Năm nay tôi đã hơn bảy mươi tuổi. Cái tuổi mà con cháu đã có thể chúc thọ được rồi.
Tôi đã chứng kiến biết bao câu chuyện cuộc đời. Nhưng có một câu chuyện mà tôi không thể nào quên được.
Tôi viết lá thư này gửi các anh, các chị để kể lại câu chuyện mà tôi là một người liên quan đến câu chuyện đó.
Hy vọng, câu chuyện của tôi nếu được in lên, sẽ nói với bạn đọc gần xa một điều gì đó về cuộc đời này.
Câu chuyện xảy ra vào năm cuối cùng trong đời sinh viên của tôi, ở ký túc xá mà tôi ở lúc đó.
Một hôm, chúng tôi đi tập quân sự. Duy chỉ có một người trong phòng kêu ốm và ở lại.
Người đó là S, quê ở TH.
Buổi chiều trở về, tôi sắp xếp lại đồ đạc cá nhân và hoảng hốt nhận ra một chỉ vàng của tôi không cánh mà bay. Đó là chỉ vàng mà cha mẹ cho, để mua xe đạp đi làm sau khi tôi ra trường.
Ngay lúc đó, tôi nhìn S đang nằm quay mặt vào tường, và hoàn toàn tin rằng S đã lấy cắp chỉ vàng của tôi.
Tôi đề nghị mọi người trong phòng cho tôi khám tư trang của họ.
Cuộc khám xét không thành công.
Nhưng qua phân tích của chúng tôi và qua thái độ hoang mang của S, chúng tôi đều tin S đã giả ốm ở nhà để lấy cắp chỉ vàng.
Bảo vệ nhà trường cho biết, buổi sáng chúng tôi đi tập quân sự thì S có ra khỏi trường khoảng một giờ đồng hồ.
Mặc dù S cả quyết không hề lấy cắp chỉ vàng ấy, nhưng chúng tôi và nhà trường đã tiến hành nhiều cuộc họp để chất vấn và khẳng định thủ phạm vụ trộm đó là S.
Một tuần sau, chúng tôi phát hiện S mang một bao tải mì sợi ra ga tàu mang về quê.
Chúng tôi túm lại hỏi S lấy tiền đâu mà mua mì sợi. S không nói gì mà ôm mặt khóc.
Năm đó, nhà trường đã không xét tốt nghiệp cho S mặc dù học lực của S rất khá, với lý do đã có hành vi đạo đức xấu và không trung thực với tội lỗi của mình.
Chúng tôi hồ hởi nhận bằng tốt nghiệp và quyết định phân công công tác.
Chỉ có S không được nhận bằng tốt nghiệp và tạm thời không được phân công công tác. Đồng thời nhà trường có công văn gửi về địa phương S sinh sống, đề nghị địa phương theo dõi và giáo dục S. Khi nào địa phương chứng nhận S đã hối cải và tiến bộ, thì nhà trường sẽ xem xét giải quyết trường hợp của S.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Một số bạn bè học cùng chúng tôi vẫn có liên lạc với nhau. Duy chỉ có S là không ai biết rõ ràng ở đâu và làm gì.
Nhà trường cho biết, S cũng không quay lại trường để xin cấp bằng và phân công công tác.
Ngày tháng trôi qua, tôi chẳng còn nhớ tới chỉ vàng bị lấy cắp năm xưa.
Trong đám bạn bè tôi, có những người rất thành đạt. Đặc biệt H đã trở thành một người rất giàu có bằng năng lực và sức lao động của chính anh.
Anh là một người được xã hội biết đến.
Một hôm, sau ngày tôi vừa nghỉ hưu, có một thanh niên mang đến nhà tôi một lá thư và một cái hộp giấy nhỏ.
Anh thanh niên nói là một người nhờ chuyển, nhưng lại nói là không nhớ tên người đó.
Tôi băn khoăn và hồi hộp mở thư ra.
Lá thư chỉ vẻn vẹn mấy dòng: "Anh P thân mến, tôi xin được gửi trả lại anh chỉ vàng mà tôi đã lấy của anh cách đây mấy chục năm. Tôi sẽ đến gặp anh để xin anh thứ tội. Kính".
Đọc thư xong, tôi thực sự bàng hoàng.
Lá thư không ký tên. Tôi không còn nhận được chữ đó là của ai viết nữa. Tôi đoán đó là thư của S.
