Sau khi trút hết niềm tâm sự học trò trong cuốn “Khi Lá Xanh Rồi”, tui đập ống heo ra lấy
tiền in sách tặng Thầy Cô bạn bè trường xưa Hoàng Diệu.Tui nghĩ mình
đã cạn nguồn cảm hứng về mấy cái chuyện thời còn con nít.Bây giờ
bạn bè ai cũng có tuổi hết rồi, U70 chứ nheo nhẻo gì nữa, cũng ông nội bà ngoại, tóc muối tiêu, đau
lưng nhức mỏi kinh niên(chỉ thiếu nhai trầu bỏm bẻm hay chống cái tó như thời già xưa thôi), ai cũng loay hoay lo cho cuộc sống riêng tư còn
lại sau khi hưu, cũng có nhiều lý do khác nữa mà nhóm bạn tui chừng
vài năm trở lại đây tự dưng bị cụt hứng, không còn tụ tập chát chít
rôm rả như trước, mấy tay dzăng sĩ, thơ sĩ, ca sĩ gì gì cũng bị tịt
ngòi im re từ dạo ấy,tui thấy cây viết của mình hình như bị rè
theo.Mấy trang web “chạp phô”Hoàng Diệu không còn mở cửa bán hàng nữa
hay sao mà vắng teo. May còn tiệm Facebook lai rai “on off”cho mấy bạn
tui thỉnh thoảng vô khoe hình cháu cưng, hình nhà cửa bông hoa, phong
cảnh hay hình mấy ổ bánh mì mới nướng nóng dòn..
Rồi đùng cái vụ
dịch vật này xảy ra, cả thế giới lo âu như tới ngày tận thế, xã
hội bồn chồn điên đảo khi mọi thứ đều bị ngưng đọng lại. Lệnh toàn
quốc kêu gọi mọi người ở yên trong nhà cho con virus khỏi phải
ăn theo. Mới hơn tháng cấm cung mà ai cũng than
buồn não nuột, anh xã tối ngày cứ ngâm nga “Vân Tiên dẫn vợ đi ra, đụng phải cổng nhà dẫn vợ đi vô, Vân Tiên
dẫn vợ đi vô, đụng phải cái hồ dẫn vợ đi ra”hai vợ chồng cứ đi
tới đi lui hoài nên cũng mỏi mệt, lấy cái Health trong phone ra coi
chắc cũng chục ngàn bước chân, bèn an ủi coi như mình có thời gian
thể dục.
Sách vở đầy kệ
nghĩ rằng mình sẽ có dịp nghiền ngẫm, mấy cuộn chỉ len cất trong
kẹt hồi nào tới giờ nghĩ sẽ có dịp đan móc gì đó cho vui, còn
thùng vải vụn lúc này lôi ra may khẩu trang tặng hàng xóm cũng có
lý..Nói vậy mà rớ vô cái nào cũng không thấy hào hứng, đang loay
hoay với nỗi buồn như chí cắn thì gặp ông anh họ (con chiên của Chúa) gởi tặng cuốn Kinh Thánh dầy cộm.
Chắc ông muốn mình nên xưng tội trước khi lên thiên đàng đây.
Rảnh rỗi tui lục
lọi cái kho hầm bà lằng của mình, thấy được cuốn sổ tay cũ mèm ghi
chú đủ thứ chuyện, hồi hộp coi kỷ có ai thiếu nợ mình lâu rồi mà
quên trả để mình nhắc bạn ấy, ai dè toàn là tiền trả bill (hic), sao hồi đó cẩn thận vậy hổng biết. Nhưng cái
vui nhất là tìm ra mấy số điện thoại của bạn bè hồi năm nẳm, thời
mà chưa có Iphone Ipad để lưu thì cứ viết dài dài như ghi đề, có
nhiều người lâu cả chục năm mà chưa một lần hỏi tới.
Trong tình hình
dịch bệnh trầm trọng như vầy, tự dưng thấy lo lắng vu vơ, mang tâm
trạng như thể ngày mai mình sẽ chết, tui liền gọi thăm mọi người, dĩ
nhiên không phải là tất cả 30.475 bạn bè người thân từ nhỏ đến già, nhưng lúc này xa gần gì cũng phải tìm
cách liên lạc, tui
tận dụng từ Viber, Hangouts, V247đến
Facebook, facetime, messenger...
Đầu tiên gọi vấn
an mẹ già bên quê nhà, thấy bà cười móm mém trong màn hình ipad mà
thương, câu đầu tiên bà hỏi “chừng nào dzìa? -Dạ khi nào bọn dịch
vật bị dẹp hết thì con dzề”. Nói cho Má yên bụng chứ không biết
chừng nào cái vụ này mới xong, con virus có chết thì thế giới cũng
tanh bành, mọi thứ phải phục hồi lại lâu lắm Má ơi.
Rồi email cho con trai tội nghiệp của tui ở
Thụy sĩ khi biết con số nhiễm bệnh bên đó khá cao. Ơn trời đã thấy
cái mặt của Vy Dân trên FB “ Bonne
sante’ et en securite’ Biết nó bình yên là mừng rồi, thiệt tình
phải cám ơn cái thời đại công nghệ toàn cầu này, tuy xa mà như gần
xịt.
Tui gọi thăm Thầy
Cô loanh quanh vùng California, mấy tiểu bang kế cận hay xa hơn nữa bên
Canada, Úc.. Đa phần Thầy Cô đều tuổi cao sức yếu nên được cảnh báo
là giới nghiêm chăm phần chăm
trong đại dịch này. Nghe giọng run run xúc động khi có học trò nhớ
tới mình, khiến tui nghĩ chắc phải thăm hỏi Thầy Cô thường xuyên hơn. Ai
mà biết cơn gió nào bay qua vô tình.
Tới phiên allo
mấy ông bà tám mới dzui nè, tui tìm bạn bốn phương trên facebook, nhất
là trong giai đoạn cấm trại này ai cũng ở yên nhà nấy nên gần như gặp
nhau hà rầm trên mạng, dĩ nhiên con số vô FB cũng không nhiều, thôi thì có nhiêu chơi bấy nhiêu. Có bạn còn tạo group cả
chục người để video chat thấy mặt nhau, cười nói um sùm như cái chợ,
mấy cái web chạp phô mở lại để
biết tình hình dịch bệnh, chia sẻ tin tức, nghe anh huynh trưởng thông
báo là đến bây giờ Thầy Cô cũng như học trò Hoàng Diệu ở trong nước
và hải ngoại đều bình an. Ai cũng mừng.
Muốn gọi về VN
hay qua bên Pháp bên Úc bên Bỉ thì phải canh me coi giờ giấc ra sao, kẻo tình thương
mến thương lại thành vô duyên khi bạn ta đang say ngũ lúc nửa đêm mà
nghe chuông reo um sùm dễ nổi quạu lắm. Cách tiện nhất là nhắn tin,
nhưng chữ phải có dấu đàng hoàng à nhe, chứ viết “truong cu ban cu” thì ai mà hiểu.
Cuốn sổ tay qua
nhiều năm không rớ tới nên có những cái tên thân tình mà tui quên
lửng, thiệt bạc bẽo hết sức, hy vọng là số di động không bị di chuyển.
Tui gọi thăm anh Vân,
bạn thời sinh viên ở Saigòn sau gần 20 năm biền biệt, ơn
nghĩa là hồi mới ra trường QTKD, anh ta đã sốt sắng giới thiệu cho tôi việc
làm trong một Công ty của Đài loan mà bạn anh làm phó giám đốc ở
đó. Anh chàng sếp này cũng dễ chịu, đi xin việc mà không qua phỏng
vấn thì cũng may cho tui, chứ nếu họ hỏi trình độ ngoại ngữ “chị
có biết Anh Văn không?” Mà tui trả lời “dạ, chỉ biết Anh Vân giám đốc
bên Y, bên X là trớt quớt. Cuộc gọi đường dài khiến cả hai bên đều vui
vẻ khi biết tin nhau.
Tui gọi thăm ông
bồ cũ mà tui mất email của chàng lâu rồi, chuông reo và bài nhạc nền
“Hạ trắng” vút cao làm tim tôi
chới với, cái bài mà hồi hai đứa yêu nhau đã thích nó vô cùng “áo xưa dù nhàu, cũng xin bạc đầu gọi
mãi tên nhau..” lẽ nào chàng còn gọi mãi tên tui tới bây giờ?
Nhạc gần hết bài mà không có tiếng allo.Tui thẩn thờ cúp máy, hổng
biết chàng giờ ra sao, hổng biết đầu dây bên kia là ai nữa, mong cho
chàng sống sót qua khỏi cơn đại dịch này.
Tui gọi thăm bạn
thời trung học, Hello N. Ánh đây, cái giọng khàn khàn ngủ
nướng “Ánh nào? Nguyệt Ánh, Hồng
Ánh, Nhật Ánh?” cái giọng giả bộ thấy ghét, tui nhấn mạnh “Ngọc Ánh 68-75”
À.. Ánh ngủ chung mùng với mình đó hả?”Trời, cái vụ án này lâu quá rồi mà hắn còn nhớ,
thiệt oan cho tui, chuyện vầy nè hồi xưa mỗi lần từ SG về ST thì tui
hay ghé nhà Lộc ngủ lại, vợ Lộc giăng cái mùng trên gác cho tui, rồi
thỉnh thoảng NĐL về cũng ngủ trong cái mùng đó, thế là bị bạn bè
chọc là hai đứa ngủ chung mùng, khổ quá, ngủ cùng một cái mùng
thôi. Bây giờ nghe hắn nhắc lại mà buồn cười. Tui hỏi L về chị H thì
biết là chị về VN hôm trước Tết nên bị kẹt luôn ở bển, tụi tui nhắc
tên vài đứa bạn cùng thời, về căn nhà của gia đình hắn ở sau bưu
điện tỉnh mà hồi xưa đi học về tui cũng thường ghé đó chơi... Bây giờ
vật đổi sao dời hết rồi, buồn ghê. Gát máy thì nghe cái tưng của tin
nhắn Viber” Hi Darling, số phone của
chị H nè” chời ơi, hắn gọi tui là Darling? Chắc lộn rồi, tui là
Darcula
Hồi đi học tui
thích chơi với con trai hơn con gái (chắc được má tui bật đèn xanh nên tui không sợ bị
la) trong danh sách phone
nam cũng nhiều hơn nữ, nhưng sợ mấy nhỏ nói tui mê trai nên tui gọi tá lả một hơi trai gái có đủ, số này kẹt thì gọi số kia, bạn bè lâu
ngày gặp gỡ thì đủ thứ chuyện để nhắc vui ơi là vui, trong lúc dậm
chân tại chỗ như vầy mà nằm dài trên giường tám với nhau thì cũng
thú vị thiệt.
Tui khoái nghe tiếng cười dòn của nhỏ bạn
bên VN mỗi khi gọi về, con nhỏ lạc quan vui tánh nên bạn bè ai cũng
thích, Tui cũng chia sẻ tiếng thở
dài thậm thượt của chị đồng môn bên Bỉ vì buồn chán chuyện riêng tư,
tui dành thời gian để chát với cậu em bên Pháp, hắn khóa đàn em mà
chuyện đào hoa thì vượt hơn các đàn anh xa lắc “buồn quá chị ơi, em kẹt trong chỗ làm không về được, cả tháng
rồi thèm cơm mà cũng không gặp được phở, thêm điện thoại cùi bắp
chẳng có facetime thấy mặt ai, tối ngủ chèo queo thiệt khổ”. Tội
nghiệp hen, thôi chịu khó gặm bánh mì phô mai sống cầm cự đợi ngày
ăn cơm mà mơ ôm phở đi nhóc.
Có lẽ hắn là người nguyền rủa con virusWuhan nhiều nhất.
“Ngày chủ nhật buồn, nằm trong căn gác đìu
hiu.”cái bản nhạc sao mà trúng tim đen vậy ta, hơn tháng nay thấy
ngày nào cũng là chủ nhật buồn hết, nhưng tui có may mắn hơn những
người nhàn rỗi khác là tui có nhiều chuyện để làm (việc nhà coi vậy mà làm hoài hổng hết nhe,
hứa may khẩu trang cho hàng
xóm nữa) có nhiều bạn để tâm tình trong lúc căng thẳng vì âu lo dịch bệnh này và nhất là có nhiều người để mình nói lời yêu thương với họ
mà trước giờ chưa quởn trút bầu tâm sự được..Hy vọng sống sót qua
con trăng này thì tui sẽ yêu em lòng
chợt từ bi bất ngờ nhiều hơn, mà hổng biết có kịp không nữa.
Ngọc Ánh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét