Năm dài tháng ngắn, mỗi tuổi mỗi đuổi xuân đi, thời xuân sắc khi xưa, nay cũng chỉ còn là quá vãng…
Năm tháng qua đi, dòng đời vội vã, chớp mắt một cái đời người đã bước sang kỳ ‘quá bán’.
Tuy mỗi năm mỗi tuổi, mỗi tuổi mỗi tâm tư, năm tháng có thể lấy đi tuổi thanh xuân của chúng ta nhưng đổi lại, năm tháng lại cho ta sự thành thục của đời người, cho ta sự thấu hiểu kiếp nhân sinh.
Thời gian có thể bào mòn đi sự hào hoa phong nhã hay diễm lệ yêu kiều của tuổi trẻ, nhưng lại mang đến cho chúng ta sự trưởng thành đầy quyến rũ. Gió sương lấy đi dung nhan của chúng ta nhưng lại cho ta trí tuệ. Vậy nên cuộc đời có được ắt phải có mất, có mất ắt rồi có được, tạo hoá vốn dĩ công bằng.
Một người từ trẻ trung khờ dại đến khi trưởng thành, ngoài việc tự thân tu dưỡng còn cần đến sự tôi luyện của thời gian. Thời gian xưa nay không bao giờ nói dối ai điều gì, thời gian sẽ chứng minh cho chúng ta thấy ai thật tâm, ai người giả ý, ai quan tâm, ai dụng ý tâm cơ?
Trên đời này người thích bạn có nhiều, người ghét bạn cũng chẳng ít, bất luận bạn có làm tốt đến đâu cũng chẳng thể khiến tất cả mọi người đều yêu mến bạn. Bạn chân thành vẫn có người cho là giả dối, bạn thiện lương vẫn có kẻ nói bạn dụng tâm.
Có người hỏi rằng lòng người rốt cuộc phức tạp tới cỡ nào? Kỳ thực nhiều hay ít nó hoàn toàn phụ thuộc vào chính chúng ta, vào chính bạn. Điều quan trọng là bạn dùng con mắt phức tạp hay giản đơn để nhìn đời mà thôi!
Nếu như bạn là người tay trắng, vậy thì quên đi tất cả: chỉ cần một trái tim thanh bạch nhẹ bước thênh thênh trên con đường gió mưa là đủ. Còn nếu như bạn có gia đình, có người thân vậy thì hãy trân quý tất cả khi còn có thể. Bận rộn tứ bề, gánh vác trách nhiệm đôi khi cũng là một loại hạnh phúc. Mệt thì ngủ, buồn thì khóc, không gì phải ngại, sau giấc ngủ nồng ta lại là chính ta, ngày mới bắt đầu, niềm vui lại tới. Trái đất vẫn không ngừng quay và cuộc đời vẫn không ngừng chảy, vạn vật trên thế gian này cũng chẳng có lý do gì mà phải dừng lại, vậy thì cớ chi ta phải buồn vì những chuyện đã qua?
Năm tháng qua đi, chúng ta trưởng thành, cũng vì thế mà thấu hiểu nguồn cơn, thấu hiểu nhân gian thế sự. Có những chuyện chúng ta dần phát hiện ra rằng: ‘mọi thứ đều là sự an bài tốt nhất’. Ta cũng dần hiểu ra có những chuyện ta không cách nào thay đổi, chỉ học cách chấp nhận mới là điều tốt nhất.
Năm tháng qua đi cũng giúp ta hiểu sinh mệnh là gì, duyên phận là gì? Năm tháng qua đi cũng dần khiến cho chúng ta bớt đi phần nào cảm xúc và sự mạnh mẽ của tuổi trẻ, nhưng bù lại, ta có sự ổn định và hòa ái của người trưởng thành.
Có những chuyện thay vì trước đây hiếu thắng, thì nay chúng ta học được cách tĩnh lặng nghĩ suy mà thỏa hiệp hài hòa, viên dung tất cả, lấy vui vẻ làm trọng, lấy an lạc làm đầu, chiểu theo chữ Nhẫn mà đối đãi hành xử. Chúng ta cũng đã không còn xốc nổi, bất an, chúng ta cũng đã học được cách bao dung, học được cách chấp nhận với sự an bài của định mệnh. Bởi ta đã hiểu rằng: vạn sự trên đời, tốt xấu đều do nhân quả, nhân nào quả ấy xưa nay không hề sai lệch.
Năm tháng cũng dạy ta học được cách đảm đương, học được cách tự chữa lành vết thương của chính mình, giờ đây chúng ta đã không còn dựa dẫm vào ai đó. Mỗi khi gặp khó nạn chông gai, đối diện với nghịch cảnh, chúng ta cũng đã không còn thoái thác trách nhiệm, cũng đã không còn tìm cho mình một lý do để trốn tránh. Và chúng ta cũng đã không còn trông ngóng vào sự chở che của người khác trên con đường gió mưa của mình.
Năm tháng đã giúp chúng ta tự gây dựng cho mình một khoảng trời riêng, chúng ta đã thực sự trưởng thành, thực sự tự lập và kiên cường bước trên nẻo đường mà mình đã chọn, dẫu cho con đường đó có cô đơn, có lạnh lẽo, có phải chịu ủy khuất, thiệt thòi, chúng ta vẫn cứ tươi cười đón nhận, bởi năm tháng đã dạy ta rằng: muốn được thì phải mất, muốn nhận thì phải cho. Sau cơn giông trời lại sáng, muốn được ngắm ánh cầu vồng ắt phải chịu gió mưa đây là điều không thể tránh khỏi.
Năm tháng cũng lại dạy ta lựa chọn và buông bỏ, trong chốn hồng trần cuồn cuộn, thật giả khó phân, chúng ta cũng đã dần nhìn ra chân tướng thực hư của mọi việc, chúng ta biết cái nào trọng cái nào nhẹ, đâu là điều mình muốn, đâu là thứ chẳng thuộc về mình. Chúng ta biết chế ngự bản thân, Thiện đãi chính mình, càng biết trân trọng cuộc sống, trân trọng mỗi cơ duyên mình gặp, mỗi điều mình có.
Theo soundofhope.orgMinh Vũ biên dịch
Tình yêu không quý ở say đắm, mà quý ở trách nhiệm
“Vì em là vợ anh, nên anh nguyện một đời cùng em chia sẻ”. Đây là tình yêu đơn giản nhất, và cũng sâu nặng nhất thế gian này…
Yêu một người vốn dĩ không cần quá nhiều lý do. Đôi khi chỉ vì nhìn thuận mắt, nói thuận câu và đi thuận đường rồi thương rồi mến, rồi vấn vương mà nên vợ nên chồng.
Vì em là vợ anh
Có một cô gái hỏi chồng mình rằng: “Vì sao anh đối xử với em tốt vậy? Nếu không phải em mà là một cô gái khác, liệu anh có ân cần nhẹ nhàng đến thế không?”. Chồng cô nghe xong liền gật đầu: “Có!”. Cô gái lặng lẽ quay mặt đi, cảm thấy một chút tổn thương trong lòng.
Có thể rất nhiều người cũng cảm thương cho cô gái ấy. Nhưng nếu nghĩ kỹ hơn, sẽ thấy đây chính là trách nhiệm của đức lang quân đối với vợ: “Bởi vì em là vợ anh, nên dù em là ai thì anh cũng sẽ nâng niu em trọn đời”. Người đàn ông có thể suy nghĩ được như vậy thì chính là một đấng quân phu có trách nhiệm, sống vẹn nghĩa vẹn tình.
Tình yêu không quý ở say đắm, mà quý ở trách nhiệm
Một người đàn ông đáng để bạn trao thân gửi phận, trước tiên phải là người có trách nhiệm.
Trước đây tôi từng khuyên các chị em rằng: Nếu chọn chồng hãy chọn chàng trai có trách nhiệm, đừng chọn anh chàng chỉ biết say đắm khi yêu. Tình yêu là cảm xúc có thể nay còn mai mất, sáng đậm chiều phai, nhưng người sống có trách nhiệm thì muôn đời không thay đổi. Sống với nhau bằng nghĩa, bằng tình, và bằng cả trách nhiệm thì tình yêu ắt sẽ vững bền.
Có một số người trên miệng thì không ngừng nói chuyện nghĩa khí, công việc lại có tiền đồ tươi sáng, trước mặt người ngoài thì tỏ ra hào hiệp. Nhưng khi về nhà lại hoàn toàn trái lại, không nói lý lẽ, chẳng kể lễ nghi, nhân phẩm cũng chẳng còn.
Tôi có quen một vị tiền bối trong lĩnh vực kinh doanh. Ông vẫn thường dạy tôi: “Muốn thành công thì đừng coi khách hàng là ‘khách’ mà trước tiên hãy xem họ là ‘bạn’, sau cùng mới nói chuyện kinh doanh. Muốn tìm khách hàng làm ăn lâu bền thì hãy chọn người có phẩm đức, có trách nhiệm”. Trong các cuộc giao dịch, ông vẫn thường mời khách dự bữa cơm thân mật. Vì dùng bữa vào buổi tối nên thi thoảng người nhà của khách vẫn gọi điện đến. Khi đó tiền bối thường lặng lẽ quan sát, bởi đó là lúc dễ dàng nhất để nhìn ra nhân phẩm của họ. Nếu vị khách luôn nhẫn nại và nhẹ nhàng nghe điện thoại thì rất có thể đó là người thành tín, có trách nhiệm với gia đình. Ngược lại thì người đó hẳn không đáng để hợp tác làm ăn.
Vì em là vợ anh nên anh dành cho em cả tấm chân tình, vì bạn là khách hàng của tôi nên tôi đối với bạn bằng sự chân thành. Là tình yêu cũng vậy, là bằng hữu cũng vậy, quan trọng là bạn luôn giữ vững nguyên tắc làm người của mình.
Người không có trách nhiệm thường sống vì lợi ích bản thân, đối với những sự việc mà họ không thích hay không hứng thú thì thường đùn đẩy cho kẻ khác. Người như vậy thì ngay cả với gia đình cũng sẽ chẳng hề biết nâng niu trân trọng.
Tình yêu không bền vì vật chất, mà bền vì nhân phẩm đủ đầy
Nếu bạn hỏi tôi: Thế gian này, người như thế nào mới đáng lấy làm chồng? Đương nhiên đó phải là người có nhân phẩm đủ đầy.
Có một số chị em thường ưu tiên điều kiện vật chất, và cho rằng chỉ cần anh ấy đối xử tốt với mình là được. Nhưng vật chất thì nay còn mai mất, ngay cả tình cảm cũng có thể đổi thay, chỉ duy nhất người đàn ông có nhân phẩm tốt mới có thể dành cả đời để chăm sóc và yêu thương vợ mình. Vì em là vợ anh, nên anh đối xử với em tốt. Đây chính là tình yêu đơn giản nhất và cũng sâu nặng nhất trên thế gian này.
Tình yêu không thể hiện ở lời hứa, mà là ở hành động
Người đàn ông có trách nhiệm sẽ không tuỳ tiện hứa hẹn, thay vào đó họ chú trọng hành động hơn là lời nói. Người đàn ông như vậy mới thực sự đáng để gửi gắm cả cuộc đời.
Để biết một người đàn ông có thực sự yêu bạn và có trách nhiệm với bạn hay không thì đừng nhìn vào những câu hứa hẹn hay những lời thề thốt bên nhau. Tâm trí họ để đâu thì chỉ cần nhìn vào hành động là biết.
Nhắc đến đây tôi nhớ đến một câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm về trước…
Năm đó trước khi gả cho cậu tôi, mợ đường đường là thiên kim tiểu thư của một gia đình quyền quý, còn cậu thì chỉ là một anh thư sinh nghèo. Gia cảnh hai nhà chênh nhau quá lớn, nên mọi người phản đối mối quan hệ này. Tuy nhiên mợ vẫn kiên định không thay lòng, và đã làm hết sức để gia đình chấp nhận cho mợ đến với cậu. Sau cùng cha mẹ mợ cũng đành lòng chiều ý con gái mình.
Nhưng ngày tháng tốt đẹp chẳng được bao lâu, mấy năm sau cha mợ vướng vào vòng lao lý, phải bán hết gia sản cũng chưa đủ để trả nợ. Còn cậu khi đó đã có được thành tựu trong sự nghiệp của mình. Trong lúc gia đình bên ngoại đang hoang mang chưa biết phải làm sao thì cậu đã đề xuất với mợ: “Về vấn đề pháp luật anh không có chuyên môn, nhưng số tiền này thì anh có”. Mợ kể rằng, số tiền ấy giống như vị cứu tinh trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cho dù bây giờ có hàng triệu đô bày trước mặt thì cũng chẳng thể sánh được với giá trị của khoản tiền khi ấy.
Thì ra cậu đã bán cả công ty xương máu của mình để trả nợ thay cho bố mẹ vợ. Ai cũng cho rằng cậu “điên rồi” mới làm vậy, tay trắng làm nên sự nghiệp đâu có dễ gì? Nhưng cậu nói: “Tôi làm việc là vì gia đình, chẳng phải bây giờ mới là lúc cần nhất hay sao?”. Mợ ôm cậu thật chặt, đời này mợ đã không chọn nhầm người.
Mấy chục năm sống với nhau, cậu luôn dành những điều tốt nhất cho mợ. Bao nhiêu năm sóng gió thương trường, đối mặt với đủ mọi thăng trầm, nhưng nhờ vào nhân phẩm của mình mà cậu được đối tác tin tưởng, rồi từ đối tác họ trở thành bạn thâm giao, sẵn sàng kề vai sát cánh giúp đỡ cậu. Có thể đối với nhiều người, cậu tôi vụng về ít nói và không mấy khi thể hiện tình cảm, nhưng trong mắt mợ cậu lại vô cùng ấm áp, thể hiện tình yêu bằng hành động chứ không dùng lời nói.
Tình yêu hoàn hảo nhất trên thế gian này chính là như thế: Không say đắm ái tình nhưng luôn vì trách nhiệm, không giàu ở vật chất mà giàu ở tâm hồn, không yêu bằng lời nói mà yêu bằng cả tấm chân tình. Bởi vì hơn tất cả, em chính là vợ anh!
Minh Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét