trăng… nhiều lúc em tâm sự rất
buồn và nãn chí,
khi không được sự hợp tác hoặc giúp đỡ từ một số bạn bè khác, hoặc bị
gièm pha
thậm chí chụp mũ nửa chứ !!! tôi cũng thường động viên an ủi em, dẫn
chứng chuyện
của anh chị em Hoàng Diệu khác cũng có lòng với trường với bạn như em và
cũng từng
phải chịu “ búa rìu dư luận “ như em thôi !
Thế rồi
em cũng hoàn thành Kỷ yếu Hoàng Diệu, sau mấy tháng miệt mài thậm chí phải vượt
qua cơn đau về thể xác ( khi em bị té và va chạm ở đầu, phải nằm viện) và bây
giờ chúng ta có trong tay một quyển Kỷ yếu Hoàng Diệu được in ấn hoàn chỉnh và
tương đối đầy đủ ?!!
Qua
chuyện nầy, tôi chỉ muốn nói lên một số suy nghĩ của mình về em, một đàn em
Hoàng Diệu đã cố gắng thật nhiều, làm một chuyện vượt sức của mình, đây là điều
tôi thấy mình nên học hỏi ở em. Nó thật bình thường như tôi đã từng viết về Chị
Yến BLL Sài gòn, Ân, Hồng Nhan, Ngọc Ánh Nam cali… hoặc nhóm HD 68 -75… Quốc Lực…
Hoàng Minh… những người chị, người bạn và hôm nay một người em, mỗi người một vẻ,
tuỳ điều kiện tuỳ khả năng của từng người mà đóng góp cho trường xưa Hoàng Diệu.
Những
tưởng là như thế, tình cảm anh em chúng tôi
trọn vẹn … nhưng!?
Hôm nay ! thu hết can đảm tôi kể lại cho các
bạn nghe một câu chuyện, nó làm cho tôi ray rức rất nhiều và thấy mình có lỗi với
các bạn, với em !!! ( phải cố gắng suy nghĩ thật nhiều, dẹp bỏ cái “ tôi” quá lớn
của mình, tôi mới thấy cái sai của mình đó).
Chuyện là như thế nầy đây… có thời gian tôi tập
tành làm thơ, viết bài gởi cho web, cho blog chỗ nầy chỗ khác, không biết viết
có hay không ? nhưng cũng được chọn đăng nhiều nơi lắm… tạm coi là
gởi đi 10 bài thì được chọn đăng 7 bài… lại
thêm được các web các blog nầy khuyến khích, kèm theo lời nhắn gởi tôi nên viết
thêm nữa đi, anh sắp là văn sỹ rồi vì anh viết càng lúc càng hay thêm!! Đúng là con người ta hay chết vì tiếng khen,
vì hám danh các bạn ạ. Suy đi nghĩ lại thì trình độ của tôi chỉ đủ viết vài bài
hơi vui vui một tí, hoặc hay lắm thì viết vài bài về chuyện tình nguỵ tạo của
mình hồi còn đi học, thêm mắm dậm muối cho có vẻ thơ mộng một chút, tạo được tiếng
cười cho bạn bè vvv… thế là hết đề tài
!!!?
Thế là trong mớ bòng bong ấy, tôi viết về chuyện buồn của mình ngày xưa ( mà cũng là của
nhiều người khác) khi sa cơ lỡ vận,
đang là công tử con nhà giàu ( cái có sẵn của cha mẹ) tự nhiên trở thành anh
chàng nông dân bất đắc dĩ … văn phong thì gay gắt, lại xen vào chút đỉnh bất
mãn cho cái xui rủi của mình khi đi tìm một thiên đường, lại pha một chút châm
chích người khác nữa chứ !!? nói chung
là tôi cứ muốn mọi người buồn với cái buồn của riêng mình, hay nói đúng hơn là
gán ép cách nhìn của mình về chuyện thời sự hay lịch sử cho người khác, cái gì mà gán mà ép thì sẽ làm cho người khác
không được thoải mái, không được vui… (
phải chi tôi biết trước như vậy thì đâu có ra cớ sự !!!??)
Và tôi gởi bài viết nầy cho nhiều nơi… cuối
cùng chẳng nơi nào đăng cả !!? có nơi trả lời là bài viết của tôi thì phản ảnh
đúng sự thật của một thời kỳ lịch sử, có nơi thì nói là chuyện nầy nó giống na
ná chuyện của một ai đó ? ( mà thật vậy vì có nhiều người viết rồi), có nơi thì
lại cho là bài viết của tôi lạc điệu, gởi không đúng chỗ !!?. Thậm chí có nơi
trả lời là rất đồng cảm với tôi, nhưng
không thể đăng vì sợ ảnh hưởng tới một số bạn bè khác. Không lẽ sự nghiệp văn
chương thi phú của tôi lại chấm dứt sớm như thế nầy sao? Nhưng tôi còn có em …
Em lịch
sự và nhỏ nhẹ trả lời với tôi, là sẽ đăng bài của tôi nhưng em sửa lại đôi chút
và cắt bớt vài câu, hoặc vài đoạn lại
cho bài viết bớt đi chút gay gắt, bất mãn. Không đi ngược lại với tôn chỉ của
Blog em phụ trách.
Lúc nầy
tôi không còn kềm chế được mình nữa, dù gì thì tôi cũng là khoá đàn anh Hoàng Diệu
mà, em học sau tôi mà… em có biết gì chuyện chiến tranh, chuyện tổng động viên,
chuyện vượt biển vvv... em cũng mới tham
gia vào diễn đàn HD gần đây thôi, trình độ em có bao nhiêu mà bày đặt cắt sén
bài viết của tôi?? Lúc đó gần như tôi ép
em phải làm sai với tôn chỉ mà blog của em đã đề ra từ trước. Vì cả nễ và em đã phải đăng bài của tôi… tôi thấy phần nào
hể hả với cái “ Tôi “ của mình !!! cái tự ái của tôi đã được thoả mãn.
Say sưa tự mãn với cái “ Tôi” quá lớn của
mình tôi bèn đem chuyện một số Web, blog khác không chịu đăng bài của mình kể
cho một anh khoá đàn anh đang sống ở nước ngoài, với hy vọng anh nầy sẻ đồng
thuận với mình, mà phê phán các Web, blog không chịu đăng bài của tôi.
Nhưng không ngờ !!! anh nầy nhỏ nhẹ, từ tốn
yêu cầu tôi cho xem bài viết của mình, xem xong anh nhẹ nhàng phân tích cho thấy
các nơi nầy không đăng bài của tôi là phải!! anh dẫn chứng cho tôi thấy cái sai
của mình bởi những lý lẽ hết sức thuyết phục. Thí dụ như anh nói Web N là trang
web của học sinh mà em viết bài nói chuyện kinh doanh thua lỗ mà bảo người ta
đăng thì ai mà đăng!! Hoặc Web B ở Mỹ mà em viết bài ca ngợi người đàn ông đánh
vợ mà em bảo người ta đăng thì ai dám đăng ?!
Chưa kể em chỉ trích cái nầy cái nọ ngộ nhở không tuân thủ luật pháp của
nước sở tại thì lại gây khó khăn phiền hà cho Web bạn mình thì sao??
Hay nói về phạm trù văn hoá đối xử với nhau, thì rõ ràng em đem cái bực
tức, cái hằn học của mình đổ trút vào nhà bạn mình. Hoặc nói bình dân một chút
thì em nói, em rủa cho sướng cái miệng của mình còn sau đó ai chết mặc ai.
Nói dễ hiểu hơn, em muốn tham gia một trò chơi nào đó thì mặc nhiên em
phải tuân thủ một số nguyên tắc nào đó!! Viết bài cũng vậy, em viết cho nhiều
người đọc, mà người đọc thì có người thích thể loại nầy, người thích thể loại
khác… em muốn viết bài cho em đọc, hay nói đúng hơn em muốn thể hiện cái quan
điểm của mình về một vấn đề nào đó, và nếu em dám chịu trách nhiệm về bài viết
của mình, thì theo anh chỉ cần vài cái nhấp chuột là em có ngay một cái blog của
riêng mình, ở đó em tự do viết và chịu trách nhiệm về những gì mình viết.
Hơi sức đâu mà giận hờn trách móc anh chị em mình cho mệt, lại còn mất
tình đoàn kết nữa phải không em. Qua những lời phân tích chân tình và hết sức
thuyết phục ấy của anh, tôi mới thấy mình sai,
và tự nhiên tôi thấy xấu hổ với em quá. Thế là tôi “muối mặt” nhờ em làm
dùm một blog nữa, từ nay tôi thoả sức, mặc tình mà viết… không ai sửa… không ai
cắt xén gì hết… tôi tự viết, tự đăng và tự chịu trách nhiệm về mình, không đùn
đẩy cho ai cả.. tôi viết cho những người có cùng suy nghĩ giống tôi và… tôi đọc bài tôi viết !!!?
Từ đó tới nay, tình thân của tôi và em càng ngày càng tốt đẹp hơn, bài
nào hợp với blog của em thì tôi gởi em đăng, bài nào hợp với blog của tôi thì
tôi tự đăng vậy, như thế là vui vẻ cả làng… khỏi phải mang tiếng là lớn ăn hiếp
nhỏ, hay đúng hơn tôi bây giờ đã dám chịu trách nhiệm về những gì mình viết.
Nguyễn Thành Khánh HD 66- 73