Tôi mở chiếc hộp giấy nhỏ và nhận ra trong đó có một chỉ vàng. Đó là một chỉ vàng mới.
Không hiểu tại sao lúc đó nước mắt tôi chảy ra giàn giụa. Lúc này tôi mới thực sự nghĩ đến S với một nỗi xót thương.
Ngày ấy, S là sinh viên nghèo nhất trong lớp. Bố S mất sớm. Mẹ S phải tần tảo nuôi năm anh chị em S ăn học. Có lẽ vì thế mà trong một phút không làm chủ được mình, S đã trở thành một kẻ ăn cắp. Nếu lúc đó, chúng tôi có được sự xót thương như bây giờ thì có lẽ chúng tôi không đẩy S vào tình cảnh như ngày ấy.
Sau khi nhận được lá thư và chỉ vàng, tôi hầu như mất ăn, mất ngủ. Có một nỗi ân hận cứ xâm chiếm lòng tôi.
Ngày ngày tôi đợi S đến tìm. Tôi sẽ nói với S là tôi tha thứ tất cả và tôi cũng xin lỗi S vì lòng tôi thiếu sự thông cảm và thiếu vị tha.
Một buổi sáng có tiếng chuông cửa. Tôi vội chạy ra mở cửa.
Người xuất hiện trước tôi không phải là S mà là H. Tôi reo lên: “Ối, hôm nay sao rồng lại đến nhà tôm thế này". Khác với những lần gặp gỡ trước kia, hôm đó gương mặt H trầm tư khác thường.
Tôi kéo H vào nhà và nói ngay: "Mình vừa nhận được thư thằng S. Cậu có biết nó viết gì không? Nó đã trả lại tôi chỉ vàng và nói sẽ đến gặp tôi để xin lỗi".
Khi tôi nói xong,
H bước đến bên tôi và nói: “Anh P, anh không nhận ra chữ viết của tôi ư. Tôi chính là người viết lá thư đó. Tôi chính là người đã ăn cắp chỉ vàng của anh". Nói xong, H như ngã đổ vào tôi và khóc rống lên.
Tôi vô cùng bàng hoàng và không tin đó là sự thật. Khóc xong, H đã kể cho tôi nghe tất cả sự thật. Vì cũng muốn mua một chiếc xe đạp sau khi tốt nghiệp đi làm, H đã tìm cách lấy trộm chỉ vàng.
Và suốt thời gian qua, H rất ăn năn và luôn tìm kiếm S để chuộc lỗi.
Thế rồi chúng tôi quyết định về quê S mặc dù biết S không còn sinh sống ở quê đã lâu.
Vất vả lắm chúng tôi mới biết thông tin về S: Sau khi bị nhà trường gửi công văn đến địa phương thông báo về đạo đức của mình, S đã phải chịu quá nhiều tai tiếng và những ánh mắt khinh bỉ của hàng xóm. S đã xin đi khai hoang ở một huyện miền núi.
Nghe vậy, chúng tôi lại tức tốc lên đường tìm đến nơi S đang sinh sống. Ở đó S sống cùng vợ con trong một ngôi nhà gỗ đẹp dưới chân một dãy đồi. S trồng trọt và mở một trang trại chăn bò lớn. Trông anh già hơn tuổi nhưng khỏe mạnh và đôi mắt nhân ái vô cùng.
Cả ba chúng tôi ôm lấy nhau mà khóc.
Tôi và H quyết định ngủ lại một đêm với S. H xin S cho H được kể sự thật cho vợ con S nghe để họ thanh thản và hãnh diện về chồng, về cha mình và H muốn được tạ lỗi với vợ con S. Nhưng S gạt đi và nói: “Chưa bao giờ họ tin tôi là kẻ ăn cắp". Trước khi chia tay nhau,
H cầm tay S khóc và nói: “Mình có tội với cậu. Cậu đã tha tội cho mình. Nhưng mình muốn được trả một phần nhỏ cái nợ lớn mà đời mình đã mang nợ với cậu. Hãy nói mình phải trả nợ cậu như thế nào".
S mỉm cười và nói: “Ông đã trả hết nợ rồi". Khi tôi và H còn chưa hiểu ý thì S nói: “Việc ông nói ra sự thật về tội lỗi của ông là ông đã trả hết nợ rồi. Đừng nghĩ gì về chuyện cũ nữa. Mà thực ra, ông nợ chính ông nhiều hơn là ông nợ tôi.
Nợ người dễ trả hơn nợ chính mình". Cho đến lúc đó, tôi mới thực sự hiểu con người S. Tôi hiểu ra một điều gì đó thật xúc động, thật sâu sắc về cuộc đời này.
Hóa ra, có những tâm hồn lớn lao và cao thượng lại nằm trong những con người khốn khó và giản dị như thế.
Cũng trong cái đêm thức với S tại ngôi nhà gỗ của anh, chúng tôi mới biết những ngày đi học, khi nghỉ học, S vẫn đi quay mì sợi thuê để mua mì sợi cứu đói cho gia đình.
Chúng tôi đã không hiểu được bạn bè mình. Chúng tôi đã làm cho một con người như S nếu không có nghị lực, không có lòng tin có thể dễ dàng rơi vào tuyệt vọng.
Thưa các anh, các chị, câu chuyện tôi kể cho các anh, các chị chỉ có vậy. Nhưng với tôi đó là một bài học về con người và về cuộc đời.
Tác
giả: Vương Điền
Người
đàn ông có số vất vả
Năm tôi lên 9 anh Cu 12 tuổi, anh đang học lớp 6, tôi cùng
lớp cùng tuổi với con Hảo em út anh nhưng tôi chơi với cả ba anh em nhà anh vì
chúng tôi ở cùng xóm, hai nhà chỉ cách nhau vài căn..
Từ trong gia đình đến hàng xóm toàn gọi anh là Cu, chẳng cần biết
tên thật anh là gì… Những bà hàng xóm thường réo tên anh thoải mái:
- Cu, mẹ mày có nhà không?
- Thằng Cu, ra mà xem con em gái mày đang bị ngã ngoài ngõ
kìa Hảo đã giải nghĩa cho tôi Cu là tên loài chim Cu chứ không phải nghĩa
“kia”, nhưng tôi vẫn lanh chanh hỏi lại anh cho chắc:
- Anh Cu ơi, tên anh nghĩa là loài chim Cu hay là………..
Anh trợn mắt và tức giận búng vào tai tôi đau điếng không
cho tôi nói hết câu:
- Con nhỏ nhiều chuyện, tên Cu chỉ là tên gọi ở ngoài, tao
tuổi con khỉ tên là Thân mày nhớ chưa?
Tôi vừa nói vừa bỏ chạy vì sợ bị anh búng tai lần nữa:
- Em cứ gọi là anh Cu, dễ nhớ hơn.
Cha anh mất sau một cơn bạo bệnh cách đây hai năm, thế là gánh nặng
gia đình một mình mẹ anh lo toan, bác gái phải chạy chợ từ sáng sớm đến chiều
buông mới về, bác bán hàng ở chợ Gò Vấp.
Ở nhà anh Cu bỗng trở thành người nội trợ chăm sóc hai em là thằng
Toàn và con Hảo, sáng anh đi học trưa về là đâm đầu vào bếp nấu cơm rồi giặt
giũ quần áo, quét dọn nhà cửa và làm đủ thứ việc trong nhà..
Tôi thường sang nhà anh chơi với Hảo và Toàn, có nhiều lúc tôi
ngồi chồm hổm xem anh Cu thái quả bầu, vo gạo, xem anh rán trứng, …cho tới lúc
ba anh em ngồi vào mâm cơm tôi cũng chưa chịu về để anh Cu phải mời:
- Mày có muốn ăn cơm không?
Tôi mừng rỡ:
-Cho em ăn với…
Thằng Toàn thì lườm tôi:
-Sao mày không về nhà mày ăn cơm ngon hơn, ở đây cơm nhà nghèo…
Tôi ăn cơm với trứng rán lộn xộn mà thấy ngon lành nên đáp thật
thà :
- Anh Cu nấu ăn ngon hơn.
Anh Cu giải thích:
-Trứng rán với một tí mỡ đảo lộn xộn lên làm gì mà ngon cho được,
tại mày ăn cơm nhà lạ nên cảm thấy ngon .
- Em nói thật mà, với lại em thích ăn cơm nhà anh vui hơn..
Ở nhà mẹ em cứ bắt ăn cơm với ruốc cho lành, ăn thịt cá cho bổ, em ngán lắm.
Ngoài món trứng rán lộn xộn tôi ăn món canh bầu nấu với tôm khô
cũng thấy ngon hơn nhà mình. Lạ thật, chẳng lẽ anh Cu có tài nấu ăn đến
thế..
Tôi ăn chực nhà anh Cu vài lần thành quen, thành ghiền, có lần
tôi lẽo đẽo theo anh ra sàn nhà sau nhìn anh rửa bát và …năn nỉ:
- Mai mốt em lớn anh Cu lấy em nhá, nấu cơm với canh bầu trứng
rán lộn xộn cho em ăn…
Anh Cu bỗng đỏ mặt mắc cở, anh lấy tay hất nước trong chậu rửa
bát vào người tôi và đuổi tôi:
- Con nít con nôi ăn nói tầm bậy…về nhà mày đi.
Một buổi chiều thứ bảy tôi sang nhà anh Cu chơi như thường lệ, vừa
vào trong nhà thì cũng là lúc có hai chị nữ sinh mặc áo dài trắng dắt xe đạp dừng
lại trước cửa nhà anh, tôi đoán là bạn học cùng lớp với anh, không thấy anh ở
nhà trên tôi biết anh Cu đang ở dưới bếp nấu cơm nên gọi ầm ĩ lên:
- Anh Cu ơi, anh Cu ơi…có bạn anh đến..
Gọi to thế mà chưa thấy anh lên, từ dưới bếp nhìn lên nhà trên
anh Cu có thể thấy thấp thoáng hình dáng hai cô bạn anh rồi mà, tôi liền chạy
xuống bếp thì thấy anh đang vội vàng bắc nồi canh bầu ra khỏi bếp, xong anh
quay ra… kéo tai tôi thật đau và mặt anh đỏ bừng lên vì tức giận:
- Sao mày gọi tên Cu thế hả ? này…này…lần sau chừa
không được gọi Cu nếu có bạn tao đến chơi.
Anh lau tay, sửa lại quần áo cho ra vẻ dù chẳng chỉnh tề thêm là
bao và đi lên nhà, tôi đi theo thấy hai chị nữ sinh nhìn anh cười cười và thay
nhau trêu đùa:
- Hình như ở nhà bạn có tên…gì lạ lắm nhỉ?
- Ừ, tên …. nghe kêu lắm…
Anh Cu lại đỏ bừng mặt và liếc nhìn tôi với vẻ…căm hờn. Tôi
cảm thấy mình có lỗi bèn tìm cách chuộc tội, tôi khoe:
- Hai chị ơi, anh C…
Suýt nữa thì tôi lại nói anh Cu, may mà tôi dừng kịp và vội vàng
sửa lại:
-Anh Thân đang nấu cơm dưới bếp, anh ấy nấu cơm rất giỏi, ngày
nào anh cũng cho nhà ăn món canh bầu và trứng rán lộn xộn ngon lắm…
Tưởng rằng lời khen của tôi sẽ làm anh vừa lòng hãnh diện không
ngờ anh lại ném cho tôi cái nhìn tóe lửa làm tôi ngạc nhiên và e ngại không dám
ở lại nhà anh mà lủi thủi đi về..
Hôm sau tôi sang chơi nhà anh Cu, anh vẫn không tha cho tôi, anh
vẫn còn giận lắm:
-Tại sao mày lại kể với hai bạn là tao nấu cơm hả?
Tôi cãi ngay:
- Thì ngày nào anh chẳng nấu cơm, em nói có gì sai đâu..
- Nhưng đấy không phải là công việc của con trai. Còn nữa,
sao mày lại khai ra nhà tao toàn ăn cơm với trứng và canh bầu hả?
Tôi lại cãi:
- Em thấy anh hay nấu món ấy, mà hai món đều ngon. Anh sợ
gì?
Thế lần sau em sẽ kể thêm món rau muống luộc và đậu hũ kho hả
anh?
-Trời ơi, sao mày ngu thế. Không kể gì hết, hiểu chưa?
Thấy anh càng giận thêm tôi sợ hãi líu ríu:
- Vâng, em…. hiểu rồi.
Mà thật ra tôi không hiểu gì cả. Anh giỏi giang, anh nấu ăn ngon
mà sao lại cấm tôi không được khoe cho người khác biết.?
Chúng tôi vẫn ở chung xóm và lớn lên, tôi vẫn gọi anh bằng tên
Cu như bấy lâu nay trong nhà và hàng xóm vẫn gọi, chẳng ai thắc mắc hay ngại
ngùng gì cả. Tên Cu cũng bình thường như bao cái tên khác.
Càng lớn tôi càng thấy tên Cu của anh…kỳ kỳ và đã hiểu
ra cha mẹ anh gọi âu yếm thế vì anh là con trai, cũng như con gái thì người ta
hay gọi là cái Gái, cái Tẹt gì đó để phân biệt giới tính, chứ không phải
đặt tên anh cho giống loài chim Cu như Hảo đã nói cho đỡ “quê “
anh của nó.
Anh Cu đã là một thanh niên, anh vẫn ngoan hiền đảm đang thay mẹ
lo cơm nước chăm sóc hai em và làm bao nhiêu công việc nhà.
Năm tôi 14 tuổi tôi biết mắc cỡ không ngồi lì nhà anh để đợi anh
Cu mời ăn cơm nữa, mà anh có mời tôi cũng chẳng dám ăn. Món trứng rán lộn xộn
và canh bầu anh nấu vẫn là món ngon trong đời tôi.
Tôi cũng hiểu ra nhiều điều, vì quả bầu và trứng là món rẻ tiền
nên nhà anh ăn thường xuyên chứ không phải là món họ yêu thích.
Nhà anh dọn đi nơi khác, đến gần chợ Gò Vấp để mẹ anh thuận tiện
việc đi lại buôn bán.
Chia tay ba anh em mà tôi chỉ nhớ một người, chỉ nhớ anh Cu
.
Từ nhà tôi đến chợ Gò Vấp không xa, chỉ chừng hai cây số nhưng
tôi không thể ngày nào cũng sang nhà anh Cu chơi được nữa.
Hôm anh về thăm xóm cũ, vừa trông thấy anh tôi mừng rỡ chạy ra
và kêu lên không kềm hãm được:
- Anh Cu…anh Cu…
Lạ quá, anh không tức giận khi tôi gọi anh bằng cái tên này dù
anh đã là một thanh niên cao ráo đẹp trai. Anh 18 tuổi rồi.
- Em và bố mẹ em có khỏe không?
Dĩ nhiên bây giờ anh không xưng hô với tôi “mày, tao” nữa. Tôi
cũng biết điều tự ý sửa lại:
- Cả nhà em vẫn bình thường, hôm nọ Hảo nói với em là anh
Thân đã thi đậu vào đại học sư phạm phải không?
- Ừ, anh sẽ học sư phạm
- Anh giỏi qúa, giỏi việc nhà lại học giỏi nữa.
Anh không e ngại như xưa mà còn đùa:
- Số anh…vất vả mà, bây giờ anh cũng vẫn vừa đi học vừa nấu
cơm và chăm sóc hai đứa em chứ đã xong đâu. Này, anh vẫn còn làm món trứng
rán lộn xộn và canh bầu, em dám…ăn không?
Tôi vẫn nhớ lời tôi đã năn nỉ và mong ước mai này lớn lên anh Cu
sẽ cưới tôi vì tôi thích ăn hai món này của anh. Anh còn nhớ không hay anh chỉ
vô tình nhắc lại?
Hình ảnh anh Cu ngày xưa và bây giờ luôn ở trong trái tim tôi, một
thứ tình cảm nhẹ nhàng, trong veo, là tình trẻ thơ hàng xóm lâu năm, tình bạn
hay tình của tuổi mới lớn bâng quơ ?
Hai năm sau cả nhà tôi đi xuất cảnh sang Mỹ, tôi không có dịp
tham dự ngày anh ra trường tốt nghiệp đại học như có lần tôi đã hứa với anh,
mà ngược lại anh là người đưa tiễn tôi ra phi trường cái điều mà
anh và tôi đều không hẹn trước..
Hôm ấy tôi buồn lắm chỉ nhìn anh mà không nói nên lời, mãi tôi mới
nói được:
- Chúc anh ở lại bình an, anh sẽ ra trường và dạy học giỏi
nhé..
Anh cũng buồn buồn:
- Sang Mỹ em có thèm ăn món trứng rán lộn xộn và canh bầu nấu
tôm khô thì một ngày nào đó về đây anh sẽ nấu mời em..
******************
Sau khi tôi sang Mỹ anh em Hảo và tôi thỉnh thoảng có
liên lạc qua lại.
Rồi tôi và anh Cu đều đã có gia đình riêng, mỗi người bận rộn cuộc
sống của mình.
Tôi và anh Cu hai phương trời cách biệt, hai cuộc đời, hai lối rẽ
khác nhau.
Anh em Hảo và tôi không thân như thuở nhỏ nữa, những người bạn
hang xóm cũ của tôi đã nhạt phai dần theo chồng chất của thời gian và cuộc
sống..Tất cả chỉ còn trong kỷ niệm.
Bỗng một hôm tôi nhận được điện thoại từ anh Cu. Thì ra gia đình
riêng của anh đã xuất cảnh sang Mỹ nhiều năm nay.
Anh vừa tình cờ gặp một người hàng xóm cũ nào đó ở Mỹ và người
này cho số điện thoại của vài hàng xóm khác, trong đó có số điện thoại của tôi
để anh Cu hỏi thăm hàng xóm láng giềng nơi xứ lạ quê người..
Khi tôi hỏi thăm gia đình anh thì anh Cu nói rất ít và chỉ
nói chung chung. Anh có vẻ buồn không muốn nói nhiều về gia cảnh mình.
Tôi không là đứa trẻ con năm xưa xồng xộc chạy vào nhà anh và biết
hết mọi ngõ ngách tâm tư của cuộc sống từng người trong nhà anh nữa..
Và tôi cũng chỉ kể với anh là các con tôi đã ăn học trưởng
thành.
Thế là tôi và anh Cu cùng nhau nhắc lại những kỷ niệm xưa nơi
xóm nhỏ khi chúng tôi còn nhỏ.
Ngày liên lạc được với tôi cũng là dịp con thứ hai của anh tốt
nghiệp đại học, anh mời vợ chồng tôi tham dự, anh nhắc lại ngày xưa tôi
đã không thể tham dự anh ra trường thì ngày nay hãy dự ngày ra trường của con
anh và cũng là dịp bạn bè gặp lại..
Tôi đã vui vẻ nhận lời.
Nơi anh Cu ở cách nơi tôi không xa, chỉ gần một tiếng lái xe.
Tôi lái xe đến nhà anh, đây là lần đầu tiên chúng tôi tái ngộ kể
từ ngày tôi đi xuất cảnh năm tôi 17 tuổi.
Vừa thấy anh, y như ngày xưa, hôm anh từ Gò Vấp lần đầu tiên trở
về thăm xóm cũ tôi lại bật thốt lên mừng rỡ :
- Anh Cu……
Anh tuổi con khỉ tên Thân tôi biết thế mà sao vẫn cứ quen miệng
gọi là anh Cu . Có lẽ cái tên anh Cu đã thân mến in sâu vào tâm khảm tôi suốt cả
thời trẻ thơ .
Anh chẳng phiền toái tôi chút nào vì tôi vẫn dùng cái tên mà
ngày xưa tôi đã có lần làm anh mắc cở với bạn bè, trái lại nét mặt anh cũng vui
mừng rạng rỡ.
Anh ngạc nhiên thấy tôi đi một mình, bây giờ tôi mới kể anh nghe
chồng tôi đã qua đời cách đây vài năm vì một tai nạn xe cộ khủng khiếp đã làm
tôi bàng hoàng đau đớn, vì lẽ đó nên tôi ít khi nhắc đến cái chết của chồng.
Tôi ngạc nhiên hơn khi biết chuyện gia đình anh, người vợ đã lìa
bỏ chồng con đi theo tiếng gọi tình yêu khác, anh đã ở vậy nuôi hai đứa con ở
tuổi dở dang như các em anh ngày nào.
Anh từng có kinh nghiệm chăm sóc hai em nên săn sóc hai con rất
chu đáo kể cả công việc nấu nướng cho con từng bữa ăn. Căn bếp vắng lạnh không
có bóng dáng người mẹ đã có người cha thay thế...
Suốt những năm qua anh không nghĩ đến chuyện tái hôn chỉ
vì muốn gần gũi để thương yêu bù đắp cho các con đã thiếu thốn tình mẹ, để
các con không bị tổn thương thêm lần nữa. Mẹ đã bỏ rơi chúng, nếu cha sau
đó cũng tìm hạnh phúc mới lấy vợ khác chúng sẽ cảm thấy bơ vơ và tủi thân dường
nào
Tôi cảm phục anh đến nghẹn ngào:
- Anh là một người cha tốt, là một người đàn ông tốt, từ
khi người đàn ông trẻ con 10 tuổi cho đến bây giờ.. Người đàn ông có tâm hồn
bao la yêu thương và biết cả nấu cơm quét nhà giặt giũ, biết chăm sóc người
thân của mình .….
Anh lại vui đùa :
- Ngày xưa anh đã nói với em anh là người đàn ông có số vất vả
mà.
Tôi và anh cùng lẻ loi cô độc, có phải ông trời cố tình xô đẩy
cho chúng tôi gặp lại nhau không?
Sau lần hội ngộ ấy anh và tôi dần dần thân nhau lại như xưa, anh
thường lái xe từ thành phố anh đến thành phố tôi.
Hảo từ Việt Nam được tin tôi và anh Cu đã gặp lại nhau nó mừng
vui lắm luôn gọi phone nói chuyện để khuyến khích chúng tôi đến với nhau vì các
con của tôi và con anh đều đã trưởng thành . Hảo nói với tôi:
- Ngày nhỏ bạn thích anh Cu lắm mà, khi lớn bạn cũng thích
anh ấy nhưng đã vội ra đi, tuy bạn không nói ra nhưng chơi với bạn, gần gũi bạn
tôi đã hiểu thế.. Bạn có biết là anh Cu đã mơ ước sau khi
tốt nghiệp đại học sư phạm anh sẽ hỏi cưới bạn làm vợ không?
Ngày bạn đi anh Cu buồn và hụt hẫng như một người vừa đánh mất tương lai.
Tôi cũng buồn và cảm thấy hụt hẫng như thế. Tôi và anh
cùng tâm trạng mà cùng non trẻ vụng về chưa ai kịp nói lời yêu…..
Không cần cô em út nói giùm… Anh đã đến thăm tôi với một
bó hoa hồng đỏ thắm để cầu hôn tôi:
- Anh xin cưới em nhé. Em còn yêu anh không?
Tôi vờ ngây thơ vì chẳng còn ngây thơ như xưa nữa :
- Sao anh lại hỏi thế? Em yêu anh hồi nào mà còn hay hết ?
- Anh còn nhớ có con bé năm lên 9 tuổi đã lẽo đẽo theo anh
ra sàn rửa bát sau nhà năn nỉ anh mai mốt lấy em, nấu canh bầu, trứng rán lộn xộn
cho em ăn. Ngoài hai món “đặc sản” nhà nghèo ấy từ ngày chăm sóc hai con anh
còn biết nấu những món ăn Âu Mỹ nữa ……
- Em chỉ thích ăn món “nhà nghèo” của anh thôi, trứng và
canh bầu nấu tôm khô thôi.. Thế thì số anh vẫn…khổ, vẫn vất vả. Ngày xưa nấu nướng
hầu hạ cho các em của anh, rồi cho các con anh, nếu cưới em anh lại…phải nấu nướng
cho em, cho cô vợ cuối mùa này nữa.
Anh vui vẻ:
-Chăm sóc cho những người mình yêu thương là anh vui rồi, anh
tình nguyện làm người đàn ông số vất vả suốt đời.
Tôi dịu dàng nắm bàn tay anh:
- Em thử lòng và đùa với anh thôi, lẽ nào để anh chiều em
mãi thế, em có còn là con bé hàng xóm của anh năm xưa đâu. Em sẽ thay đổi số mệnh
cho anh, không để anh phải vất vả nữa. Em sẽ nấu cho anh những bữa cơm ngon để
cám ơn anh ngày xưa từng mời em ăn cơm cũng như cám ơn anh đã thực hiện lời…năn
nỉ của em, hôm nay xin cưới em …
Anh kéo tôi sát vào người anh và ôm tôi, vòng tay đàn ông yêu
thương che chở, vòng tay này đã từng của hai em anh, của hai con anh và hôm nay
thuộc về tôi:
- Cho anh xin lỗi ngày xưa đã mấy lần nổi giận búng tai và
nhéo tai em nhé. Em biết không, khi ở tuổi lớn lên anh đã từng mong được bên em
để nói lời xin lỗi này…
Tôi nũng nịu trách:
- Anh nhắc lại chuyện cũ em bắt đền anh đấy. Làm sao
bây giờ? chả lẽ em… nhéo lại tai anh ?
- Đừng em, anh sẽ đền em bằng những nụ hôn, tuy muộn nhưng vẫn
là những nụ hôn đầu đời của tình yêu đầu đời chúng ta nhưng vì duyên số nên đến
gần cuối đời chúng ta mới đến với nhau…
Nguyễn thị Thanh Dương
Posted by GLN
MỘT CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét