·
Gánh chịu một mình
Trời mưa. Một cặp vợ chồng đi ngoài phố. Người chồng cầm ô che
mưa một mình, người vợ bực tức gắt.
- Anh chỉ biết có mình! Em bị ướt hết cả rồi mà anh không đau
khổ sao?
- Em yêu! Em bị ướt
anh rất đau khổ, còn nếu anh bị thì em lại đau khổ!... Vậy hãy để anh gánh chịu
đau khổ một mình.
Nhầm lẫn tai hại
Nhân viên đến cơ quan làm việc với hai tai băng bó. Sếp ngạc
nhiên hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?
- Hôm qua, vợ đi vắng nên tôi phải ủi đồ. Khi cô ấy gọi điện
thoại về, tôi đã sơ ý nhấc bàn ủi lên nghe.
- Vô lý! Tại sao tai kia của anh cũng bị băng bó?
- Thưa, tôi lại nhầm
lần nữa vì vội gọi bác sĩ.
Những khách hàng đặc
biệt
Hai con khỉ đi vào một quán bar và gọi hai cốc bia. Nhân viên
phục vụ chưa bao giờ bán bia cho khỉ nên anh ta rất ngạc nhiên chạy lên lầu hỏi
ý kiến ông chủ:
- Thưa ông! Có hai con khỉ ở dưới nhà đang gọi bia! Tôi phải làm
gì bây giờ?
- Thì cứ phục vụ chúng nó đi, đồ ngu. Ồ, nhưng chờ đã nào. Chúng
nó chắc không biết gì đâu, hãy tính giá gấp đôi nhé!
- Anh phục vụ chạy xuống lại và mang hai cốc bia cho những con
khỉ và tính tiến gấp đôi. Tối hôm đó, hai con khỉ lại tới uống bia, thấy vậy,
anh phục vụ nói: Ở nhà hàng chúng tôi có ít khỉ lui tới lắm...
- Con khỉ trả lời: Với
cái giá cắt cổ như thế thì điều đó có gì là lạ đâu!!!
Trang trí đẹp mắt
Khách hàng vẫy gọi nhân viên phục vụ:
- Sao ở đây nhà hàng các anh cho ít canh thế?
- Thưa ông, chúng tôi
muốn khách hàng có thể vừa ăn, vừa ngắm hình ảnh trang trí đẹp mắt ở đáy bát.
Không thể thắng được!
Ngày tận thế, thiên đàng và địa ngục tranh chấp lãnh thổ trên
mặt đất. Bên bàn đàm phán, Satan - đại diện địa ngục - đề nghị sẽ có một trận
đá bóng để giải quyết vấn đề này. Trợ lý của Satan nói nhỏ:
- Như thế sẽ rất bất lợi cho chúng ta, bởi tất cả các cầu thủ
giỏi đã lên thiên đàng.
- Đừng lo, ngươi không
nhớ là tất cả các trọng tài đều đã xuống địa ngục sao?
Chẳng ai thèm lấy
Một nhóm bạn thân nhân kỳ nghỉ rủ nhau vào rừng săn hươu. Họ
chia thành từng tốp hai người và bắt đầu cuộc đi săn. Đêm đó, thợ săn nọ trở về
một mình oằn lưng dưới sức nặng của một con hươu lớn.
- Thằng Ba đâu? - Những người khác hỏi.
- Nó bị đau tim, đang nằm đâu đó cách đây vài cây số, trên lối
mòn này. - Tay thợ săn đáp.
- Mày để thằng Ba nằm đó và khiêng con hươu này về đây? - Mọi
người kêu lên. - Mày còn tim không vậy?
- Một lựa chọn khó
khăn. - Anh chàng thợ săn thành công thừa nhận. - Nhưng cuối cùng tớ sực nghĩ
ra là chẳng ai thèm ăn cắp xác thằng Ba cả.
Mặt trời hay mặt
trăng?
Hai gã say đang trò chuyện trên đường về nhà:
- Đẹp thật, nhìn trăng kìa!
- Sai bét ! Đó là mặt trời !
- Họ cãi nhau cho đến khi gặp một người lảo đảo đi ngược lại,
một người hỏi: Này anh bạn, hãy nói xem cái vật đang chiếu sáng trên kia là mặt
trời hay mặt trăng vậy ?
- Người kia nhìn lên
trời chăm chú rồi cau mày hỏi lại: Xin lỗi, các anh định hỏi về cái bên trái
hay bên phải?
Lỗi của ai?
Bà mẹ kinh hồn bạt vía khi nghe cậu con trai cưng tuyên bố đòi
mẹ lo cho cậu đính hôn... lần thứ chín:
- Trời! Mẹ không thể tưởng tượng nổi con lại đính hôn nhiều đến
thế! Trước sau con đã có tới ... 9 vị hôn thê cơ à?
- Ồ! Đó là lỗi của
thần ái tình mẹ ạ! Thần không bắn tên mà lại nã súng liên thanh vào tim con!!
Hai bài học về giải
phẫu
Một vị giáo sư đang hướng dẫn các sinh viên ngành y thực tập bài
học đầu tiên về giải phẫu tử thi. Ông ta quyết định chỉ dẫn cho họ một số điều
cơ bản trước khi bắt đầu công việc.
- Các anh cần phải có khả năng làm được hai việc sau đây trước
khi trở thành nhà giải phẫu. Điều đầu tiên mà các anh cần là không được có cảm
giác sợ hãi.
Để chứng minh lời mình đang nói, ông chọc ngón tay vào hậu môn
của tử thi và đưa lên miệng liếm. Rồi ông ta yêu cầu các sinh viên của mình
phải làm giống như vậy trước mặt nhau. Sau một vài phút bị sốc và im lặng, các
sinh viên cũng phải lần lượt làm theo.
- Điều thứ hai mà các
anh cần phải có là khả năng quan sát và phán đoán một cách chính xác: Tôi đã
lấy ngón tay giữa chọc vào hậu môn của tử thi, nhưng tôi lại liếm ngón tay trỏ
của tôi!
·
Tiền nào của nấy
Để chữa bệnh phát phì, bác sĩ kê đơn cho Roby 6 viên thuốc, mỗi
tối uống một viên. Đêm đầu, sau khi uống thuốc, Roby mơ thấy mình bị đắm tàu và
giạt vào một đảo hoang, ở đấy có một cô gái da màu tuyệt đẹp. Anh rượt theo cô
ta khắp đảo, nhưng không thể nào bắt kịp. Thức dậy, mồ hôi vã ra như tắm. Cuộc
rượt đuổi lại diễn ra trong những đêm kế tiếp. Kết quả anh ta sụt 25 kg.
- Bạn của Roby là Brow thấy vậy cũng đến chữa bệnh. Nhưng sau
khi uống viên thuốc đầu tiên, Brow lại có một giấc mơ khác. Anh ta cũng lạc vào
đảo hoang, nhưng không có cô gái da màu nào cả. Thay vào đó là một đám thổ dân
hung dữ đuổi anh ta chạy trối chết. Rồi anh ta cũng sụt được 25 kg.
- Brow hỏi bác sĩ tại
sao Roby lại có giấc mơ nhiều hứng thú, chứ không đáng sợ như của mình, ông ta
mỉm cười: Có gì đâu, Roby đến gặp tôi tại phòng mạch tư và trả bằng tiền mặt.
Còn anh thì đến bệnh viện với thẻ bảo hiểm y tế.
Mổ xẻ những đặc trưng
nghề nghiệp
Bốn nhà phẫu thuật đang nghỉ uống cà phê và thảo luận về công
việc, một người khơi mào:
- Tôi nghĩ tiến hành phẫu thuật với các nhân viên kế toán là dễ
nhất, mọi thứ bên trong anh ta đều được đánh số.
- Bác sĩ ngoại không đồng tình: Tôi thì lại thấy thủ thư là dễ
nhất, anh mổ họ ra và nội tạng được sắp theo thứ tự chữ cái.
- Chuyên gia giải phẫu thần kinh lại có ý kiến khác: Ngăn nắp
nhất vẫn là thợ điện. Mọi thứ ống và dây trong người anh ta đều được đánh dấu
bằng mầu sắc.
- Còn ông giáo sư già
nhất thì cay đắng nhận xét: Thế các anh đã tiến hành ca mổ cho luật sư bao giờ
chưa? Họ không có tim, không xương sống, hộp sọ rỗng, đầu và mông có thể thay
đổi cho nhau được.
Xưng hô đúng cách
Trong một quán thịt chó cuối tháng, một ông khách sành ăn phàn
nàn với chủ quán:
- Này ông chủ, con chó này thế nào mà vừa già vừa cứng, ăn gãy
cả răng!
- Chủ quán quay ra mắng: Anh kia, ăn nói phải có lễ phép một
chút chứ, không được hỗn!
- Ông khách rất bực mình, bèn vặc lại: Ông bảo ai hỗn? Mọi người
xem tôi nói có sai không nào?
- Lúc này, chủ quán
mới lên tiếng: Anh phải gọi là "cụ chó" chứ!
Thế mới tài
Cha nói với con:
- Mày cầm cái chai đi mua một chai rượu nhé.
- Tiền đâu mà mua hả bố?
- Không có tiền mua được mới tài chứ?
- Một lát sau, con cầm cái chai không về, cha hỏi: Rượu đâu hả
mày?
- Không có rượu, vẫn
uống được, thế mới tài chứ.
Bước chuẩn bị gay cấn
Có một bà đỡ khá lành nghề nhưng hay mất bình tĩnh. Người ta gọi
bà đến đỡ một ca đẻ con so, tới với hòm dụng cụ trong tay, bà nói với người
chồng:
- Mời anh ra ngoài, cần gì tôi sẽ gọi.
- Sản phụ đã bắt đầu la hét. Khoảng 10 phút sau, bà thò đầu ra
cửa và nói: Anh có kìm không?
- Hả?! Anh chồng tròn mắt hỏi.
