Chả phải là người thành đạt, học rộng hay giàu sang gì. Nhưng sau khi đi làm việc chưa quá 3 năm ở nước ngoài về. Cô gái nhỏ thó nhút nhát ấy, tích góp mua được cũng khoảng 1 cây vàng với một hai ngàn đô la. Ở tuổi 26.( của 29 năm về trước).
Vậy mà chưa có một người nào để gọi là người yêu hay tri kỷ.
Cô thật vụng...khi cứ lo sống hết mình với người thân. Để rồi...vào một ngày đẹp trời...lòng cô tối hẳn. Khi bao nhiêu tiền vàng ấy, cô lần lượt " chia sẻ " thành viên gia đình mỗi người một ít. Còn lại trao cho người chị " tân trang " toàn bộ nhà cửa, và mua ít trang sức cho má. Cô nhận lại từ họ...sự bẻ bàng trách móc, ta thán. Họ bảo cô...dại. tại sao không trốn định cư luôn bên ấy. Để có thể giúp gia đình lâu dài.
Vậy mà chưa có một người nào để gọi là người yêu hay tri kỷ.
Cô thật vụng...khi cứ lo sống hết mình với người thân. Để rồi...vào một ngày đẹp trời...lòng cô tối hẳn. Khi bao nhiêu tiền vàng ấy, cô lần lượt " chia sẻ " thành viên gia đình mỗi người một ít. Còn lại trao cho người chị " tân trang " toàn bộ nhà cửa, và mua ít trang sức cho má. Cô nhận lại từ họ...sự bẻ bàng trách móc, ta thán. Họ bảo cô...dại. tại sao không trốn định cư luôn bên ấy. Để có thể giúp gia đình lâu dài.
Thế là những chiếc nhẫn 5 phân, và mấy thỏi vàng miếng ra đi chóng vánh.
Cô nghĩ mình già rồi. Nên thôi...muốn có con hợp pháp. Phải tìm một người chồng...hợp pháp hóa hôn nhân thôi.
Tiêu chuẩn hạ thấp nhất có thể, chỉ cần cao, có nghề ổn định. Phóng khoáng và yêu thật lòng.
Vậy là cô cũng...rơi vào tầm ngắm của một anh nhiếp ảnh nghiệp dư.
Vậy là giữa được và mất đã khởi đầu. Những "cái nhẫn" về sau, mà cô phải " đeo" suốt thời gian này.
Cô nghĩ mình già rồi. Nên thôi...muốn có con hợp pháp. Phải tìm một người chồng...hợp pháp hóa hôn nhân thôi.
Tiêu chuẩn hạ thấp nhất có thể, chỉ cần cao, có nghề ổn định. Phóng khoáng và yêu thật lòng.
Vậy là cô cũng...rơi vào tầm ngắm của một anh nhiếp ảnh nghiệp dư.
Vậy là giữa được và mất đã khởi đầu. Những "cái nhẫn" về sau, mà cô phải " đeo" suốt thời gian này.
Được có người chồng cao như ý. Để các con di truyền Gien cao của ba. Công việc thời ấy làm nghề nhiếp ảnh trong công viên cũng coi như ổn. Cái mất là...sự phóng khoáng chỉ thể hiện với bạn nhậu và gia đình anh ta. Còn với gia đình thì...Tiền không dễ trôi qua kẻ tay như..nước
Riêng tình yêu chăng?
Nó là thứ muôn đời lấp lánh, ma mị nhưng na ná vô vàn cảm xúc giống khác giống nó. Chúng không đích thực là nó.
Cho nên già trẻ gì cũng dễ dàng bị nó mê hoặc làm cho mất hết sáng suốt.
Trong thời gian chung sống một số giai đoạn tình cảm lên men không bao nhiêu. Nhưng cảm xúc yêu thương thì vôi rửa dần bằng những ngôn từ thô tục, và những chịu đựng bạo hành mà cả đời cô không nghĩ mình lại phải NHẪN mang gánh.
Lần này...những chiếc nhẫn cưới anh chị cho...Cũng tháo dần ra, luân chuyển từ tay anh đến tiệm vàng, hay trả cho con nợ anh.
Lần này...những chiếc nhẫn cưới anh chị cho...Cũng tháo dần ra, luân chuyển từ tay anh đến tiệm vàng, hay trả cho con nợ anh.
Vậy là giờ cô chỉ còn mang vác những " cái nhẫn" của tư duy, bổn phận của người phụ nữ lạnh cảm với khái niệm hạnh phúc gia đình.
Người ta có thể đeo chiếc nhẫn cưới đó đến cuối đời. Nhưng bàn tay đó, nắm và xiết vô vàn những bàn tay khác không phải là nửa kia của họ.
Còn cô từ bỏ chiến nhẫn vô nghĩa đó rất lâu rồi. Nhưng cả thời gian dài cô cố gắng không chạm bàn tay khác chỉ để tìm cảm giác mới.
Đến lúc nào đó. Cô không cần nuôi ý nghĩ NHẪN này nữa. Phải sống cho mình, vì cái tôi của mình thôi.
Còn cô từ bỏ chiến nhẫn vô nghĩa đó rất lâu rồi. Nhưng cả thời gian dài cô cố gắng không chạm bàn tay khác chỉ để tìm cảm giác mới.
Đến lúc nào đó. Cô không cần nuôi ý nghĩ NHẪN này nữa. Phải sống cho mình, vì cái tôi của mình thôi.
Thời điểm của sự già nua sắp đến. Khi mà mái tóc nhuốm bạc dần tỉ lệ thuận theo màu thời gian. Cô lại đưa ra một quyết định muộn màng, nhưng cần thiết. Đó là buông bỏ tất cả những thứ gì mang hơi hướng của cái gọi là NhẪN. (dù hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng).
Nó thật sự làm cô...mệt mỏi và khổ sở suốt cả tuổi thanh xuân.
Nó thật sự làm cô...mệt mỏi và khổ sở suốt cả tuổi thanh xuân.
Cẩm Hạnh
VUN XỚI HƠN LÀ TRIỆT HẠ...
Một thanh niên nhìn thấy người thầy thời tiểu học của mình tại một đám cưới. Anh ta đến chào người thầy với tất cả sự kính ngưỡng: - Thầy có nhớ em không ạ?
Thầy giáo nói: - Thầy không nhớ lắm, hãy nói về em xem nào.
Người học trò nói: Em đã học lớp 3 của thầy hồi đó, em đã ăn cắp chiếc đồng hồ của một bạn trong lớp. Em chắc là thầy nhớ chuyện đó mà.
Một bạn trong lớp có một chiếc đồng hồ rất đẹp, vì vậy em quyết ăn trộm nó. Bạn ấy khóc và méc với thầy có người cắp đồng hồ của bạn. Thầy bảo cả lớp đứng cho thầy soát túi. Em nhận ra rằng hành động của mình sẽ bị phơi bày ra trước mặt tất cả các học sinh và giáo viên. Em sẽ bị gọi là thằng ăn cắp, một kẻ nói dối và hạnh kiểm của em sẽ bị hoen ố mãi mãi.
Thầy đã bắt chúng em đứng quay mặt vào tường và nhắm mắt lại. Thầy đi soát từng chiếc túi, và khi lấy chiếc đồng hồ từ túi của em, thầy tiếp tục soát đến túi của bạn cuối cùng. Xong xuôi, thầy kêu chúng em mở mắt ra và thầy ngồi xuống ghế. Em sợ thầy sẽ bêu em ra trước các bạn.
Thầy giơ cái đồng hồ cho cả lớp thấy và đưa trả lại cho bạn ấy. Thầy không bao giờ nêu tên người ăn cắp chiếc đồng hồ. Thầy không nói với em một lời và không bao giờ đề cập chuyện đó với bất cứ ai. Suốt những năm tiểu học, không một giáo viên hay học sinh nào nói về với em về chuyện ăn cắp đồng hồ. Em nghĩ em Thầy đã cứu vớt cho nhân phẩm của em ngày đó. Thầy không nhớ em sao? Sao thầy lại không nhớ em được, thưa thầy? Em chắc là thầy phải nhớ câu chuyện em đã ăn cắp cái đồng hồ và thầy không muốn làm em xấu hổ. Đó là một câu chuyện không thể nào quên.
Người thầy đáp: - Thầy không thể nào nhớ được ai đã lấy cắp cái đồng hồ ngày đó, bởi vì khi thầy soát túi tất cả các em, thầy cũng nhắm mắt mà.
Trong đời sống, chúng ta cần phải sáng suốt trong mọi hành xử. Có những người cần động viên, có những người cần cố vấn, có những người cần giám sát. Một người dẫn dắt phải biết vun xới chứ không phải là triệt hạ.
Nhị Tường (dịch)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét