Nhìn mẹ vợ vội vã quay đi che giọt nước mắt đang chực rơi tôi thấy thương mẹ, giận mình bao nhiêu. Nghe những lời ruột gan của bà, thằng đàn ông như tôi phải ứa nước mắt.
Tết năm nay bố mẹ tôi có lời mời sang nước ngoài du lịch cùng ông bác bạn thân của bố. Mới 28 Tết bố mẹ tôi đã lên máy bay sang đó du lịch, ông bà đi đến tận rằm tháng giêng mới về. Thành ra ở nhà có mỗi hai vợ chồng với đứa con cũng chán. Tự nhiên tôi nảy ra ý định về quê vợ ăn Tết, khi tôi nói điều này với vợ cô ấy bật khóc ôm chầm lấy tôi cảm ơn rối rít.
Tám năm kể từ khi kết hôn đến giờ, tôi chưa có điều kiện đưa vợ con về nhà mẹ vợ ăn Tết một lần. Phần vì cũng do đường xá xa xôi, phần vì bố mẹ tôi không muốn con cái Tết vắng mặt. Vợ tôi là một người phụ nữ thảo hiền, ngoan ngoãn. Lấy cô ấy về làm vợ, làm dâu cả nhà tôi ai nấy cũng hài lòng. Duy chỉ có điều không nên ở vợ là cô ấy hay buồn phiền, nhưng không chịu chia sẻ với ai. Tôi hiểu nỗi buồn đó của vợ là nhớ nhà, nhớ gia đình nhà vợ.
Lần này được về quê ăn Tết vợ tôi vui lắm, còn một ngày nữa là sang năm mới, vợ tôi vội vã đi mua đồ về biếu mẹ vợ. Cả một ô tô cô ấy chất đầy kẹo bánh, quần áo các loại. Nhìn vợ như hào hứng, mong đợi từng phút giây được gặp mẹ vợ tôi thương cô ấy vô cùng.
Đi cả buổi sáng cũng về đến nhà mẹ vợ. Vừa đỗ xe ở cổng, vợ tôi vội vã bế con vào nhà tìm mẹ. Thấy mẹ vợ đang lúi húi dưới bếp luộc bánh chưng vợ tôi rưng rưng nước mắt buông con xuống ôm chầm lấy bà. Vì về không báo, nên mẹ vợ tôi vô cùng bất ngờ. Hai mẹ con cô ấy, cứ ôm nhau khóc nức nở đến khi con gái tôi chào bà ngoại mới thôi.
Bữa cơm chiều 30 Tết ở nhà mẹ vợ vui thế nào, lúc nào mẹ cũng sợ chúng tôi ăn không đủ no, không ngon. Bà dành hết đồ bổ, ngon lành cho vợ chồng tôi. Nhìn mẹ vợ chăm lo từng ly từng tý như vậy, tôi cũng cảm thấy có lỗi vô cùng. Sau bữa cơm tối, vợ đi rửa bát tôi ngồi uống nước nói chuyện với mẹ vợ:
- Mẹ ạ, chắc mồng hai Tết, con xin phép mẹ chúng con về nhà ạ.
- Mồng hai Tết đã đi sao rồi con? Con ở lại đây chơi với mẹ mấy hôm nữa. Tám năm nay kể từ ngày con Hạnh (vợ tôi) đi lấy chồng, chưa năm nào Tết nó có mặt ở nhà. Một năm về quê được một, hai lần. Mà cũng từ ngày bố con Hạnh mất đến giờ, ngôi nhà này vắng tanh chỉ có mỗi mẹ già này ở đây. Đêm nào mẹ cũng nằm nhớ con, mong con về từng ngày. Nhiều lúc buồn, cô đơn quá mẹ chỉ muốn đi theo bố con cho đỡ tủi thân thôi. Tết nhà người ta con cái về sum họp, Tết năm nào nhà mẹ cũng chỉ một thân một mình. Nhiều khi sang chúc Tết nhà người ta mà chỉ có nước mắt vì thèm cảnh đoàn viên.
- Mồng hai Tết đã đi sao rồi con? Con ở lại đây chơi với mẹ mấy hôm nữa. Tám năm nay kể từ ngày con Hạnh (vợ tôi) đi lấy chồng, chưa năm nào Tết nó có mặt ở nhà. Một năm về quê được một, hai lần. Mà cũng từ ngày bố con Hạnh mất đến giờ, ngôi nhà này vắng tanh chỉ có mỗi mẹ già này ở đây. Đêm nào mẹ cũng nằm nhớ con, mong con về từng ngày. Nhiều lúc buồn, cô đơn quá mẹ chỉ muốn đi theo bố con cho đỡ tủi thân thôi. Tết nhà người ta con cái về sum họp, Tết năm nào nhà mẹ cũng chỉ một thân một mình. Nhiều khi sang chúc Tết nhà người ta mà chỉ có nước mắt vì thèm cảnh đoàn viên.
- Mẹ…con xin lỗi ạ. Tại chúng con chỉ biết nghĩ cho bản thân, không nghĩ gì tới mẹ ở nhà. Hay là ra Tết này mẹ lên thành phố ở với chúng con mẹ nhé.
- Sống làm sao được với ông bà thông gia hả con. Thôi con cứ về trên đó đi, mẹ cũng quen với cảnh này rồi. Mẹ ra tranh thủ chơi với bé Nhím và cái Hạnh đây.
Nhìn mẹ vợ vội vã quay đi che giọt nước mắt đang chực rơi, tôi thấy thương mẹ và giận mình bao nhiêu. Nghe những lời ruột gan của bà, thằng đàn ông như tôi phải ứa nước mắt. Tôi vô tâm quá, chẳng để ý rằng mình vẫn còn 1 người mẹ vợ. Mẹ nuôi vợ tôi từ bé đến hết học đại học, vừa ra trường vợ đã lấy chồng rồi phục vụ nhà chồng. Nuôi con gái 23 năm chưa báo đáp được ngày nào mà mẹ đã gạt nước mắt nhìn con về nhà chồng.
Nằm suy nghĩ cả một đêm, tôi thấy hối hận và có lỗi vô cùng. Một mình mẹ sống cảnh neo đơn trong ngôi nhà này thật buồn. Có lẽ chúng tôi sẽ ở lại đây ăn Tết đến khi nào đi làm thì thôi, và sau lần này tôi sẽ thường xuyên về thăm mẹ. Đã đến lúc tôi phải báo đáp công ơn của mẹ vợ rồi....
(Nguồn: Hòa Hòa Augustino)
HẠNH PHÚC DÙ CÓ CÁCH XA
Chị tất tả ra chợ mua vài món đồ. Bà bán hàng thấy vậy hỏi một câu quen thuộc "Chú ấy hôm nay lại về hả?". Chị cười thẹn thùng, mặt ửng đỏ, hệt như gái mới về nhà chồng bị ai đó hỏi chuyện đêm tân hôn.
Công việc của anh đều đặn mỗi tháng mới về qua nhà được một lần. Anh vẫn bảo so với anh em khác, như thế là anh còn được dư giả thời gian chán. Anh về cũng chỉ được 3 hôm lại đi. Tháng nào cũng vậy, gần chục năm nay rồi.Chị cũng không hiểu động lực nào khiến chị quyết định lấy anh, khi mà thời điểm đó, nhiều anh chàng theo đuổi chị cũng có công ăn việc làm ổn định, tử tế, ở gần. Vậy mà chị lại chọn anh.
Nhiều lần trong giờ nghỉ giải lao, mấy chị em ngồi nói chuyện, đồng nghiệp chị tếu táo: "Em phục chị thật đấy, em thế là em không chịu được".
Chị chỉ cười, không giải thích, cũng không bào chữa. Những lúc như vậy chị nghĩ tới anh. Họ đâu biết anh đã làm tốt vai trò của một người chồng như thế nào.
Chị hạnh phúc khi được làm vợ anh. Dù ở xa nhưng anh luôn biết cách làm cho mình tồn tại, hiện hữu trong gia đình. Sự lém lỉnh cộng với cái đầu nghĩ ra đủ thứ lãng mạn của anh làm chị không bao giờ cảm thấy cô đơn dù không có anh bên cạnh.
Có lần chị điện cho anh:
- Anh à, em đây!
- Cho hỏi ai ở đầu dây đấy ạ? Xin lỗi, tôi chẳng quen em nào cả, trên đời này tôi chỉ biết một em duy nhất là vợ tôi thôi.
Chị phì cười, biết là anh lại "giở trò", ở đầu dây bên này, chị hạnh phúc đến nghẹn ngào. Anh không bao giờ là người tắt máy trước trong mỗi cuộc điện thoại với chị. Anh nói không muốn tạo ra sự hụt hẫng cho chị. Những điều rất nhỏ nhưng tinh tế đó là thứ mà chị luôn cảm thấy yêu anh.
Anh điện thoại cho chị, chẳng nói gì: "...Cho dẫu hôm nay xa ánh đèn thành phố, anh đến buông neo nơi thăm thẳm ánh sao trời, anh vẫn thấy đời không lẻ loi, biển một bên và em một bên". Cái giọng khàn khàn, ấm áp, nhạc điệu thì sai loạn cả lên của anh làm chị rưng rưng xúc động, nước mắt cứ lăn dài.
Có lần anh về, nhưng không về nhà ngay mà qua nhà bố mẹ chị ở một hôm. Chị thấy lo lắng không rõ anh đi đâu, điện thoại cũng không được. Rồi hôm sau, rình lúc chị đi làm, con đi học, anh lẻn về nhà, trang trí, bày biện, nhất là phòng ngủ của hai vợ chồng, nào hoa hồng, bóng bay... Chị về, cửa vẫn khóa trái. Bước vào phòng ngủ, anh nhảy ra từ chiếc chăn: "Em đã thấy "anh Tấm" nào không bước ra từ quả thị mà bước ra từ cái chăn như anh chưa?".
Chị ôm chầm lấy anh, hôn anh chùn chụt.
Mọi người trong xóm toàn trêu vợ chồng anh là "đôi chim cu", cặp "vợ chồng son cả đời". Có lẽ, chính cái cảm giác tuyệt vời mà anh chị tạo ra cho nhau luôn làm cho mọi người phải nói vậy.
Sáng nay anh lại đi, chị định bụng sẽ dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh, nhưng dư vị ái ân đêm qua còn cuốn chị vào niềm hạnh phúc khiến chị nằm mãi không nhấc nổi mình dậy. Khi chị tỉnh giấc, nhìn đồ đạc của anh không còn, có lẽ anh đã đi rồi, chị thấy hơi ân hận. Nhìn lên bàn, một tờ giấy nằm ngay ngắn:
"Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Độc lập tự do hạnh phúc
Đơn xin được đi tù chung thân với vợ
Kính gửi: Đồng chí vợ
Tên tôi là: ...
Do mắc phải một tội vô cùng lớn là quá yêu vợ, nên tôi làm đơn này mong đồng chí vợ xử tôi được tù chung thân với vợ, để tôi có thể yêu vợ nhiều hơn nữa. Nếu được tôi xin dùng cả cuộc đời để "đi tù" ở chỗ đồng chí vợ. Tôi xin chân thành cảm ơn và yêu đồng chí.
Kí tên
Người nguyện đi tù chung thân với vợ"
Chị bật cười, thấy mình yêu anh nhiều lắm.
(Chia sẻ từ FB Hòa Hòa Augustino)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét