Bà giữ cháu
Bà ở nhà giữ cháu khi con dâu bận việc. Thằng cháu bò chơi
trợt tay nên mặt úp xuống nền gạch, môi sưng đỏ. Có thể nhưng bà nghe con dâu cứ
nhắc mãi chuyện thằng cháu bị té rồi mách lại con trai bà trong khi bà giữ cháu
với bao yêu thương .không tên gọi chỉ có được từ tấm lòng quí trọng, tưng tiu.
Sau góc bếp, qua chén cơm nuốt vội, bà nhìn màu vàng của quả
bí ngọt bùi chân chất, lòng ngậm ngùi. Cái thời mà bà làm dâu đã qua lâu lắm rồi
sao nước mắt của bà vẫn còn đau lòng thương tiếc??
Cái nồi đất
Hôm sắp sếp lại căn bếp, thấy cái nồi đầy đen đủi.. nó định
vứt đi thi bà ngăn lại :"Cứ để đấy, có lúc lại cần đến, cháu ạ "Nó bẩn
thể này mà bà còn tiếc! " Nói xong, nó đem vứt cái nồi ngoài bụi duối sau
hè.
Chiều nay ăn cơm với cá bống kho tộ. Nó khen ngon. Bà bưng nồi
cá gấp thêm ra đĩa :"Cháu ăn thêm đi,cá bống phải kho bằng nồi đất mới
ngon!"
Nó nhìn cái nồi đất đen đũi, thấy quen quen. Ăn xong nó ra bụi
duối tìm nhưng không thấy cái nồi đất đâu nữa...
Cây bàng
Đêm mùa đông se lạnh, cây bàng giữa sân trường bồi hồi nhận
ra đã nhiều ngày không thấy thằng bé ngoan hiền vẫn thường ngồi học dưới gốc
cây.
Nhớ lại những gì diễn ra hôm trước khi thằng bé bị nhóm bạn
vây quanh bắt nạt, dồn ép dưới chân mình, cây bàng bứt rứt. Một chiếc lá heo
héo lìa cành. Chao liệng trong không trung.
Rồi thằng bé trở lại, ngồi dưới cây một lần cuối trước khi
nghỉ học. Cây bàng thả những chiếc lá mềm mại xoa dịu vuốt ve.
Qua hôm sau, chẳng hiểu sao trên khắp tán cây, lá bỗng rực một
màu đỏ ối.
Chiếc bánh
Thằng bé vừa đi vừa nhắm nháp chiếc bánh. Do bất cẩn ,nó làm
rơi chiếc bánh xuống đất. Nó toan nhặt lên.. Mẹ nó ngăn lại:
- Thôi nào! Bánh dính đất rồi, dơ lắm! Ăn vào sinh bệnh đấy!
Đoạn hai mẹ con vào tiệm mua chiếc bánh khác.
Họ vừa quay mặt đi, bên kia đường có một bà lão tiến nhanh về
phía chiếc bánh . Sau đó bà dừng lại nhin quanh. Không ai để ý. Nhanh như cắt ,
bà lượm chiếc bánh lên rồi nhay ngấu nghiến. Bà vừa nhai vừa giấu đi hai hàng
nước mắt.
Trang viết & Cuộc đời.
Trong những tác phẩm của chị, gia đình có sự mất mát chia
lìa thì nhân vật “người chồng” luôn… bị chết trước vợ.
Anh giận, cho rằng chị ám chỉ mình. Chị bảo: “Nếu trang viết
là cuộc đời thì em chỉ muốn anh không phải chịu nỗi buồn của người còn lại.”
Vậy mà chị ra đi trước anh.. Trơ trọi một mình, anh mới thấm
thía nỗi chống chếnh, quạnh hiu của một tâm hồn lẻ bạn.
Ánh sáng nơi trái tim mẹ
Hoàng hôn nơi phố phường chợt le lói, nhắc con nhớ lại những
ngày thơ ấu. Thời gian này chị em con lại dắt dìu nhau ra đầu làng ngóng mẹ. Chị
tha em như mèo tha chuột. Ai nhìn cũng thương. Mẹ thường nhắc chuyện ngày xưa,
mắt bao giờ cũng ngân ngẩn lệ:
- Đời mẹ nghèo, các con gắng học!
Hành trang theo con vào đời chỉ có những ngày thơ ấy, với
hoàng hôn và bóng tối. Nhưng con biết, có một thứ ánh sáng nơi trái tim mẹ vẫn
luôn dõi theo từng bước con đi.
Ngày không nhiều nắng
Ba đi làm về mồ hôi ướt đẫm vai áo. Má tất bật nấu bữa cơm
trưa lấm lem tro bếp.
Tôi buông sách đứng dậy lấy cho Ba ly nước, và quay xuống bếp
định phụ cho Má nấu cơm trưa, thì bị cả hai nhắc "Con lên học bài đi, ngày
mai thi rồi, ôn thêm được chữ nào thì ôn con ạ, mười hai năm đèn sách, ráng
nghen cưng."
Giờ đây tôi đang làm ở một công ty lớn nhưng mỗi lần đến
ngày thi Đại học là mọi kỷ niệm xưa lại ùa về, lại rơm rớm nước mắt. Nhà tôi giờ
chỉ còn tôi và má, ba đã mất sau một tai nạn bất ngờ khi tôi còn là sinh viên
năm nhất.
Những ước mơ của ba mẹ, con đã thực hiện được..
Ước mơ của con sao Ba không ở lại mà nhận Ba ơi ?
Thôi
Quê mình hễ mùa mưa lại ngập. Hồi ấy, con chập chững vào lớp
Một, ngày ngày vượt hai cây số đến trường. Có bữa, mưa giăng đầy trời, nước ngập
đến gối. Con nhìn ra, rơm rớm. Mẹ bảo:
-Thôi, hôm nay để mẹ cõng.
Mẹ cắp chiếc nón lá, cõng con trên lưng vượt qua dòng nước.
Con đậu Đại học, ra trường lấy được cô vợ giàu, thành đạt.