- Vâng, kìm, nhanh lên! Không hả hở gì hết, tôi biết việc tôi
phải làm.
- Có kìm rồi, khoảng 5 phút sau, bà lại xuất hiện ở cửa: Anh có
cái cờ lê to không?
- Cờ lê à? Lạy chúa, điều gì đã xảy ra với vợ tôi?
- À... không sao, nhưng tôi cần một cái cờ lê.
- Người chồng bâng khuâng ngắm cái cờ lê rồi miễn cưỡng đưa nó
cho bà ta. Cửa khép lại, tiếng kim loại va chạm nhau xủng xoảng, két... két.
Anh chồng ở ngoài nghiến chặt răng, mặt tái dại, chân tay run bần bật. Được một
lát, thở hổn hển, mặt nhễ nhại mồ hôi, bà thò đầu ra cửa quát: Hãy nghe đây,
tìm ngay một cái búa tạ, nếu chậm thì không kịp mất!
- Đến nước này, anh
chồng không chịu nổi nữa, xô cửa xông vào, trước mắt anh là nền nhà ngổn ngang
kìm, búa... và hòm dụng cụ chưa mở được.
Đắt vì chương trình
video hiếm có
Một tù trưởng da đỏ thuê phòng ở khách sạn tại New York. Lễ tân
cho biết:
- Chúng tôi có hai loại phòng, 40 USD và 100 USD.
- Hai loại phòng khác nhau ở điểm nào?
- Trong phòng loại 100
USD có chương trình video nói về sự chiến thắng của người da đỏ.
Tình yêu lâu dài
Trong một cuộc phỏng vấn những cặp vợ chồng hạnh phúc tiêu biểu,
phóng viên hỏi:
- Có đúng là cuộc tình của anh chị kéo dài đến 15 năm mới đi đến
hôn nhân?
- Đúng thế. Chúng tôi yêu nhau chính xác là 15 năm 2 tháng 1
ngày.
- Anh chị làm gì trong thời gian chờ đợi ấy?
- Chúng tôi đều lập
gia đình riêng!
Tài nếm rượu
Một tay đệ tử Lưu Linh đứng tựa vào quầy quán bar, khoe khoang
có khả năng phân biệt bất kỳ loại rượu nào khi bị bịt mắt.
Nhiều người trong quán cá cược là anh ta sẽ không làm được điều
đó.
Anh hầu bàn đưa ra từng loại rượu và lần nào anh ta cũng đoán
trúng.
Tức mình, anh bồi mang ra một cốc nước lã. Tay thử rượu uống một
ngụm và nhổ toẹt ngay ra, thú nhận:
- Không biết là cái
thứ đồ uống quái quỷ gì, nhưng tôi đoán chắc một điểm: sẽ không bán được.
Khẳng định chất lượng
Một ông khách gọi:
- Phục vụ bàn! Có con ruồi chết trong đĩa xúp của tôi.
- Thưa ông, điều đó
chứng tỏ xúp của chúng tôi mới nấu, còn rất nóng. Con ruồi vừa sa vào đã chết
ngay.
Thết Chúa Đại Phong
Chúa Trịnh ngày nào cũng yến tiệc, ních đầy bụng những sơn hào,
hải vị. Người ăn của ngon nhàm mồm đâm ra khó tính. Một hôm chúa khó ở,
lưỡi se đắng, bụng ậm ạch. Nhân ngồi với Quỳnh, chúa phàn nàn:
- Ta ngẫm không còn thiếu thứ gì quý hiếm trên đời chưa thưởng thức. Quái lạ, thế mà vẫn chưa món nào làm ta thực sự cảm thấy ngon miệng. Điều đó là tại làm sao, Trạng nói ta hay?
- Quỳnh nói luôn: Thế chúa đã xơi món mầm đá bao giờ chưa?
- Chúa lấy làm lạ: Món mầm đá thế nào, chắc ngon lắm phải không?
- Quỳnh đáp: Tuyệt trần đời. Nhưng muốn ăn mầm đá phải kỳ công.
- Chúa liền nằng nặc: Sợ gì công phu! Miễn là được ăn ngon. Nhất là lúc này, người đang mệt mỏi, ta đang rất cần ăn biết ngon. Trạng hãy mau chóng cho làm móm mầm đá kia đi!
- Ít lâu sau, vào tờ mờ sang. Quỳnh viết thiếp cho gia nhân mời chúa đến nhà thết tiệc mầm đá.
- Ta ngẫm không còn thiếu thứ gì quý hiếm trên đời chưa thưởng thức. Quái lạ, thế mà vẫn chưa món nào làm ta thực sự cảm thấy ngon miệng. Điều đó là tại làm sao, Trạng nói ta hay?
- Quỳnh nói luôn: Thế chúa đã xơi món mầm đá bao giờ chưa?
- Chúa lấy làm lạ: Món mầm đá thế nào, chắc ngon lắm phải không?
- Quỳnh đáp: Tuyệt trần đời. Nhưng muốn ăn mầm đá phải kỳ công.
- Chúa liền nằng nặc: Sợ gì công phu! Miễn là được ăn ngon. Nhất là lúc này, người đang mệt mỏi, ta đang rất cần ăn biết ngon. Trạng hãy mau chóng cho làm móm mầm đá kia đi!
- Ít lâu sau, vào tờ mờ sang. Quỳnh viết thiếp cho gia nhân mời chúa đến nhà thết tiệc mầm đá.
- Chúa đến nhà Trạng ngay từ mới rạng sáng. Đến khi mặt trời
đứng bóng, vẫn thấy Quỳnh bận rộn lụi hụi dưới bếp, thỉnh thoảnh chạy ra, chạy
vào, mồ hôi nhể nhại, khăn tay vắt vai, tay áo xắn đến khuỷu…Chúa nghĩ thầm “Đúng
là món mầm đá kỳ công thật, nên Trạng mới phải ra tay đốc thúc nhà bếp tất tưởi
như thế kia!”
- Quá ngọ, sang mùi, bụng chúa bắt đầu cồn cào. Quỳnh vừa ló
mặt, chúa chép miệng, trách: Sao “mầm đá” lâu chin thế? Biết vậy thế này ta
chẳng nhận lời đến nhà Trạng hôm nay.
- Quỳnh lấy khăn tay thấm mồ hôi trán khải rằng: Thần muốn chúa
ngon miệng nên mới dụng công ninh “mầm đá” thật công phu. Xin gắng đợi chút
nữa, sắp chín rồi…
- Một chốc chúa lại giục, Quỳnh lại khẩn khoản thưa: “Gắng đợi
thêm một chút mầm đá không kỹ lửa, không ninh nhừ khó tiêu…”
- Mặt trời xế bóng vẫn chưa thấy món mầm đá được dọn ra. Mùi cá
khô, lẫn mùi khói bếp bên mấy nhà vào bữa cơm chiều, làm chúa “Nhức lỗ mũi”, ứa
nước dãi. Chúa đành gọi Quỳnh lên , chúa ngồi lù đù hóp bụng lại, thú thật: Ta
đói lắm rồi, không đợi được nữa. Mẩm đá để dành ăn sau cũng được. Bây giờ có
thức gì dùng tạm, Trạng cứ cho mang lên!
- Quỳnh dạ một tiếng, vẻ miễn cưỡng rồi hét vọng xuống bếp: Cứ
chất thêm củi vào nồi “mầm đá”! Hãy bưng cơm lên dâng chúa dùng cho qua loa đã
chúng bay!
- Gia nhân dạ ran, rồi bê cái mâm lên. Bữa xoàng, có một phạng
cơm với rau muống luộc, và một chiếc hũ sành.Chúa thấy ngoài chiếc hũ dán mảnh
giấy hồng điều đề hai chữ “đại phong”. Chúa ăn cơm rau chấm nước “đại phong”
ngon lành, chỉ một loáng lại đưa bát cho Trạng xới tiếp. Chúa nghĩ bụng, chắc
món này cũng quý hiếm đặc biệt, nên thấy Trạng giữ gìn chiếc hũ cẩn thận. Có
lần rau đã hết nước chấm, mãi mới thấy Trạng cẩn thận đỡ miệng hũ, múc thêm mấy
muôi nhỏ “đại phong” nữa… -- Chúa ngắm nghía chiếc hũ lại nhìn Trạng. Này
khanh, “đại phong” là món gì mà ngon lạ như vậy?
- Khải chúa, đây chỉ là món thường nhật của con nhà trong làng.
- Khải chúa, đây chỉ là món thường nhật của con nhà trong làng.
- Chúa không tin: Hai chữ “đại phong” là nghĩa thế nào?
- Quỳnh tủm tỉm cười: Nhà chúa nhìn được mặt chữ, tự giải lấy,
khắc rõ.
- Chúa lẩm bẩm: Đại phong tức là gió lớn, phải không?
- Quỳnh gật đầu, hỏi tiếp: Vậy gió lớn thì làm sao?
- Chúa bối rối như học trò không thuộc bài, nhìn Trạng.
- Quỳnh giảng giải: Gió lớn ắt đổ chùa!
- Trạng lại tiếp, hỏi dần: Đổ chùa thì làm sao?
- Chúa càng ấp úng. Quỳnh nói: Đổ chùa thì sư, vãi bỏ chạy, xôi
oẵn mất hết… Của ngọc thực rơi vãi hết thì ông bụt nào cũng phải lo… Tượng lo
thì làm sao?
- Trạng hỏi, đáp, dồn dập, liên hồi. Chúa chỉ còn biết ngồi trơ
ra như phỗng. Hồi lâu, Quỳnh mới chịu khẽ khàng cắt nghĩa: Đến trẻ con cũng
biết đọc ngược thì “tượng lo” là “lọ tương”. Khải chúa, thứ tương đỗ này không
cao sang đâu, chẳng qua chúa quên mất những miếng ngon lành ở làng xóm rồi. Nay
thần bày cách ninh “mầm đá”, chẳng thể đun được nhừ, đợi đến bao giờ cũng không
có thể ăn được. Chúa cứ ngồi cho bụng thật đói, miệng thật thèm, bấy giờ chỉ
cần lấy lưng cơm với món “đại phong” xoàng xĩnh này, chúa thấy ngon miệng.
- Chúa Trịnh bừng tĩnh
trước một sự thật ngay bên mình… Chúa đứng dậy, cảm ơn Trạng, ra về.
Người yêu lý tưởng
- 16 tuổi, tôi ao ước có bạn trai. 18 tuổi, tôi có người yêu,
nhưng anh ta lại quá khô khan. Tôi xây dựng hình mẫu chàng trai lý tưởng của
mình là một người lãng mạn.
- Năm vào đại học, tôi gặp một anh chàng lãng mạn, nhưng lại quá
"mít ướt". Vì vậy, tôi đi tìm người có bờ vai vững chắc.
- Năm tôi 25, người yêu của tôi rất vững vàng, kiên định. Nhưng
anh ta lại chẳng hề biết biểu lộ cảm xúc. Quãng thời gian ấy thật buồn tẻ. Rồi
tôi tìm một người khác.
- 28 tuổi, tôi gặp một người rất vui nhộn, nhưng rốt cuộc tôi
không chịu nổi anh ta. Lúc nào anh ta cũng đùa bỡn với tôi và tán tỉnh những cô
gái khác. Anh ta khiến tôi khốn khổ hơn là hạnh phúc. Chúng tôi nhanh chóng
chia tay.
- Bước sang tuổi 31, tôi tìm thấy một người đầy tham vọng, thông
minh và mạnh mẽ. Tôi quyết định kết hôn cùng anh ta. Nhưng (lại nhưng)... chỉ
một thời gian sau, chúng ly dị. Anh ta lấy đi tất cả những gì tôi có và tẩu
thoát cùng cô bạn thân của tôi.
- Giờ đây, tôi đã 40
tuổi. Tôi vẫn đang tìm một mẫu người lý tưởng của riêng mình. Có lẽ đó phải là
một người trầm tính, chững chạc, ít tham vọng... Tôi biết một người như thế,
chỉ có điều ông ấy đã ngót nghét 70 tuổi...
Mê tín
Sau hiệp một, huấn
luyện viên tập trung các cầu thủ trong phòng thay quần áo, ông tỏ ra lúng túng
và bắt đầu nói: "Các bạn yêu quý, các bạn có thể cho tôi là người mê tín,
nhưng quả thực với kết quả 13-0 ở hiệp một như thế này, tôi bắt đầu nghi ngờ
không hiểu chúng ta có thắng được không?".
Bao quát cả sân
Sau mấy trận thua liên tiếp, trong một buổi họp, huấn luyện viên
sau khi phê bình các cầu thủ kết luận:
- Cả cái sân rộng lớn
như vậy các anh đều bao quát hết được. Thậm chí chỗ nào đặt máy quay của truyền
hình, máy chụp ảnh của nhà báo, các anh đều biết để tạo dáng lên tivi cho đẹp
mặt. Vậy mà chỉ có mỗi cầu môn đối phương nằm ở đâu mà không ai trong các anh
xác định được chính xác là thế nào?
Không có tội gì cả
Trong lúc xin tội, cô gái nghiêng sát vào tấm lưới và nói:
- Xin cha hãy tha cho con tội tự đắc, vì hằng ngày, con đều soi
gương và tự nhủ rằng mình thật xinh đẹp.
- Cha nghiêng mình về
phía tấm lưới để quan sát kỹ cô gái, rồi nói: Cha cho con biết một tin vui: Đây
không phải là hành vi phạm tội, mà chỉ là một sự nhầm lẫn.
·
Món quà bất ngờ
Người đàn ông xem mãi những chiếc bút bi bày trên quầy hàng. Sau
đó, ông ta nói với người bán hàng:
- Tôi muốn chọn một chiếc cho vợ tôi.
- Như một món quà bất ngờ nho nhỏ, thưa ông?
- Có lẽ đúng. Bởi thực
tế, bà ấy muốn tôi tặng một chiếc áo lông thú cơ.
Sơ cứu
Trung tâm cấp cứu nhận
được một cú điện thoại:
- Alô! cho một xe cáp cứu đến ngay khách sạn H, tại bàn tính tiền có một khách hàng bị ngất!
- Bác sĩ trực trả lời: À,ca này thường gặp thôi! Trong lúc đợi hãy làm những động tác sơ cứa sau:
- Bước 1: Gỡ ngay hoá đơn tính tiền ra khỏi tay khách hàng.
- Bước 2: Đặt khách hàng yên tính trong một phòng hạng 3.
- Bước 3: Dùng tấm biển đại hạ giá đặt trước mặt khách hàng.
- Alô! cho một xe cáp cứu đến ngay khách sạn H, tại bàn tính tiền có một khách hàng bị ngất!
- Bác sĩ trực trả lời: À,ca này thường gặp thôi! Trong lúc đợi hãy làm những động tác sơ cứa sau:
- Bước 1: Gỡ ngay hoá đơn tính tiền ra khỏi tay khách hàng.
- Bước 2: Đặt khách hàng yên tính trong một phòng hạng 3.
- Bước 3: Dùng tấm biển đại hạ giá đặt trước mặt khách hàng.
Cứu Ngộ Không
Lại nói Đường Tam Tạng phụng mệnh Quan Âm Bồ Tát và Đường Thái
Tông đến Thiên Trúc thỉnh bộ Đại Thừa Phật Pháp Tam Tạng chân kinh về Đại Đường
phổ độ chúng sinh.
Từ ngày ra đi đến nay đã được một tháng, hiện trước mặt ông
chính là Ngũ Hanh Sơn, một địa điểm du lịch nổi tiếng.
Nhìn ngọn núi cao sừng sững, Đường Tam Tạng chặc lưỡi: Hic, giá
mà trước đừng tiết kiệm học luôn khóa leo núi có phải tốt hơn không?
Chợt ông nghe tiếng huyên náo bên trái, Đường Tam Tạng vội vàng
xách dép chạy sang bên cạnh nghe ngóng....Đập vào mắt ông là một tấm biển lớn:
Triển lãm khỉ bị núi đè mấy trăm năm không chết.
Giá vé. Người lớn: 20 lượng. Trẻ em từ 12 đến 18 tuổi: tính 75%.
Dưới 12 tuổi: Tính 50%. Mua mười vé tặng một vé.
Ký tên: Thổ Địa.
Ký tên: Thổ Địa.
Phía bên trong, một ông già ngồi rung đùi vuốt râu, Đường Tam
Tạng lại gần hỏi: Tôi là người tu hành, có thể free một lần không?
- Không được, thế thì chúng tôi ăn cám à, ông tham thế?
- Đường Tam Tạng toan bỏ đi thì nghe tiếng la choi tai ở đằng
sau: Ông có phải Đường Tam Tạng, hòa thượng từ Đại Đường đến Tây Thiên Thỉnh
Kinh không?
- Chính là bần tăng.
- Thật không đấy? Thời buổi hàng giả nhiều thế này, ông có gì
chứng minh không?
Đường Tam Tạng tự ái nói: Có giấy chứng nhận do đích thân hoàng
thượng ký đây.
Dứt lời, tờ giấy bay vụt khỏi tay ông, Đường Tam Tạng kêu oai
oái: Cướp giật, cướp giật, bà con ơi, cướp giật.
- Thổ địa vỗ vai: Ông anh yên chí đi.
- Tôi đầu trọc làm gì có chí mà yên.
- Thì yên tâm đi, con khỉ đấy nó giở trò giật đồ của khách là
chuyện thường ấy mà, tí nữa nó trả ngay.
- Khỉ gì mà láo như con cáo, hừ, tại sao lại bị đè ở đây?
- Nó vốn là Tề Thiên Đại Thánh trên trời, phạm tội đại náo thiên
cung nên bị Phật Tổ Như Lai phạt nhốt dưới Ngũ Hành Sơn đã năm trăm năm này.
- Trời ơi, năm trăm năm nay rồi? Đường Tam Tạng kêu lên: chết
rồi, thế thì nó bẩn khiếp, nếu để nó cầm thì còn gì là công văn của ta nữa.
- Nói rồi Đường Tam Tạng chạy vụt vào bên trong. Thổ Địa chạy
theo la oai oái:
- Ngươi còn chưa mua vé, đứng lại, định xù hả?
Đường Tam Tạng vào bên trong quả nhiên thấy một con khỉ mình đầy
lông lá đang bị đè dưới chân núi. Vừa thấy Đường Tam Tạng, nó kêu lên: Sư phụ,
mau cứu đệ tử.
- Ê đừng thấy người sang bắt quàng làm họ nhé, ai sư đồ gì với
ngươi.
- Con là Tôn Ngộ Không, năm trăm năm trước Phật Tổ Như Lai đã
nói năm trăm năm sau sẽ có một vị hòa thượng từ đông thổ đại đường đến Tây
Thiên Thỉnh Kinh đi qua đây, nếu con chịu làm đồ đệ của người thì sẽ giải thoát
con khỏi Ngũ Hanh Sơn, cái này ghi rõ trong hợp đồng rồi, sư phụ không xù được
đâu.
- Thì ra là thế? Nhưng ta làm sao cứu mi?
- Phật Tổ Như Lai đặt password phá núi là bài niệm kinh của Kim
Thiền Tử, sư phụ là hậu thân của Kim Thiền Tử, chỉ cần sư phụ đọc một bài kinh
thì con sẽ được giải thoát.
- Đọc xong nhớ trả tiền công cho ta nhé. Đường Tam Tạng làu bàu
rồi ngồi xuống tụng kinh.
Quả nhiên một lúc sau, ngọn núi rung rinh rồi nổ tan tành. Thổ
địa chạy vào thấy Tôn Ngộ Không được giải thoát thì giậm chân kêu lên: Thôi thế
là toi rồi, ngươi đạp đổ nồi cơm của ta rồi.
Tôn Ngộ Không tức giận bay vọt tới gõ liên hồi lên đầu Thổ Địa:
Dám lấy ta làm vật trưng bày hả?
Đường Tam Tạng thấy Tôn Ngộ Không thoát được bèn nói: Ê thế còn
vụ ta giải thoát cho mi thì sao?
- Tôn Ngộ Không quỳ xuống nói: Yên tâm đi, tôi không xù đâu mà
sợ, Sư phụ, đệ tử nguyện đi theo người đến Tây Thiên Thỉnh kinh.
- Thật chứ? Đường Tam Tạng không giấu nổi vẻ thất vọng khi không
được trả công. Free thù lao chứ?
- Ok, điều này Phật Tổ nói rõ rồi, thù lao free luôn.
- Thế thì được, chúng ta lên đường.
Nào ngờ lúc quay lại đã chẳng thấy con ngựa của Đường Tam Tạng
đâu. Đường Tam Tạng túm cổ Thổ Địa kêu lên:
- Con ngựa của ta đâu? Mau trả lại đây.
- Ông có mua vé thăm quan đâu, lại còn không mua vé trông ngựa,
không đóng phí mà đòi tôi có trách nhiệm phải đền ông chứ?
Tôn Ngộ Không cười khẩy: Thôi bỏ đi, sư phụ để cho con.
- Nói rồi Tôn Ngộ Không hóa ra một con Dylan mới cáu: Sư phụ
chơi con này được chứ?
- Ta không có bằng lái xe.
- Tôn Ngộ Không nghe vậy lại biến ra một con Mercedes: Con này
thì sao? Rất hợp với dáng thầy:
- Đã nói không có bằng lái xe mà lị.
- Tôn Ngộ Không bĩu môi: Sư phụ nhà quê khủng khiếp.
Nói rồi Ngộ Không vọt lên trên cao, chợt thấy một con rồng đang
bay lượn thì vội vàng bay tới túm lấy râu nó giáng cho mấy đấm: Có phải mi ăn
cắp ngựa của chúng ta không?
Con rồng kêu lên oai oái: Đại ca tha cho em, tha cho em, em chỉ
vì đói quá thôi.
- Thế mi là ai?
- Em vốn là thái tử của Long Vương, cãi nhau với phụ vương nên
quyết định bỏ nhà đi Thiên Trúc chơi, nào ngờ giữa đường đánh bạc hết tiền, đói
quá làm liều, đành phải chén con ngựa của đại ca thôi.
- Hóa ra là bỏ nhà đi bụi đời. Tôn Ngộ Không cười khẩy: mi ăn
ngựa sống mà không sợ H5N1 à?
Con rồng cười phá lên: Đại ca vừa ở trên Sao Hỏa xuống hay sao
mà không biết H5N1 là virus cúm gà chỉ ăn gà mới nhiễm thôi.
Tôn Ngộ Không quê độ gắt: Tao biết thừa, chỉ thử mày đấy thôi.
Giờ ngựa tao mày chén hết rồi, tính bồi thường thế nào?
- Tiền em hết rồi, đại ca xem có đồ gì cứ lột tạm.
- Thôi khỏi, chú mày vừa đánh bạc cháy túi còn qué gì nữa cho
tao lột chứ, hay mày biến thành ngựa cho thầy tao cưỡi nhớ.
- Ngựa đực hay ngựa cái hả đại ca?
- Thế mày là đàn ông hay đàn bà? Tôn Ngộ Không quát tướng lên
rôi giơ gậy toan bổ xuống.
Tiểu Bạch Long thấy vậy hoảng hồn vội hóa thành con ngựa trắng
nói: Em đùa thôi mà đại ca, cẩn thận nóng quá đứt mạch máu não đấy.
Thấy Tôn Ngộ Không dẫn Tiểu Bạch Long về, Đường Tam Tạng mừng
lắm nói: Thằng thế mà khá, chớp mắt đã tìm được ngựa rồi.
- Rồi ông cúi xuống nói nhỏ: Này có phải con chôm chỉa ở đâu
thế?
- Yên tâm đi sư phụ, sư phụ có cưỡi từ giờ đến Tây Thiên cũng
chẳng ai bắt sư phụ đâu.
- Nếu người ta bắt thì
ngươi phải chịu trách nhiệm đấy nhé!
Bói chính xác
Một chàng cao bồi lần đầu tiên đến New York và nhìn thấy chiếc
máy xem bói, trông nó giống như một tủ điện thoại công cộng. Anh ta vào cabin
và thả đồng xu, máy in ra tờ giấy như sau:
- Anh tên là John Bill, cao 1,85 m và cân nặng 105 kg. Anh 23
tuổi và chuẩn bị đi chuyến tàu 8h30. Anh sắp có hạn lớn!
- Anh chàng nọ còn đang kinh ngạc thì một người đàn ông da đỏ
bước đến, ông ta cũng cả quyết rằng trò này không thể tin được. Hai vị khách
thử trao đổi mũ và quần áo cho nhau để lừa cái máy. John Bill lại đặt một đồng
xu và đứng vào cabin, tờ giấy được in ra như sau:
- Anh vẫn là John Bill, cao 1,85 m, nặng 105 kg và 23 tuổi,
nhưng hiện nay anh đã:
- Lỡ chuyến tàu 8h30.
- Bị mất bộ quần áo cùng ví tiền và khẩu súng rulô.
- Bị lây bệnh ghẻ của
hắn.
Thành công
Đội bơi lội tỉnh nọ vừa đi thi đấu về, huấn luyện viên long
trọng phát biểu:
- Tuy chúng tôi không
đạt một thắng lợi nào, nhưng thay vào đó không ai bị chết đuối và điều đó đã là
thành công lắm rồi!
Xào nấu kịch bản
Nhà báo hỏi một đạo diễn nổi tiếng:
- Phim Việt Nam thường có lời thoại rất dài dòng, ngôn ngữ pha
nhiều chất kịch. Tại sao phim của ông không có những lỗi đó?
- Có gì đâu! Khi nhận
được kịch bản, tôi dịch ra tiếng nước ngoài cho nó ngắn đi, rồi lại giao cho
người khác dịch trở về tiếng Việt để giảm bớt chất kịch.
Giống như thật
Bệnh nhân than phiền với bác sĩ:
- Mấy cái răng ông lắp cho tôi hôm nọ, bây giờ đau quá!
- À, điều đó chứng tỏ
rằng chúng giống như răng thật.
Gửi lời cám ơn bác sĩ
Người đàn ông hỏi bác sĩ:
- Vợ tôi nói nhiều kinh khủng. Ông có cách gì giúp tôi hạn chế
được tật này không?
- Đơn giản, hãy mua thật nhiều món ăn vặt mà vợ anh ưa thích,
miệng cô ấy sẽ bận ăn suốt ngày.
- Vài hôm sau, gặp lại anh kia, bác sĩ hỏi: Thế nào, hiệu quả
chứ?
- Hỏng! Đúng là bận ăn
luôn miệng thật, nhưng vợ tôi vẫn nói nhiều như cũ. Cô ấy còn nhờ tôi nói với
ông là: "Anh yêu! Anh o em ửi ời ám ơn ông ác ĩ".
Quảng cáo kem đánh
răng
Nhìn cô gái cười khoe hàm răng trắng đẹp quảng cáo cho thuốc
đánh răng, một anh chàng khen:
- Chà! Hàm răng trắng đẹp tuyệt trần!
- Răng của mình đấy...
- Khoác!
- Thì chính mình trồng
cho cô ta mà!
Tặng phẩm cho phụ nữ
Trước cửa siêu thị, một khách hàng hỏi người bảo vệ:
- Tôi có thể tìm mua tặng phẩm cho phụ nữ ở đâu?
- Đồ trang sức, mỹ phẩm các loại, thời trang cao cấp... ở tầng
một, bên phải.
- Tôi đang tìm mua tặng phẩm cho vợ mình cơ?
- Hàng thanh lý, đại
hạ giá ở tầng ba, bên trái!
Bài học về tội nói dối
Một ông mục sư nói với các giáo dân:
- Tuần tới tôi sẽ thuyết giảng về tội nói dối. Để giúp các bạn
nhanh chóng nắm được vấn đề, tôi muốn tất cả đọc trước chương 17 quyển Mark.
- Chủ nhật sau đó, để
mở đầu bài giảng, mục sư liền yêu cầu những người đã đọc chương 17 quyển Mark
giơ tay. Tất cả đều giơ tay. Ông mục sư cười và nói: Tốt! Bây giờ tôi sẽ tiến
hành bài giảng về tội nói dối. Quyển Mark chỉ có 16 chương...
Điều tra
Trung uý tập hợp đơn vị lại và hỏi:
- Trước khi nhập ngũ, trong số các anh, ai từng uống rượu?
- Tất cả im lặng. Rụt rè mãi, cuối cùng binh nhì Brarin mới bước
ra khỏi hàng.
- Tốt lắm! Anh đi uống
rượu với tôi đi. Còn tất cả đi nhổ cỏ.
Trả giá với Chúa
Trong vườn hoa nhà thờ, linh mục đang đi dạo với một thương gia.
Một giáo đồ trẻ đi phía sau. Câu chuyện giữa linh mục và vị thương gia có vẻ
rất hấp dẫn, nhà buôn trả giá:
- 5 vạn đôla!
- Không được!
- 10 vạn đôla!
- (Im lặng)
- Thôi được, 50 vạn vậy nhé!
Linh mục vẫn không chấp thuận, vị khách lắc đầu rút lui. Giáo đồ
trẻ vội bước đến trước mặt vị linh mục nói:
- Thưa cha, 50 vạn đôla là một con số không nhỏ đâu! Sao cha lại
từ chối?
- Nhưng con có biết
yêu cầu là gì không? Ông ấy đề nghị ta mỗi lần giảng đạo xong không nói
"Amen", mà nói "Cocacola".