.

.

a

Hoa đào nở, chim én về, mùa xuân lại đến. Chúc quý thầy cô và anh chị em đồng môn năm mới Giáp Thìn : - nghìn sự như ý, vạn sự như mơ, triệu sự bất ngờ, tỷ lần hạnh phúc.
THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ, ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU - MỘT NĂM MỚI AN KHANG THỊNH VƯỢNG - VẠN SỰ NHƯ Ý

20 tháng 2 2020

XẾ CHIỀU .


Tôi, người đàn ông gốc Hà nội di cư vô Sài gòn đã hơn ba mươi năm theo sự phân công công tác của cơ quan. Chỉ dăm năm nữa tôi sẽ đến tuổi xưa nay hiếm. Nhưng bởi tôi ăn uống điều độ, làm việc có chừng mực và chăm thể thao nên tôi vẫn còn phong độ lắm, và điều mà tôi khá tự tin là tôi không hề có bụng bia. Nói chung tôi vẫn còn hơi đẹp zai đó .
Em, người miền trung di cư vô Sài gòn chừng ba năm theo sự phân công của các con vào đây chăm cháu ngoại. Em nhỏ hơn tôi chừng chục tuổi, nhưng nhìn em cũng còn hơi trẻ so với tuổi. Em không đẹp, chỉ tàm tạm với nước da bị sạm vì vất vả. Nói chung cũng có nét ưa nhìn.
Chúng tôi biết nhau qua mạng, tôi và em cùng tham gia một trang văn hóa trên fb. Tôi vốn thích làm thơ , tạm gọi là " thơ con ếch ", chỉ cần nghiến răng sẽ có thơ. Em thích viết văn, dù cách viết của em chỉ ở tầm nhà trẻ hay mầm non gì đó. Chỉ tầm tầm thế thôi nhưng mấy bác quản trị trang thỉnh thoảng cho đăng mấy bài xem như an ủi. Tôi gặp em qua những dòng bình luận thơ của tôi, em hay gọi tôi là nhà thơ, điều ấy cũng một phần làm tôi muốn kết bạn fb với em. Tôi thì đã về hưu, mồ côi vợ hơn mấy chục tháng. Em là bà ngoại đơn thân chừng hai mươi mấy năm. Cháu ngoại đã đi mẫu giáo nên chúng tôi cùng là tỉ phí thời gian. Chúng tôi thường chuyện trò với nhau trên mess, cái nút xanh bên cạnh tên chúng tôi luôn sáng. Tôi vốn dân Hà thành nên hào hoa lắm, rồi pha thêm cái phóng khoáng của dân Sài thành và cái tính phiêu lưu của dân hàng hải đi sóng về gió nên tôi rất nhiều chuyện để kể cho em nghe . Còn em vốn mấy chục năm bị bốn bức tường căn bếp của nhà hàng vây bủa nên kiến thức về mặt xã hội rất kém (em chỉ giỏi mấy công thức nấu ăn) nên luôn à há , rồi vậy sao ra điều ngạc nhiên , thích thú lắm . Điều đó làm động lực cho tôi ngày ngày chát chít với em . Có một dạo em phải về quê chăm ba mình ốm, không chát được với em tôi cũng cảm thấy hụt hẫng và cảm giác trống vắng.

Chúng tôi cứ chát với nhau như thế chừng một năm, sau cái đận em về quê vô tôi quyết định hỏi địa chỉ nhà em và xin phép qua chơi. Tôi thật sự ngạc nhiên vì em nói sẽ phải hỏi ý kiến các con, em nói trẻ cậy cha già cậy con. Trẻ xin phép cha, già xin phép con vả lại đây là nhà của các con. Tôi thấy em vừa cổ hũ, cái cổ hũ của một bà ngoại xứ Trung, nhưng cũng vừa trẻ trung của các o các mệ thời 4.0, thời của smatphon. Tôi mắc cười và đành chờ đợi, em cứ lần lữa mãi, tôi nổi xung nói lẩy là đến tết mới được gặp. Em hihi và nói chắc sang mùa quýt, vì em mắc cỡ với thằng con rể.

Và rồi chúng tôi cũng được phép đôi trẻ cho gặp nhau. Lần đầu thấy mặt nhau, em e ngại lắm vì theo em nói mình xấu xí vì có làn da sạm và lắm đồi mồi. Em thẹn thùng như một cô bé ( già ) mới lớn. Thấy em như thế tôi vừa vui vừa tội. Chúng tôi chỉ ngồi tán chuyện con cháu chừng hơn nửa tiếng thì tôi về . Được lời như cởi tấm lòng, tôi và em thường gặp nhau hơn, chừng một tháng một lần. Tình bạn của chúng tôi ngày càng thân, tôi thích cái tính mộc mạc, chân tình và cách ứng xử thông minh, hóm hỉnh của em. Còn em nói thích nghe tôi nói chuyện. Chuyện, con trai Hà nội văn hoa lắm chứ bộ, em luôn ghẹo tôi nói chuyện đến con cua trong lỗ còn chui ra huống chi em. Và chúng tôi chỉ được ngồi nhà nói chuyện để an toàn và em không bị mang tiếng là trắc nết. Lần hồi trái tim già nua đơn côi mấy chục tháng của tôi rung rinh trong lồng ngực. Sức vóc già tuổi nhưng vẫn tráng kiện của tôi như muốn hồi xuân. Tôi gợi ý với em chuyện ấy, nhưng than ôi cô bạn cổ lỗ sĩ của tôi mãi chưa chấp nhận. Em nói chuyện tình dục vốn thô tục nhưng với em nó thiêng liêng lắm bởi em đã khép cữa mấy mươi năm rồi , nên không dễ mở ra. Tôi cáu tiết, thôi chờ đến tết Công gô đi. Và em đồng ý sẽ đến tết Cônggô. Hỡi thánh thần thiên địa ơi! Bao giờ thì xứ Cônggô tới tết vậy. Chúng tôi đã ở tuổi xế chiều rồi sao phải chờ đợi đây ....

( Nỗi lòng của một bạn già )



Người khác nhìn thấy bạn ngủ đến trưa mới dậy, nhưng họ không biết rằng gần sáng bạn mới ngủ.
Người khác nhìn thấy bạn lúc nào cũng cười nói vui vẻ, nhưng họ không biết sâu trong tâm hồn bạn cảm thấy cô đơn...
Người ta ít quan tâm bạn vất vả ra sao, đã làm việc như thế nào, bạn nói gì... Họ quan tâm nhiều hơn những gì bạn đạt được.
Vì thế, hãy im lặng và tạo ra thành quả. Tiền xu luôn gây ra tiếng động, nhưng tờ tiền giấy lại luôn im lặng. Vì thế khi giá trị của bạn tăng lên, hãy giữ cho mình luôn khiêm tốn và nói ít hơn... Luôn nở nụ cười trên môi và không quên rằng mọi điều sẽ chỉ tốt đẹp nếu bạn cố gắng thật nhiều.
Bạn phải thật sự, thật sự rất cố gắng mới có thể nhìn bề ngoài trông có vẻ rất ung dung, thoải mái, như loài vịt khi đang bơi trên hồ. Nhìn phần trên thì rất ung dung, thư thái, sự thật là phía dưới chân nó đang quẫy đạp điên cuồng, quẫy đạp lên những tạp âm của cuộc sống cuồng nhiệt...

Sưu Tầm



NGƯỜI MẸ LUÔN THÍCH CẰN NHẰN, có một lần đứa con trai đã học đại học không nhịn được nữa liền lớn tiếng cãi lại mẹ, người mẹ giận đến tím mặt.
Một ngày, người cha hẹn con trai cùng đi ra ngoài tản bộ. Hai người đã đi rất lâu, người cha suốt đường đi không nói lời nào, cậu con trai trong lòng không khỏi buồn bã. Mãi đến khi sắp bước vào cổng, người cha vỗ nhẹ lên vai con trai, lấy giọng điệu của một người đàn ông nói rằng: “đợi một lát khi đi vào rồi, cậu nhớ hãy giữ thể diện cho người phụ nữ của tôi!“. Người con trai kinh ngạc khi thấy cha lấy khẩu khí của người anh em nói chuyện với mình, và cũng bởi nghĩa khí giữa đàn ông với nhau, từ đó cậu càng thêm kính cẩn lễ phép với mẹ hơn.


Một lần, khi tôi ngang bướng cãi lại mẹ, cha tôi vào phòng lấy 1 mảnh giấy, nghiêm khắc nói với tôi: “Hãy chọn ra bất kỳ một việc nào dưới đây, sau khi làm được, anh có thể cãi mẹ, còn nếu không làm nổi mà cãi mẹ thì mời anh ra khỏi nhà tôi!”
- Liên tục trong 3 tháng, mỗi lần ăn xong một bữa cơm đều sẽ phải nôn ra (thai nghén).
- Đầu vú bị người khác cắn đến rách da mấy chục ngày trời (bú sữa).
- Mang một quả bóng rổ trong bụng gần 10 tháng (mang thai).
- Bị roi da đánh đập gần 48 tiếng (sinh con)
- 10 tháng không thể uống nước lạnh, cà phê, trà.
- 5 tháng không thể trở mình khi ngủ.
- 10 tháng không thể đi chơi xa, không thể tự do chạy nhảy.
-10 tháng không được mắc bệnh, nếu có, bị bệnh cũng không được uống thuốc.
- Buổi tối khi ngủ, cứ khoảng 2 tiếng thì thức dậy một lần, tinh thần minh mẫn 30 phút, cứ thế kéo dài 1 tháng.


...
Tôi cầm mảnh giấy đọc và thấy vô cùng chấn động, tôi đã hiểu ra người làm mẹ thật sự phi thường và vĩ đại. Tôi giữ tờ giấy đó trong ngăn ví của mình, cùng với tấm ảnh cha và mẹ, mỗi khi muốn cáu giận bà, tôi lại lấy nó ra, đọc lại lần nữa, và… lần nào tôi cũng khóc…
Nhớ một cậu bạn học thời phổ thông có kể câu chuyện: có một lần lớn tiếng cãi lại mẹ, bố cậu đã đạp cậu ngã văng từ trên ghế xuống, quát mắng cậu rằng: “Mẹ mày là báu vật được ta nâng giữ trong tay, ta che chở bà ấy, chăm sóc bà ấy, hãy ăn nói nhỏ nhẹ với bà ấy, mày dựa vào cái gì mà lớn tiếng với bà ấy hả?“. Kể từ đó, cậu bạn học của tôi không bao giờ dám cãi lại mẹ nữa.
Các đấng mày râu thân mến, nếu như bạn thật sự yêu thương, trân quý vợ (bạn gái) của mình, hãy nhớ lấy câu này đã đủ rồi: “Vợ là để thương yêu, vậy nên dù có nghìn vạn điều sai đều là lỗi của ta cả, có gì không phục nào? Ai bảo anh lúc đầu đã theo đuổi người ta?!”
Đối với con cái mà nói, người bố thương yêu mẹ hiển nhiên cũng sẽ là người cha tốt nhất trên thế gian này. Nhìn thấy người cha thương yêu mẹ, con trẻ sẽ cảm giác sự an toàn, vững vàng, tin cậy.
Cuộc sống của trẻ sẽ được xây dựng trên nền tảng của tình yêu thương, sự thủy chung, bảo vệ, che chở. Con sẽ ý thức được người mà con cần trở thành để có một gia đình thật sự hạnh phúc.

Sưu Tầm

Không có nhận xét nào:

CHÀO MỪNG QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU SÓC TRĂNG THAM QUAN, ỦNG HỘ HOANGDIEUTRUONGXUASAIGON.BLOGSPOT.COM. CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM NHIỀU SỨC KHỎE, THÀNH CÔNG TRONG CÔNG VIỆC.