Cuối tuần, con đưa mẹ đến siêu thị.
-Thôi, đường ngược chiều rồi. Mẹ chịu khó tự vào. Tiền nè.
Tôi có việc phải đi!
Bánh tráng
Năm nào gần đến Tết mẹ tôi cũng ngâm ít giạ gạo để xay bột
đem nhờ bà Sáu tráng bánh. Bánh dày có mè là bánh nướng, bánh có pha đường là
bánh ngọt và bánh có dằn một ít muối tráng mỏng là bánh tráng nhúng nước.Tôi rất
thích ăn bánh tráng nhúng nước cuốn chuối khô.
Biết chuyện, con gái tôi đi mua bánh tráng Trảng Bàng và chuối
khô Mỏ Cày. Đúng là hàng Việt Nam chất lượng cao nhưng sao tôi ăn không thấy
ngon. Có lẽ vì thiếu bàn tay của mẹ tôi?
Quà Tết
Một bà già vào shop, hỏi cô nhân viên bán hàng:
- Tôi muốn có một món quà tặng cho con trai tôi nhân ngày Tết!
- Thưa, anh ấy như thế nào ạ để cháu tư vấn cho bà?
- Con trai tôi cao 1,8m, đẹp trai, khỏe mạnh, độc thân .Hơn
nữa là thứ gì nó cũng có rồi, nên tôi chẳng biết mua tặng nó thứ gì nữa!.
- Vậy bác có thể tặng anh ấy.... số điện thoại của cháu được
không ạ!.
Ba ơi!
Ba tôi gốc nông dân, nhưng không làm ruộng mà làm thợ, thợ hớt
tóc.. Lúc đầu còn là dượng giáo, ba tôi ăn mặc rất đẹp. Dần về sau, dượng giáo
phải nuôi 9 đứa con nên ốm o, nhưng vẫn chỉnh tề.
Sau tiếp quản, gia đình tôi về quê. Ba tôi xuống thấy rõ..
Ông trở lại gốc nông dân làm ruộng, chài cá, rập cua, hớt tóc dạo.. Tôi quen
nhìn ba tôi ướt dầm trở về sau một ngày làm việc cực nhọc, thèm một ly cà phê
nóng bóc hơi. Nhiều người nhạo báng ba tôi nghèo mà chảnh, dám nuôi con ăn học.
Ba tôi chỉ cười buồn.
Bây giờ lớn lên làm cha mẹ, tôi càng thắm thía nụ cười đó biết
bao.
Ôi !Ba ơi!....
Con đánh vỡ đời mình
Con đánh vỡ chén cơm, mẹ nhẹ nhàng :" Lần sau cẩn thận
nghe con! ".
Con đánh vỡ chiếc đĩa kỷ niệm đại học của mẹ, mẹ ôn tồn
:" Khéo đứt tay đó con, tránh mẹ dọn cho! ".
Con đánh vỡ chiếc bình pha lê ba tặng mẹ ngày cưới, mẹ buồn
buồn :" Con cẩn thận chứ con! ".
Cô giáo gọi điện về nhà, báo với mẹ, con bị phát hiện nhiều
lần ăn cắp tiền của bạn. Đánh con mẹ khóc :"Con đánh vỡ đời mình mất, con
ơi!..... "
Đọc báo
Nhớ ngày xưa, cứ mỗi sáng sớm cả phòng lại hùn tiền nhau mua
một tờ báo. Sinh viên năm cuối, mua báo không phải để đọc tin tức như người ta,
cả bọn chỉ giành giật nhau ngồi chăm chú nghiên cứu từng thông báo tuyển dụng
trên trang quảng cáo. Mấy trang quảng cáo, anh em nâng niu như chính sinh mạng
của mình.
Bây giờ công việc ổn định, mua một tờ báo như thói quen để đọc
tin tức mỗi ngày, mấy trang quảng cáo vội vàng vứt đi. Chợt cô bé giúp việc ở
quán cơm chay lại xin mấy tờ quảng cáo " Dạ, cháu đang tìm việc...
"Chợt nhớ quây quất những ngày xưa....
Quan tâm!
Cuộc sống hằng ngày quá đổi xô bồ. Công việc quá bề bộn, chị
không đủ thời gian quan tâm đến anh. Hôm nay, chị kết thúc bận rộn sớm. Định la
cà bạn bè một chút. Chợt hình ảnh anh đọng lại. Chị nhớ hôm chị ốm, anh tẩm bổ
chị bằng nồi cháo tán thật nhuyễn.. Không ngủ cả trưa, anh dỗ dành, chị mệt
không ăn, phí cả nồi cháo. Nghĩ thật thương anh, chị phóng nhanh về nhà. Bữa
cơm chiều đã dọn. Anh ngồi chờ chị, hai người ngồi bên nhau quay quần ấm áp.
Cảm Xúc
Đêm nghe bạn đặt hoa tặng vợ, anh nghĩ đến em trằn trọc ngủ
không được. Biết tính em tần tiện, anh ngại mua hoa làm quà. Bạn nói:" Quà
tặng mang ý nghĩa tình thần hơn thực dụng. Càng đặc biệt hơn khi món quà tạo được
sự bất ngờ, thoả mãn ước mơ thầm kín của người nhận ".
Sáng dậy, anh vẫn còn nhớ nụ cười của em khi nhận hoa anh tặng
trong mơ.... Và.... thật kỳ lạ!. Nụ cười của em trong mơ lại cho anh cảm xúc
sung sướng rất thật.
Một trái tim.!
Vẻ mặt nó buồn khi kể tôi nghe :
- Hồi mình còn đủ bố mẹ, nhà nghèo nhưng vui và hạnh phúc lắm.
Bố mình dành dụm mua được giàn karaoke, tối nào hai người cũng hát và thích nhất
là bài gì có câu một túp lều tranh và hai trái tim vàng ?..Một thời gian sau mẹ
mình bỏ đi theo người khác mình bố cô đơn cảnh gà trống nuôi con. Giờ mình mới
được bố quá câu hỏi ngu ngơ của mình ngày ấy..
- Một túp lều tranh làm sao có khóa chắc chắn để giữ được
hai trái tim làm bằng vàng mà không bị mất trộm hở bố?
Bố mình tránh né trong câu trả lời chưa chát:
- Ừ, trái tim bằng vàng, nhưng chỉ là tim giả, còn khi sống
người ta chỉ cần một trái tim thật là đủ rồi con ạ....!
Trả biếu
Nó thì đậu vào học một trường đại học ở thành phố. Hằng
tháng, mẹ nó góp những đồng tiền lẻ từ việc bán rau, bán bí, đổi thành tiền chẵn
gửi cho nó ăn học. Tốt nghiệp loại giỏi, nó được làm việc cho công ty liên
doanh ở thành phố, lương tính bằng đô la. Hằng ngày, thấy nó bỏ những đồng tiền
lẻ vào trong cái hộp để trong phòng trọ, tôi hỏi :"Để làm gì vậy?
".Nó trả lời :" Gửi về quê cho mẹ ăn trầu ". Nó đâu có biết, để
góp đủ tiền cho nó ăn học, mẹ nó đã bỏ trầu lâu lắm rồi.
Vô danh
ANH ẤY TỪNG LÀ TỘI NHÂN... GIỜ LÀ MỘT ANH HÙNG!
NGƯỜI MẸ ĐAU KHỔ TÌM KẺ HIẾP DÂM ĐỂ LẤY TỦY CỨU CON…
“Tha thứ cho bản thân mình có lẽ là một việc không mấy dễ dàng
khi người ta cứ dằn vặt và đau khổ mãi về quá khứ đau thương. Câu chuyện xúc động
dưới đây sẽ cho bạn hiểu, ai cũng có thể thay đổi nếu chưa trút hơi thở cuối
cùng. ..”
Vào những ngày cuối năm 2002, trên các trang báo của Ý đã xuất
hiện một thông báo tìm người rất đặc biệt:
Ngày 17/5/1992, Ở bãi đậu xe đường số 5, khu thương nghiệp
thành phố Avenue, một người phụ nữ da trắng bị một chàng trai da đen cưỡng hiếp.
Không lâu sau, người phụ nữ kia đã sinh ra một bé gái da đen. Hiện tại cô bé bị
bệnh máu trắng, cần phải làm phẫu thuật cấy ghép tủy gấp, ba ruột của cô bé
chính là niềm hy vọng duy nhất để cứu sống cô, hy vọng người năm xưa sau khi đọc
được lời nhắn này, hãy mau chóng liên hệ với bác sĩ Adrew làm việc tại bệnh viện
Elizabeth.
Bản tin đã nhanh chóng tạo ra một chấn động trong dư luận.
Đây là một câu chuyện có thật, và nó sẽ có kết cục như thế
nào? Đối diện với một kẻ cưỡng bức… Bạn có tha thứ cho anh ta không? Xin hãy
xem tiếp…
Cô bé bị bệnh máu trắng liên quan đến một bí mật …
Ở một khu dân cư thuộc thành phố Foyer nước Ý, Marda 35 tuổi
là người phụ nữ luôn bị mọi người xì xào bàn tán, bởi cô và chồng cô Peter đều
là người da trắng, nhưng trong hai đứa con của họ lại có một đứa là da đen.
Điều này đã khiến cho những người hàng xóm xung quanh không
khỏi cảm thấy tò mò, Marda luôn cười nói với họ rằng, do bà nội của mình là người
da đen, ông nội là người da trắng, nên đứa con gái Monica mới xuất hiện sự lại
giống như vậy.
Và bí mật đã không thể che đậy được nữa…
Mùa thu năm 2002, cô bé da đen Monica bị chẩn đoán mắc bệnh
máu trắng, biện pháp chữa trị duy nhất là làm phẫu thuật cấy ghép tủy. Hết thảy
những người thân họ hàng hai bên đều đến bệnh viện làm xét nghiệm nhưng không
có ai thích hợp cả.
Một buổi tối, bác sĩ Andrew đang trực ban thì có tiếng gõ cửa,
là vợ chồng Marda. Và ông đã được nghe bí mật mà hai vợ chồng họ chôn giấu bao
năm nay.
“Chuyện xảy ra vào tháng 5/1992, lúc đó là 10h tối, trời mưa
rất to. Marda vừa tan ca làm. Khi cô đi ngang qua một bãi đậu xe bị bỏ hoang,
Marda nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân; cô sợ hãi quay đầu lại nhìn, là một
chàng trai da đen đang đứng phía sau cô. Anh ta tay cầm một khúc cây, đánh cô
ngất đi, và làm nhục cô. Không lâu sau đó, Marda phát hiện mình đã mang thai. Họ
đã vô cùng sợ hãi, lo sợ rằng đứa con này chính là của người da đen kia. Marda
muốn phá bỏ cái thai, nhưng Peter đã ngăn cản cô bởi anh vẫn hi vọng đứa bé
trong bụng chính là con của họ.
Cứ như vậy, họ đã thấp thỏm chờ đợi…
Tháng 3/1993, Marda hạ sinh một bé gái, là da đen. Họ đã
hoàn toàn tuyệt vọng, và quyết định sẽ đem đứa bé cho cô nhi viện, nhưng mỗi lần
nghe thấy tiếng khóc của nó thì lại không nhẫn tâm. Và cuối cùng họ quyết định
sẽ nuôi nấng cô bé này như con gái….
Mắt Peter bắt đầu nhòe đi, anh tiếp tục nói:
Dù sao thì Marda cũng đã mang thai nó, đứa bé không có tội
gì cả. Nó xứng đáng được sống và yêu thương.
Sống mũi bác sĩ Andrew cũng đã cay cay, ông im lặng một lúc
rồi cuối cùng mở lời: “Ông bà phải tìm được cha ruột của Monica, nói không chừng
tủy xương của anh ta, hoặc tủy xương của con cái anh ta có thể thích hợp với
Monica”.
“Nhưng… ông bà có bằng lòng để cho anh ta xuất hiện trong cuộc
đời mình lần nữa hay không?”
Marda nói: “Vì Monica, chúng tôi bằng lòng tha thứ cho anh
ta, nếu như anh ta chịu bước ra để cứu đứa bé, tôi hứa sẽ không khởi tố”.
Bác sĩ Andrew không khỏi chấn động sâu sắc bởi tấm lòng lòng
thương con của người mẹ này.
Marda và Peter suy nghĩ hết lần này đến lần khác, quyết định
dùng hình thức giấu tên, để đăng một bản tin tìm người trên báo.
Tháng 11/2002, trên hầu hết các tạp chí thành phố Foyer đều
đăng một bản tin tìm người. Nhưng trong biển người mênh mông, huống hồ chuyện
đã nhiều năm như vậy, biết đi đâu để tìm tên cưỡng dâm năm xưa?
Tình mẫu tử cảm động lòng người đã tình cờ giúp đỡ nhiều bệnh
nhân bất hạnh…..
Câu chuyện này đã làm cảm động rất nhiều người, một làn sóng
hiến tủy lan khắp cả nước, không ít người tự nguyện làm xét nghiệm tủy để xem
mình có thích hợp hay không. Và điều đó đã cứu được rất nhiều bệnh nhân bị bệnh
máu trắng, nhưng Monica lại không nằm trong số những người may mắn.
Bản tin cũng truyền đến tai những tội phạm da đen năm đó. Rất
nhiều người đã tự nguyện trình báo để làm xét nghiệm xương tủy, hi vọng có thể
hiến tủy cho Monica. Cả những tù nhân da trắng cũng bị cảm động trước tình mẫu
tử của Marda, họ bày tỏ sự quan tâm chân thành đến cô và cung cấp nhiều manh mối
hỗ trợ cảnh sát và gia đình tìm ra kẻ cưỡng gian năm xưa.
Nhưng đáng tiếc thay, họ vẫn không thể tìm ra cha ruột của
Monica. Hơn hai tháng trôi qua, người đàn ông da đen kia vẫn không xuất hiện…
Marda và Peter vẫn hồi hộp lo lắng chờ đợi phép màu sẽ đến với con gái của họ.
Người đàn ông bí ẩn…dần hé lộ
Sau khi bản tin tìm người này xuất hiện trên trang báo ở
thành phố Napoli, trong lòng ông chủ của một nhà hàng cao cấp là Achlia bắt đầu
dậy sóng.
Ngày 17/5/1992, trong cuộc đời anh đã trải qua một đêm gió
bão bùng tựa như ác mộng, anh rất có thể là người được nhắc đến trong câu chuyện
trên.
Không ai có thể ngờ được rằng triệu phú Achlia của ngày hôm
này từng là một người rửa chén thuê trong một nhà hàng ở thành phố Foyer. Cha mẹ
mất sớm, anh phải nghỉ học, lăn lộn kiếm sống ngoài xã hội. Trớ trêu thay, ông
chủ của anh lại là một kẻ phân biệt chủng tộc. Dẫu anh có cố gắng làm việc chăm
chỉ thế nào thì vẫn luôn phải chịu sự đánh đập chửi mắng từ ông ta.
Đó là sinh nhật lần thứ 20 của Achlia. Anh dự định sẽ nghỉ
làm sớm để đón mừng sinh nhật của mình, không ngờ trong lúc loay hoay đã vô
tình làm rơi một cái đĩa, ông chủ túm chặt lấy cổ anh bắt anh phải nuốt hết những
mảnh vỡ đó. Achlia phẫn nộ cho ông ta một đấm, rồi xông ra khỏi quán.
Anh quyết tâm báo thù người da trắng. Buổi tối hôm đó trời
mưa tầm tã, trên đường dường như không có một bóng người đi lại, trên bãi đậu
xe anh gặp Marda, căm phẫn dâng trào trong anh về sự phân biệt chủng tộc, lòng
căm thù đối với người da trắng đã khiến anh phạm phải tội ác lớn nhất trong cuộc
đời mà đến tận bây giờ anh vẫn không thể tha thứ cho chính mình: anh đã cưỡng bức
người phụ nữ vô tội đó.
Hối hận vô cùng, anh đã mua vé xe lửa đến thành phố Napoli,
rời xa khỏi thành phố này trong đêm hôm đó, hi vọng có thể quên đi cảm giác tội
lỗi mà anh đã gây ra.
Về sau, Achlia đã tìm được công việc thuận lợi ở nhà hàng của
một người Mỹ, đôi vợ chồng đó rất quý sự cần cù của anh, còn đem cô con gái
Lina gả cho anh, về sau còn giao cho anh quản lý toàn bộ công việc kinh doanh của
nhà hàng.
Mấy năm trở lại đây, anh đã phát triển nhà hàng thành một
nhà hàng cao cấp sang trọng. Anh và Lina cũng có với nhau ba đứa trẻ vô cùng
đáng yêu. Đối với mọi người, Achlia thật sự là một ông chủ tốt, người chồng tốt
và người cha tốt.
Achlia vẫn không sao quên được tội ác năm xưa. Anh luôn cầu
nguyện Thượng Đế, xin Người hãy phù hộ người phụ nữ đã từng bị anh làm hại kia,
hy vọng cô có thể bình an vô sự sống một cuộc sống hạnh phúc, và không bị tổn hại
bởi tội lỗi anh đã gây nên. Nhưng anh trước giờ chưa từng đem bí mật trong lòng
này nói với bất kỳ ai.
Buổi sáng hôm đó, Achlia đã đọc đi đọc lại bản tin đó đến mấy
lần, trực giác mách bảo rằng anh chính là kẻ cưỡng gian được tìm trên tờ báo
đó. Anh không bao giờ nghĩ rằng, người phụ nữ đáng thương đó đã mang thai và đã
nuôi dưỡng đứa con vốn không thuộc về mình.
Cả ngày hôm đó, Achlia đã gọi điện thoại cho bác sĩ Andrew mấy
lần, nhưng điện thoại còn chưa quay xong anh liền vội cúp máy. Trong lòng anh
đang giãy giụa đau đớn. Nếu như đứng ra thừa nhận tất cả, mọi người sẽ biết được
quá khứ xấu xa của anh, những đứa con sẽ không còn yêu thương anh nữa, anh sẽ mất
đi gia đình hạnh phúc và người vợ xinh đẹp, cũng sẽ mất đi sự tôn trọng của xã
hội đối với mình. Anh đã rất khó khăn để có một cuộc sống như ngày hôm nay, anh
không thể để hạnh phúc tuột mất được.
Bữa tối hôm đó, mọi người trong nhà đều bàn luận về những
tin tức có liên quan đến Marda trên báo chí như những lần trước. Người vợ Lina
nói:
“Em thật sự rất khâm phục người phụ nữ này. Nếu như đổi lại
là em, em sẽ không đủ can đảm để nuôi dưỡng con gái đã được sinh ra vì bị cưỡng
hiếp. Em càng khâm phục chồng của cô ấy, anh ta quả thật là một người đàn ông
đáng được tôn trọng, có thể chấp nhận một đứa con như thế”.
Achlia im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Vậy em nhìn nhận kẻ cưỡng
hiếp đó như thế nào?”
Lina căm phẫn nói: “Em tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn
ta được. Năm xưa đã làm sai rồi, vào thời khắc then chốt của bây giờ, hắn ta lại
rụt cổ trốn tránh. Hắn ta thật đúng là quá đê tiện, quá ích kỷ, thật là quá ghê
tởm! Hắn ta là con quỷ hèn nhát!”
Nghe Lina nói vậy, Achlia càng không dám nói ra sự thật với
vợ. Anh trằn trọc suốt đêm không sao ngủ được, cảm giác bản thân như bị đày đọa
dưới địa ngục, những khung cảnh trong đêm mưa gió tội ác đó không ngừng xuất hiện
trước mắt. Anh dằn vặt tự hỏi: “Mình rốt cuộc là người tốt, hay là người xấu?”
Mấy ngày sau, Achlia không cách nào im lặng được nữa, tình
thương của người cha đã bùng lên từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn anh, anh muốn cứu
con gái mình. Anh đã phạm sai lầm một lần rồi, bây giờ không thể phạm sai lầm
tiếp nữa. Anh gọi cho bác sĩ Andrew bằng điện thoại công cộng.
Cũng trong tối hôm đó, anh lấy hết can đảm để nói với vợ tất
cả. Lina bật khóc, cô không thể nào có thể chấp nhận được người chồng rất mực
yêu thương cô lại chính là một tên tội phạm. Cô chạy ào ra khỏi cửa, lái xe đi
suốt đêm trong vô vọng, cô chưa từng trải qua đêm nào khủng khiếp như vậy trong
cuộc đời. Sau một đêm dằn vặt đau khổ, cô đã quyết định trở về. Achlia ra mở cửa,
hai mắt đỏ hoe. Lina kiên định nói: “Achlia, anh hãy đến chỗ bác sĩ Andrew! Em
sẽ đi cùng với anh!”
Trong tuyệt vọng luôn xuất hiện ánh sáng hy vọng….
Ngày 8/2/2003, vợ chồng Achlia đã đến bệnh viện Elizabeth và
làm xét nghiệm ADN, kết quả anh thật sự chính là cha ruột của Monica.
Khi biết được người đàn ông da đen từng làm nhục mình cuối
cùng đã dũng cảm bước ra, những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng lăn dài
trên má Marda. Cô đã căm hận trong suốt 10 năm, nhưng thời khắc này đây cô vô
cùng cảm động.
Tất cả đều được tiến hành cực kỳ bí mật, bệnh viện đã không
tiết lộ thân phận của người trong cuộc cho báo chí mà chỉ thông báo với ký giả
rằng đã tìm được cha ruột của Monica. Thông tin này đã khiến người dân cả nước
quan tâm, họ không ngừng gọi điện thoại và viết thư cho bác sĩ Andrew, nhờ ông
gửi sự tha thứ và lòng tôn kính của họ đến người da đen này: “Anh ấy từng là tội
nhân, nhưng giờ đây anh ấy là một anh hùng!”
Ngày 18/2, dưới sự sắp xếp bí mật, Marda gặp Achlia trong
phòng khách của bệnh viện. Khi nhìn thấy Marda, bước chân Achlia nặng nề, sắc mặt
tái nhợt. Marda và chồng bước đến, nắm chặt lấy tay anh, ba người nhìn nhau
khóc không thành tiếng, nước mắt hòa lẫn vào nhau.
Rất lâu sau, Achlia nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, xin lỗi, xin
hãy tha thứ cho tôi! Câu nói này tôi đã chôn sâu trong lòng suốt hơn 10 năm nay
rồi, hôm nay cuối cùng đã có cơ hội để nói với chị. Tôi thực sự hi vọng Monica
và anh chị sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Tôi rất cảm ơn Monica, con bé đã cho tôi
một cơ hội để chuộc tội và có thể sống thanh thản trong nửa đời còn lại. Đây
chính là món quà mà con bé đã ban tặng cho tôi.
Marda nói: “Cảm ơn cậu đã có thể bước ra. Cúi xin Thượng Đế
phù hộ, tủy xương của cậu đã cứu sống con gái tôi!”
Ngày 22/2/2003, thời khắc mà mọi người chờ đợi từ lâu cuối
cùng đã đến, xương tủy của Achlia được cấy ghép vào trong thân thể của Monica.
Một tuần sau đó, Monica khỏe mạnh xuất viện. Vợ chồng Marda đã hoàn toàn tha thứ
cho Achlia…
Đây quả thật là một câu chuyện hy hữu chấn động tâm can, xúc
động lòng người…
Có lẽ bạn cũng đã từng làm sai, đi lầm đường, nhưng chỉ cần
có lòng sửa lỗi thì bạn có thể “bình thản mà đối mặt với tương lai”. Bởi chỉ
khi ta thành thật với bản thân mình, dũng cảm chấp nhận con người mình dù là những
điều xấu xa nhất, chúng ta mới có thể nhìn thấy ánh sáng của sự tốt đẹp. Trong
tận cùng của cái ác chính là bản tính lương thiện bị che giấu. Đừng ngại ngần đối
diện với nó mà vươn lên, đó mới là sự tốt đẹp chân chính và vĩnh hằng trong cuộc
đời.
LINH HẰNG
SỰ LƯƠNG THIỆN KHÔNG CẦN QUA SÁT HẠCH !
Một ngày nọ, có một người đàn ông tên là Walter Salles vào thành phố làm việc, ông đi ngang một cậu bé đánh giày khoảng mười mấy tuổi ở quảng trường nhà ga xe lửa, cậu bé đánh giày hỏi ông:
- “Thưa ông, xin hỏi ông có cần đánh giày không ạ?”
Walter cúi đầu nhìn đôi giày chưa quá bẩn của mình, ông lắc đầu từ chối. Khi Walter chuẩn bị đổi tàu thì cậu bé lúng túng, ngượng ngùng, đôi mắt ánh lên sự cầu xin:
- “Thưa ông, cả ngày nay cháu chưa ăn gì rồi, xin ông có thể cho cháu vay một chút tiền được không ạ? Cháu sẽ cố gắng đánh giày, một tuần sau cháu sẽ trả lại tiền cho ông!”.
Walter nhìn cậu bé trước mặt mặc bộ quần áo rách rưới, cả người gầy gò, thế là ông móc túi đưa cho cậu bé vài đồng xu. Cậu bé vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn ông rồi chạy đi như bay.Khi đó, Walter nghĩ thầm:
- “Lại là một thằng nhóc lừa đảo…” và rồi ông đã quên bẵng đi…
Cho đến vài tuần sau, Walter lại đi ngang qua trạm xe lửa, đột nhiên ông nghe thấy giọng nói từ xa vọng lại:
- “Thưa ông, xin ông đợi một lát!”.
Khi đó, ông nhìn thấy một cậu bé gầy gò chạy đến đưa cho ông mấy đồng xu, lúc này Walter mới nhận ra cậu bé này chính là đứa bé đánh giày đã mượn ông tiền.
Cậu bé vừa thở hổn hển vừa nói:
- “Cháu đã đợi ông ở đây rất lâu rồi, rốt cuộc hôm nay cũng đã trả được tiền cho ông”.
Walter cầm trong tay những đồng xu còn ướt đẫm mồ hôi của cậu bé, đột nhiên ông cảm thấy đứa trẻ này thật đặc biệt. Thế nên bỗng nhiên ông có một suy nghĩ, ông thấy cậu bé này rất phù hợp với hình tượng nam chính trong kịch bản mới của mình.
Hóa ra Walter là một đạo diễn và khi đó ông đang chuẩn bị phần tiền kỳ cho bộ phim, ông đã quan sát các sinh viên của trường diễn xuất không dưới một trăm lần, nhưng đều không vừa ý.
Lúc này, ông nhận ra rằng cậu bé này có thể là nam chính trong bộ phim của ông. Và rồi ông lấy vài đồng xu ra và nói với cậu bé rằng:
- “Số tiền này là chính tôi muốn cho cháu, không cần trả lại. Ngày mai cháu hãy đến văn phòng đạo diễn ở công ty điện ảnh trong thành phố tìm tôi, tôi sẽ cho cháu một niềm vui bất ngờ lớn hơn”.
Nói xong, Walter rời đi, trong lòng cảm thấy rất ấm áp và bắt đầu hy vọng vào cậu bé này.
Hôm sau, bảo vệ công ty điện ảnh nói với Walter rằng trước cửa có một nhóm trẻ con mặc quần áo rách rưới đến. Walter vô cùng ngạc nhiên, ông đi ra cửa thì thấy cậu bé ngày hôm qua chạy đến, vui vẻ nói:
- “Thưa ông, họ đều cũng là trẻ mồ côi lưu lạc không có cha mẹ giống như cháu, các bạn ấy cũng hy vọng có được niềm vui bất ngờ ạ!”
Walter không thể nào ngờ được một cậu bé vô gia cư nghèo khó lại lương thiện đến thế. Nhưng sau khi quan sát, ông nhận ra quả thật là có vài đứa trẻ khác trong số đó phù hợp với vai nam chính trong kịch bản của ông hơn. Dù vậy cuối cùng Walter đã quyết định chọn cậu bé đánh giày này và ông viết trong hợp đồng lý do mà ông chọn cậu bé là:
- “Sự lương thiện không cần qua sát hạch”.
Cậu bé này chính là Vinícius de Oliveira người Brazil, cậu chủ nhỏ trong bộ phim “Central Station” (hay “Central do Brasil”) nổi tiếng của đạo diễn Walter Salles, bộ phim này đã nhận được hơn 50 giải thưởng, chiến thắng giải “Phim nói tiếng nước ngoài hay nhất” tại Quả Cầu Vàng 1999 và còn nhận được 2 đề cử Oscar năm đó.
Vài năm sau, Vinícius de Oliveira cũng mở một công ty điện ảnh và làm chủ tịch, anh còn viết một quyển tự truyện có tên là “Cuộc đời diễn viên của tôi”.
Trên trang bìa trong của quyển sách có dòng chữ viết tay của ông Walter:
“Sự lương thiện không qua sát hạch”
và đánh giá của ông về Vinícius de Oliveira:
“Vì lòng lương thiện, cậu từng đem cơ hội nhường cho người khác; cũng vì sự lương thiện ấy, cơ hội trong cuộc đời chưa từng bỏ qua cậu”.
- “Thưa ông, xin hỏi ông có cần đánh giày không ạ?”
Walter cúi đầu nhìn đôi giày chưa quá bẩn của mình, ông lắc đầu từ chối. Khi Walter chuẩn bị đổi tàu thì cậu bé lúng túng, ngượng ngùng, đôi mắt ánh lên sự cầu xin:
- “Thưa ông, cả ngày nay cháu chưa ăn gì rồi, xin ông có thể cho cháu vay một chút tiền được không ạ? Cháu sẽ cố gắng đánh giày, một tuần sau cháu sẽ trả lại tiền cho ông!”.
Walter nhìn cậu bé trước mặt mặc bộ quần áo rách rưới, cả người gầy gò, thế là ông móc túi đưa cho cậu bé vài đồng xu. Cậu bé vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn ông rồi chạy đi như bay.Khi đó, Walter nghĩ thầm:
- “Lại là một thằng nhóc lừa đảo…” và rồi ông đã quên bẵng đi…
Cho đến vài tuần sau, Walter lại đi ngang qua trạm xe lửa, đột nhiên ông nghe thấy giọng nói từ xa vọng lại:
- “Thưa ông, xin ông đợi một lát!”.
Khi đó, ông nhìn thấy một cậu bé gầy gò chạy đến đưa cho ông mấy đồng xu, lúc này Walter mới nhận ra cậu bé này chính là đứa bé đánh giày đã mượn ông tiền.
Cậu bé vừa thở hổn hển vừa nói:
- “Cháu đã đợi ông ở đây rất lâu rồi, rốt cuộc hôm nay cũng đã trả được tiền cho ông”.
Walter cầm trong tay những đồng xu còn ướt đẫm mồ hôi của cậu bé, đột nhiên ông cảm thấy đứa trẻ này thật đặc biệt. Thế nên bỗng nhiên ông có một suy nghĩ, ông thấy cậu bé này rất phù hợp với hình tượng nam chính trong kịch bản mới của mình.
Hóa ra Walter là một đạo diễn và khi đó ông đang chuẩn bị phần tiền kỳ cho bộ phim, ông đã quan sát các sinh viên của trường diễn xuất không dưới một trăm lần, nhưng đều không vừa ý.
Lúc này, ông nhận ra rằng cậu bé này có thể là nam chính trong bộ phim của ông. Và rồi ông lấy vài đồng xu ra và nói với cậu bé rằng:
- “Số tiền này là chính tôi muốn cho cháu, không cần trả lại. Ngày mai cháu hãy đến văn phòng đạo diễn ở công ty điện ảnh trong thành phố tìm tôi, tôi sẽ cho cháu một niềm vui bất ngờ lớn hơn”.
Nói xong, Walter rời đi, trong lòng cảm thấy rất ấm áp và bắt đầu hy vọng vào cậu bé này.
Hôm sau, bảo vệ công ty điện ảnh nói với Walter rằng trước cửa có một nhóm trẻ con mặc quần áo rách rưới đến. Walter vô cùng ngạc nhiên, ông đi ra cửa thì thấy cậu bé ngày hôm qua chạy đến, vui vẻ nói:
- “Thưa ông, họ đều cũng là trẻ mồ côi lưu lạc không có cha mẹ giống như cháu, các bạn ấy cũng hy vọng có được niềm vui bất ngờ ạ!”
Walter không thể nào ngờ được một cậu bé vô gia cư nghèo khó lại lương thiện đến thế. Nhưng sau khi quan sát, ông nhận ra quả thật là có vài đứa trẻ khác trong số đó phù hợp với vai nam chính trong kịch bản của ông hơn. Dù vậy cuối cùng Walter đã quyết định chọn cậu bé đánh giày này và ông viết trong hợp đồng lý do mà ông chọn cậu bé là:
- “Sự lương thiện không cần qua sát hạch”.
Cậu bé này chính là Vinícius de Oliveira người Brazil, cậu chủ nhỏ trong bộ phim “Central Station” (hay “Central do Brasil”) nổi tiếng của đạo diễn Walter Salles, bộ phim này đã nhận được hơn 50 giải thưởng, chiến thắng giải “Phim nói tiếng nước ngoài hay nhất” tại Quả Cầu Vàng 1999 và còn nhận được 2 đề cử Oscar năm đó.
Vài năm sau, Vinícius de Oliveira cũng mở một công ty điện ảnh và làm chủ tịch, anh còn viết một quyển tự truyện có tên là “Cuộc đời diễn viên của tôi”.
Trên trang bìa trong của quyển sách có dòng chữ viết tay của ông Walter:
“Sự lương thiện không qua sát hạch”
và đánh giá của ông về Vinícius de Oliveira:
“Vì lòng lương thiện, cậu từng đem cơ hội nhường cho người khác; cũng vì sự lương thiện ấy, cơ hội trong cuộc đời chưa từng bỏ qua cậu”.
THẾ GIỚI ẢO
Một hôm, cảm thấy đói bụng tôi bước vào một tiệm ăn.
Tôi chọn một góc kín đáo để có thể làm việc một mình.
Trong khi chờ đợi người phục vụ mang thức ăn, tôi lấy máy tính xách tay ra làm việc, bỗng tôi nghe sau lưng một tiếng nói:
- Chú ơi, cho cháu xin hai ngàn.
- Không có tiền lẻ, đi đi.
- Cháu chỉ xin hai ngàn để đủ mua chút cơm thôi mà...
Tôi làm thinh và chăm chú vào máy tính để mở hộp thơ .
- Chú ơi, chú nói họ xịt tí nước mắm vào cơm cho cháu nhé.
Tôi nhận ra thằng nhóc vẫn đứng đó.
Người phục vụ đem đĩa thức ăn đến cho tôi, tôi bảo anh cho thằng nhóc một phần cơm và thêm tí rau xào.
Anh hỏi tôi sau đó có muốn đuổi nó ra khỏi tiệm không, lương tâm tôi bảo không, nên cuối cùng tôi nói:
- Anh cứ để thằng nhóc ở lại và dọn lên cho nó món gì ngon hơn đi.
Lúc đó, thằng nhóc mới ngồi vào ghế trước mặt tôi và hỏi:
- Chú ơi, chú đang làm gì vậy?
- Đọc điện thư.
- Điện thư là gì hả chú ?
- Là thư mà người ta gửi qua mạng .
Tôi biết thằng nhóc không hiểu gì, nhưng vì không muốn nghe hỏi thêm, tôi nói tiếp :
- Thì cũng như là thư thường thôi, nhưng gửi qua mạng.
- Mà mạng là gì hả chú?
- Thì là một nơi trong máy tính người ta có thể nghe nhạc, nghiên cứu, đọc tin tức, học hỏi, làm việc, và làm rất nhiều thứ khác nữa, nhưng là trong thế giới ảo.
- Ảo là gì hả chú?
- Ảo nghĩa là cái mình tưởng tượng ra, là cái mình không thể sờ mó được, là nơi trong đó mình có thể tạo ra nhiều thứ theo sở thích riêng, và là nơi mình có thể biến đổi thế giới theo như mơ ước.
- Ôi, thích quá, cháu cũng đang sống trong thế giới ảo mà.
- Cháu cũng có máy tính sao?
- Dạ không, nhưng cái gì cháu đang sống cũng giống như thế giới ảo vậy... Mẹ cháu lang thang ngoài phố cả ngày, tối mẹ về trễ lắm, nên nhiều khi cháu chẳng gặp mẹ nữa... Còn cháu ở nhà lo cho em cháu, nó đói nên khóc hoài. Cháu cho nó uống nước lã cho đỡ đói, mà nó cứ tưởng là canh... Bố cháu thì đi tù lâu rồi... Nhưng cháu cứ tưởng tượng đến ngày Tết gia đình mình được sum họp, mọi người ăn uống thỏa thuê, anh em cháu có quần áo mới và nhiều tiền lì xì, rồi cháu được đi học để sau này trở thành bác sĩ giỏi nữa... Có phải như thế là ảo không hả chú?
Tôi đã đóng kịp máy để những giọt nước mắt không rơi xuống bàn phím.
Tôi chờ cho thằng nhóc ăn xong, trả tiền, rồi để lại cho nó số tiền còn lại. Nó toét miệng cười như để thưởng lại tôi. Cả đời tôi chưa bao giờ nhận được một nụ cười tươi đến thế.
Tôi chọn một góc kín đáo để có thể làm việc một mình.
Trong khi chờ đợi người phục vụ mang thức ăn, tôi lấy máy tính xách tay ra làm việc, bỗng tôi nghe sau lưng một tiếng nói:
- Chú ơi, cho cháu xin hai ngàn.
- Không có tiền lẻ, đi đi.
- Cháu chỉ xin hai ngàn để đủ mua chút cơm thôi mà...
Tôi làm thinh và chăm chú vào máy tính để mở hộp thơ .
- Chú ơi, chú nói họ xịt tí nước mắm vào cơm cho cháu nhé.
Tôi nhận ra thằng nhóc vẫn đứng đó.
Người phục vụ đem đĩa thức ăn đến cho tôi, tôi bảo anh cho thằng nhóc một phần cơm và thêm tí rau xào.
Anh hỏi tôi sau đó có muốn đuổi nó ra khỏi tiệm không, lương tâm tôi bảo không, nên cuối cùng tôi nói:
- Anh cứ để thằng nhóc ở lại và dọn lên cho nó món gì ngon hơn đi.
Lúc đó, thằng nhóc mới ngồi vào ghế trước mặt tôi và hỏi:
- Chú ơi, chú đang làm gì vậy?
- Đọc điện thư.
- Điện thư là gì hả chú ?
- Là thư mà người ta gửi qua mạng .
Tôi biết thằng nhóc không hiểu gì, nhưng vì không muốn nghe hỏi thêm, tôi nói tiếp :
- Thì cũng như là thư thường thôi, nhưng gửi qua mạng.
- Mà mạng là gì hả chú?
- Thì là một nơi trong máy tính người ta có thể nghe nhạc, nghiên cứu, đọc tin tức, học hỏi, làm việc, và làm rất nhiều thứ khác nữa, nhưng là trong thế giới ảo.
- Ảo là gì hả chú?
- Ảo nghĩa là cái mình tưởng tượng ra, là cái mình không thể sờ mó được, là nơi trong đó mình có thể tạo ra nhiều thứ theo sở thích riêng, và là nơi mình có thể biến đổi thế giới theo như mơ ước.
- Ôi, thích quá, cháu cũng đang sống trong thế giới ảo mà.
- Cháu cũng có máy tính sao?
- Dạ không, nhưng cái gì cháu đang sống cũng giống như thế giới ảo vậy... Mẹ cháu lang thang ngoài phố cả ngày, tối mẹ về trễ lắm, nên nhiều khi cháu chẳng gặp mẹ nữa... Còn cháu ở nhà lo cho em cháu, nó đói nên khóc hoài. Cháu cho nó uống nước lã cho đỡ đói, mà nó cứ tưởng là canh... Bố cháu thì đi tù lâu rồi... Nhưng cháu cứ tưởng tượng đến ngày Tết gia đình mình được sum họp, mọi người ăn uống thỏa thuê, anh em cháu có quần áo mới và nhiều tiền lì xì, rồi cháu được đi học để sau này trở thành bác sĩ giỏi nữa... Có phải như thế là ảo không hả chú?
Tôi đã đóng kịp máy để những giọt nước mắt không rơi xuống bàn phím.
Tôi chờ cho thằng nhóc ăn xong, trả tiền, rồi để lại cho nó số tiền còn lại. Nó toét miệng cười như để thưởng lại tôi. Cả đời tôi chưa bao giờ nhận được một nụ cười tươi đến thế.
Câu chuyện này cho thấy hằng ngày chúng ta vẫn đang sống trong một thế giới ảo điên rồ, dù chung quanh là thực tế tàn nhẫn, chúng ta vẫn làm như không thấy gì...
Từ truyện thiền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét