.

.

a

Hoa đào nở, chim én về, mùa xuân lại đến. Chúc quý thầy cô và anh chị em đồng môn năm mới Giáp Thìn : - nghìn sự như ý, vạn sự như mơ, triệu sự bất ngờ, tỷ lần hạnh phúc.
THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ, ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU - MỘT NĂM MỚI AN KHANG THỊNH VƯỢNG - VẠN SỰ NHƯ Ý

11 tháng 8 2015

ÔM EM ĐI...! & Ngày rước dâu

Anh chị đến với nhau bằng tình yêu đích thực, khi cả hai đã tương đối thành đạt, tạo dựng được sự nghiệp vững vàng. Ngày cưới của anh chị không phô trương, hào nhoáng, nhưng ấm cúng, rộn ràng với sự tham dự đông vui của người thân và bạn bè.

Năm năm chung sống trôi qua. Cuộc sống gia đình không quá thần tiên như mơ ước, nhưng cũng tạm gọi là yên ấm. Chén đũa để chung chạn còn khua, huống chi hai người dưng chẳng ruột thịt họ hàng xáp lại ăn ở chung, sao tránh khỏi đụng chạm. Chuyện sắp xếp nhà cửa; chăm sóc, nuôi dạy con; cách đối nhân xử thế..., mỗi người một ý, lắm lúc trái ngược nhau.
Được cái anh và chị đều thẳng tính, chuyện gì cũng sẵn sàng ngồi lại với nhau. Có khi cũng đùng đùng la lối, chẳng ai nhịn ai. Nhưng sau đó, bao giờ chị cũng là người nhìn ra bản chất của vấn đề và kiên nhẫn trao đổi cùng anh để đi đến thống nhất. Điều quan trọng là phải biết lắng nghe nhau. Bởi có chịu lắng nghe thì mới có thể thực sự hiểu được điều người kia muốn nói.
Ừ, đúng là cần phải lắng nghe nhau! Tiếc rằng, có những lúc dường như anh quên đi điều ấy. Giờ xa xôi rồi, nhìn lại, chị càng cảm thấy thật xót xa, vì ở những giây phút ấy, lẽ ra anh cần phải biết lắng nghe nhất. Bởi, đó chính là lúc tiếng lòng của chị được cất lên, da diết, thiết tha từ tận sâu thẳm trái tim tràn ngập yêu thương.
“Ôm em đi!” - một lời yêu cầu quá đỗi đơn giản, chân phương, quá đỗi rõ ràng, không mang một chút hơi hướm “đỏng đảnh” nào. Khi nói với anh điều đó, chị cảm thấy mình gần giống như một cô mèo lông trắng bồng bềnh đang dụi dụi vào lòng chủ nhân, khẽ nhắc nhở một cử chỉ yêu thương, âu yếm.
Nếu ở vào vị trí của anh lúc ấy, những người đàn ông khác có cảm thấy mình hạnh phúc không? Có cảm thấy thật ấm lòng và sẵn sàng siết chặt một vòng tay ôm, để làm vợ mình hạnh phúc?
Chua chát thay, điều hạnh phúc tưởng chừng như thật dễ dàng ấy đối với chị hóa ra lại quá xa vời.
Đến giờ nghĩ lại, chị vẫn chẳng thể hiểu nổi vì sao anh lại có thể đáp lại mong muốn của chị bằng một thái độ như thế.
Nào phải đâu anh đã hết yêu chị. Dạo ấy, anh vẫn yêu thương, vẫn luôn tự hào về chị, đi đâu cũng muốn chị đi cùng, cũng không hề có một người thứ ba nào xuất hiện. Anh mải mê với việc kiếm tiền và luôn làm tròn trách nhiệm với vợ con. Tiền bạc, nhà cửa, xe cộ… mọi thứ anh lo cho vợ con đầy đủ. Anh lại không rượu chè, cờ bạc, không bồ bịch lăng nhăng. Anh luôn tự cho mình là một người chồng hoàn hảo. Và, lúc ấy, đáp lại yêu cầu của chị, thay vì mỉm cười hạnh phúc dang rộng vòng tay, anh lại cho phép mình nổi cáu:
- Anh đã lo cho em đầy đủ, hạnh phúc như vậy, em còn đòi hỏi gì nữa?
Chị đã sững người, cảm thấy tủi thân, giống như một đứa trẻ bị hắt hủi, bị mắng oan, vỡ òa như chưa bao giờ được khóc.
- Em muốn được anh ôm, điều đó có gì là không chính đáng?
Lúc ấy, anh đang rảnh rỗi, đang nghỉ ngơi, hoàn toàn không bận rộn chi hết. Vậy mà anh né tránh trả lời câu hỏi ấy của chị, vẫn tiếp tục lên giọng khăng khăng cho rằng mọi thứ anh đem lại cho chị là đã quá đủ đầy, cớ sao chị lại đòi hỏi.
Chị ngơ ngác, chơi vơi với niềm khắc khoải buốt nhói trái tim nhỏ bé: chẳng lẽ điều mình mong muốn lại là quá đáng, là-một-thứ-đòi-hỏi-xa-xỉ ư? Chẳng lẽ anh có quyền quyết định ôm ấp, vỗ về chị chỉ-bất-cứ-khi-nào-anh-muốn? Cái tôi của con người ta có những lúc cực kỳ đáng sợ, khiến người ta có thể kiên quyết một thái độ, bất chấp mọi thứ, chỉ nhằm để khẳng định quyền lực của bản thân.
Mặc chị khóc vùi, trái tim bị tổn thương, anh vẫn điềm nhiên, dửng dưng, cho rằng chị đang gây rắc rối, tự làm khổ mình, anh không-có-lỗi.
Có những điều tưởng chừng như không thể giải thích nổi. Chị, vốn là người kiêu hãnh, hiểu rõ giá trị của bản thân, thế mà cũng lạ, đã để không chỉ một lần, mà vài lần như thế diễn ra, với diễn tiến gần như được lập trình giống hệt nhau. Lần nào cũng kết thúc bằng một trận mưa nước mắt của chị.
Giờ đây nghĩ lại, chị cũng không hiểu vì sao mình lại có thể tiếp tục “hành hạ mình” như thế. Có lẽ vì lúc bấy giờ chị vẫn còn rất yêu anh và vẫn còn thiết tha mong muốn, hy vọng anh hiểu, lắng nghe tiếng lòng của chị...
Cho đến lần cuối cùng, khi trái tim chị không còn chịu đựng hơn được nữa, như chực nổ tung, chị thôi không khóc nữa. Chị nghe thấy giọng mình lạc hẳn đi:
- Em thề... sẽ không bao giờ đề nghị anh ôm em nữa.
Lời nói đau đớn ấy cũng chính là dấu chấm hết chị đặt cho trái tim mình. Chị không muốn làm nó phải buốt nhói thêm một lần nào nữa.
Cái ngày hôm ấy, đã xa xưa lắm rồi, thế mà nhiều lúc chị cứ ngỡ như chỉ mới hôm qua. Giờ đây, khi anh chị đã mỗi người mỗi ngả, chị vẫn nhớ như in cảm xúc hụt hẫng, bị tổn thương ngày nào. Có những điều xảy ra trong cuộc sống, cứ ngỡ là nhỏ thôi, nhưng thực ra không hề nhỏ, mà để lại vết hằn trong sâu thẳm trái tim ta. Để rồi, khi anh hiểu ra được vấn đề thì đã quá muộn màng...
“Vì biết đâu có đôi lúc em xa vời vợi...
...Kề bên nhau quên một chiếc hôn”.
Lời bài hát nhà ai đang cất lên, nghe sao mà thấm thía...
MINH PHƯƠNG

Ngày rước dâu


Trong lễ rước dâu vợ giàu, vợ tôi được bố mẹ và người thân gia đình bên ấy cho rất nhiều hồi môn. Mà hồi môn mọi người cho đều quy ra vàng. Riêng bố mẹ vợ tôi cho vợ tôi 20 cây vàng. Còn các cô dì chú bác, anh em nhà vợ cho cũng đến gần 10 cây nữa.

Tuy là đàn ông nhưng tôi cũng từng đọc rất nhiều bài tâm sự về lấy chồng giàu, lấy chồng nghèo trên mục này rồi. Nhưng tôi rất ít khi thấy có người chồng nào kể về chuyện lấy vợ nhà giàu, lấy được vợ giàu có. Có lẽ do lấy vợ giàu nên đàn ông phải chịu lép vế nhiều nên không dám tâm sự lên đây chăng? Dường như tôi cũng đang bắt đầu lâm vào tình cảnh đó đây các bạn ạ.
Cách đây 5 năm, tuy đã 28 tuổi nhưng khi ấy tôi vẫn còn là một trưởng phòng kinh doanh quèn của một công ty nhỏ. Thu nhập của tôi khi ấy vẫn phập phù theo các hợp đồng ký được. Nhưng trung bình thì tôi cũng chỉ được 15 triệu/tháng.
Ngày ấy, tôi gặp em trong một lần đến công ty em ký hợp đồng. Khi ấy em là trợ lý giám đốc của bố em. Nhìn em xinh xắn nhưng vẫn rất giản dị khiến tôi thấy ngưỡng mộ vô cùng. Cách nói chuyện của em cũng rất từ tốn, cởi mở nữa. Tuy đã chết trong lòng ít nhiều vì em quá quyến rũ nhưng tôi vẫn cố thể hiện bình thường. Cũng may, chắc ấn tượng với vẻ điềm đạm, chín chắn của tôi mà em cũng thích tôi ra mặt.
Trước mong ước của em và gia đình em, đám cưới của chúng tôi cũng được tổ chức (Ảnh minh họa)
Sau buổi gặp gỡ ấy, em chủ động tấn công tôi bằng những tin nhắn hỏi thăm. Chúng tôi cứ trò chuyện với nhau và nói chuyện tâm đầu ý hợp. Nhà em có điều kiện nhưng em luôn ăn mặc giản dị, không khoe mẽ phô trương mỗi lúc 2 đứa hẹn hò. Bởi thế tôi càng ngưỡng mộ em hơn.
Sau bao đắn đo về hoàn cảnh gia đình trái ngược nhau, cũng đến ngày tôi chính thức ngỏ lời với em. Em rất hạnh phúc khi thấy tôi tự tin đến với tình yêu của mình. Bố mẹ vợ cũng vun vào cho 2 đứa vì họ tôn trọng sự lựa chọn của con gái. Và 2 đứa cứ yêu nhau như thế được hơn 1 năm thì em giục làm đám cưới . Em bảo em chủ động giục vì tuổi của em cũng đã 27 rồi, tôi thì đã 29. Bởi thế em muốn yên bề gia thất và sớm được làm mẹ.
Tôi thì lừng chừng chưa muốn kết hôn sớm. Phần vì tôi muốn thêm 2-3 năm phát triển sự nghiệp để có của ăn của để, để em về làm dâu nhà tôi đỡ cực khổ hơn. Nhưng em và bố mẹ em cứ gạt đi bảo, kinh tế không quan trọng, quan trọng là tình cảm của hai đứa dành cho nhau. Em cũng nói rất tin tưởng ở tôi sẽ không bao giờ để em khổ cực.
Trước mong ước của em và gia đình em, đám cưới của chúng tôi cũng được tổ chức. Ngày cưới, dù nhà gái rất giàu, song bố mẹ em vẫn tế nhị tổ chức đơn giản cho không quá khập khiễng với nhà thông gia. Nhưng lễ rước dâu của tôi vẫn làm nhiều người choáng váng và xì xào.
Bởi trong lễ rước dâu , vợ tôi được bố mẹ và người thân gia đình bên ấy cho rất nhiều hồi môn. Mà hồi môn mọi người cho đều quy ra vàng. Riêng bố mẹ vợ tôi cho vợ tôi 20 cây vàng. Còn các cô dì chú bác, anh em nhà vợ cho cũng đến gần 10 cây nữa.
Chính bởi của hồi môn nhà vợ cho vợ tôi quá nhiều mà khiến tôi và bố mẹ bên nhà thấy ngại quá. Trong khi nhà tôi, mẹ tôi chẳng có gì cho con dâu mới ngoài tặng một chiếc dây chuyền trị giá 10 triệu. Vì thế, khi lên trao cho con dâu sợi dây chuyền này, nhiều người bên nhà em bàn tán ra vào. Quan khách thì bảo tôi là người đàn ông may mắn nhất trên đời, lấy được vợ đẹp, vợ giàu có. Những lời này khiến tôi bắt đầu cảm thấy kém tự tin trước mặt vợ và nhà vợ.
Thậm chí, sau đám cưới chúng tôi chỉ 1 tháng, bố mẹ vợ còn sang nhà thông gia chơi và cho vợ tôi một căn nhà 110m2 tại một phố nọ ở Hà Nội. Bố mẹ vợ bảo, vợ chồng tôi có thể sắp xếp chuyển tới đó mà ở luôn. Ông cũng nói sẽ cho tôi ít vốn để tôi mở công ty riêng và làm ăn. Ông nói, ông làm tất cả điều này vì ông muốn con gái ông sống một cuộc sống đủ đầy như ở nhà mà không phải chịu thiếu thốn. Ông cũng bảo, ông coi tôi như con trai của ông nên mới vậy. Điều này, khiến bố mẹ tôi càng ngại với thông gia hơn.
Tối hôm qua, đúng sau 2 tháng vợ chồng tôi kết hôn, bố mẹ vợ gọi vợ chồng tôi lên nói chuyện. Ông bà nói về việc, vợ chồng tôi nên chuyển hẳn về bên nhà vợ ở hẳn vì em trai vợ đang đi du học vài năm không có nhà. Cái nhà ông bà cho kia vợ chồng tôi có thể cho thuê lại. Khi nào con cái lớn thì về đó ở.
Tôi nói là không thể về nhà vợ ở được do bố mẹ tôi đã già, với lại nhà tôi cũng rộng và neo người nên không thể sang bố vợ ở được. Bố mẹ vợ tôi lại nói, nếu không qua nhà vợ ở được thì ngày nào cũng phải chạy hơn 20 cây số đưa đón vợ tôi về nhà chơi (nhà tôi và nhà vợ cách nhau 23km). Bởi họ rất yêu quý con gái mình, nhớ con, muốn nhìn thấy con và chăm sóc con mỗi ngày.
Riêng bố mẹ vợ tôi cho vợ tôi 20 cây vàng (Ảnh minh họa)
Tôi và vợ đều chưng hửng trước lời đề nghị của bố mẹ vợ. Tôi vẫn khất lần bảo bố mẹ vợ cần phải suy nghĩ rồi sẽ trả lời. Còn vợ tôi thì cứ bảo bố mẹ sao làm như vậy được, là con gái phải theo chồng, ở bên nhà chồng chứ. Nhưng vừa nói vậy, bố mẹ vợ đã mắng con gái. Họ bảo không hỏi ý kiến của cô ấy mà hỏi ý kiến tôi.
Thật sự từ tối qua đến giờ về nhà, tôi cứ cân nhắc suy nghĩ về những lời bố mẹ vợ nói mà thấy khó nghĩ quá. Tôi hiểu bố mẹ vợ giàu có nên chỉ cần quan tâm đến tình cảm. Song bắt tôi ngày nào cũng đưa vợ về nhà như vậy sao tôi có thể làm được. Tôi còn bao nhiêu việc cần phải làm. Vợ tôi cũng cần có thời gian hòa đồng vào nhà tôi chứ.
Có phải bố mẹ vợ giàu có đang muốn làm khó tôi không? Có phải lấy vợ giàu nên luôn phải chiều và lép vế theo nhà vợ không? Các bạn cho tôi 1 lời khuyên thực lòng để tôi còn liệu đường cư xử cho phải phép với bố mẹ vợ với.
SƯU TẦM.

Không có nhận xét nào:

CHÀO MỪNG QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU SÓC TRĂNG THAM QUAN, ỦNG HỘ HOANGDIEUTRUONGXUASAIGON.BLOGSPOT.COM. CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM NHIỀU SỨC KHỎE, THÀNH CÔNG TRONG CÔNG VIỆC.