Nhiều người đeo hình tượng Phật làm đồ trang sức, dùng tượng Phật để trang trí, giẫm lên tượng Phật để chụp ảnh… mà không biết rằng mình đang gieo nhân xấu, có thể gặp nhiều phiền phức trong tương lai.
Ngày nay, có không ít người dùng tượng Phật như một món đồ trang sức, ví như làm dây chuyền, đeo cổ tay, hoặc dùng tượng Phật để trang trí, hoặc đeo tượng Phật lên người với mong muốn được Phật phù hộ độ trì. Tuy nhiên, việc làm đó là bất kính với Thần Phật. Thân thể con người vốn bất tịnh, vậy nên vốn dĩ đã không nên mang Thánh Tượng bên mình. Còn việc mang vào nhà vệ sinh hay khi đi ngủ thì càng không nên.
Người xưa có nói ”Kính thầy mới được làm thầy”. Chúng ta có tôn kính Phật thì chúng ta mới dần dần tu dưỡng được những đức tính của Phật nơi tâm của mình. Chúng ta có tôn kính một bậc Thánh nào đó thì chúng ta mới thành tựu một phần các tính chất của bậc Thánh đó. Ngược lại, việc bất kính với bậc thánh thì quả báo lại rất nặng nề. Đó là Nhân quả.
Tượng Phật là tôn nghiêm chỉ để con người thờ cúng, lễ bái tỏ lòng tôn kính của mình đối với Thần Phật, chứ tuyệt đối không được làm trang sức hay trang trí, đó là một hành động thiếu hiểu biết và gieo nhân không tốt, sẽ nhận quả xấu.
Ngày xưa có vị tỳ kheo đạo hạnh, vô tình dựng cây gậy tựa vào mặt Phật ở vách tường, bị sư phụ quở mất đạo quả sắp sửa chứng. Hoặc bây giờ, có người cầm cuốn sách in ảnh Phật để nơi không trang nghiêm… sẽ bị tổn phước rất nhiều. Đối với người tu luyện càng thận trọng điều này.
Gần đây, một cầu thủ bóng đá nổi tiếng đăng lên mạng xã hội bức ảnh giẫm lên khu vực đặt tượng Phật với lời chúc lành buổi sáng. Sau khi chia sẻ, bức ảnh nhận rất nhiều chỉ trích của người hâm mộ. Người không biết thì cho rằng Phật tử quá khắt khe, quá chấp hình tướng. Tuy nhiên, dù không theo tôn giáo, chúng ta cũng nên tôn trọng những gì thuộc về biểu tượng.
Cách đây không lâu, các tín đồ phật giáo Myanmar lên tiếng chỉ trích việc tà áo dài Việt Nam in hình tháp xá lợi Phật chùa Shwedagon (chùa Vàng) một ngôi chùa linh thiêng của đất nước Myanmar. Sự phản ứng gay gắt của số đông khiến Vietnam Airlines phải lên tiếng xin lỗi và rút kinh nghiệm về việc chọn mẫu thiết kế của mình.
Một em gái đi chùa lễ Phật, lễ xong em vừa ra đến sân chùa, gặp một quân nhân đứng ngắm cảnh. Thấy em, quân nhân liền hỏi: Em đi đâu thế? Bé gái đáp: “Em đi chùa lễ Phật”. Quân nhân hỏi: “Tượng Phật bằng gỗ bằng xi măng, em lễ cái gì?”. Bé gái hỏi lại: “Ở doanh trại anh mỗi sáng có chào cờ không?”. Quân nhân đáp: “Sáng nào cũng chào cờ”. Bé gái hỏi: “Cờ bằng vải bằng màu, tại sao phải nghiêm trang chào?”.
Quân nhân đáp: “Chào tinh thần Tổ quốc được tượng trưng qua lá cờ, chứ không phải chào vải màu”. Bé gái nói: “Cũng thế, em lạy tinh thần từ bi giác ngộ của Phật được tượng trưng qua hình tượng chứ không phải lạy gỗ lạy xi măng”. Vị quân nhân đành thôi.
Nhiều người cho rằng Phật chỉ là khối đá xi măng, không nên chấp vào là do chưa hiểu rõ nhân quả. Phật tuy không chấp không giận, nhưng luật Nhân quả thì nghiêm khắc không lệ thuộc ý muốn của chúng ta.
Theo vntinnhanh
Tiền tài, danh vọng của một người là từ đâu mà đến?
Xưa kia, có một người bởi vì kiếp trước tích lũy được đại đức, phúc báo lớn nên kiếp này được đầu thai làm Thái tử tôn quý. Còn một người khác bởi vì kiếp trước keo kiệt bủn xỉn lại tham lam nên kiếp này đã trở thành một người ăn mày nghèo nàn cơ cực.
Thái tử bởi vì có thói quen sống làm việc thiện tích đức nên từ nhỏ đã là người hào phóng, rộng rãi. Anh ta luôn bố thí, quyên tặng thậm chí đem cả quốc khố của quốc gia để cứu tế dân nghèo. Không may rằng Quốc vương không đồng ý việc làm này của Thái tử, vì thế Quốc vương đuổi Thái tử ra khỏi hoàng cung.
Từ đó, Thái tử lưu lạc ngoài đường, không y phục, không đồ ăn thức uống chỉ có thể dùng cách hành khất mà kiếm sống. Về sau, Thái tử gặp người ăn mày kia và hai người trở thành bạn tốt của nhau. Hai người họ cùng nhau lang thang lưu lạc khắp bốn phương.
Ở một đất nước láng giềng, Quốc vương đột nhiên băng hà mà không truyền lại ngôi cho con trai nên các đại thần vô cùng lo lắng. Họ bắt đầu tìm kiếm trong dân chúng một người có đầy đủ phúc đức để kế nhiệm vương vị, trông nom quốc sự.
Bấy giờ, Thái tử cùng người ăn mày lưu lạc đến quốc gia này ăn xin. Thái tử vì quá mệt nên nằm ngủ thiếp đi dưới một gốc cây cổ thụ bên đường, còn một mình người ăn mày đi xin ăn.
Lúc ấy, mấy vị đại thần đi qua nơi đây, gặp Thái tử đang ngủ say dưới bóng râm của cây cổ thụ và phát ra một cảnh tượng kỳ lạ. Dù mặt trời đã di chuyển nhưng bóng râm của cây cổ thụ kia không thay đổi, vẫn vừa vặn che ánh nắng cho Thái tử ngủ.
Các đại thần vừa kinh ngạc vừa vui sướng tột cùng mà thốt lên rằng: “Chúng ta đã tìm được người đại đức đại phúc rồi!” . Thế là, họ bèn gọi Thái tử dậy, thỉnh mời ngài về làm Quốc vương.
Sau khi Thái tử lên đường trở về hoàng cung làm Quốc vương thì trong lòng vẫn luôn nhớ đến người ăn mày kia và muốn lo cho người ăn mày kia một cuộc sống giàu có sung túc. Nhưng nhất thời không thể tìm được người ăn mày ấy.
Cuối cùng, Thái tử suy nghĩ ra một cách cho người nướng những chiếc bánh mà bên trong nhân có chứa vàng, rồi sai thuộc hạ đi tìm người ăn mày ấy. Thuộc hạ của Thái tử cuối cùng cũng tìm ra người ăn mày kia và đưa toàn bộ số bánh ấy cho anh ta.
Người ăn mày sau khi nhận được những chiếc bánh ấy, thấy rất nặng bèn nghĩ rằng: “Những chiếc bánh này chưa chín!”. Vì thế, anh ta mang hết những chiếc bánh ấy trả lại cho người thuộc hạ kia và nói: “Tặng lại hết cho ngài đấy!”. Và thế là, mong muốn của Quốc vương không thành hiện thực, người ăn mày vẫn là một người ăn mày như vốn dĩ đã định…
Có thể thấy rằng, phúc báo của một người là do nhân quả từ những kiếp trước mà quyết định. Vị Thái tử kia tuy rằng mất đi quyền thừa kế Vương vị của mình nhưng cuối cùng lại vẫn lên làm Quốc vương ở đất nước láng giềng. Có được điều này chính là bởi vì Thái tử đã tích góp được đủ phúc báo từ kiếp trước. Người ăn mày bởi vì kiếp trước không tích đức cho nên kiếp này dù có được cho vàng cũng không có phúc hưởng.
Mỗi người đều có phần tiền tài mà mình nên được hưởng, chúng đều là được quyết định bởi “Nhân” ở kiếp trước. Bởi vậy khi chúng ta có phúc báo đầy đủ thì cho dù không tranh giành thì tiền tài cũng sẽ không thiếu thốn. Còn nếu như khuyết thiếu phúc báo thì cho dù có ra sức tranh đoạt đi nữa thì tiền tài cũng không đến tay.
Trong cuộc sống này, chúng ta vẫn thấy có những người không quá khổ cực mà vẫn có đầy đủ cái ăn, cái mặc, cuộc sống sung túc hơn người. Trong khi đó, có những người ngày đêm làm việc nhưng cũng chỉ đủ ăn, thậm chí còn thiếu thốn. Có lẽ câu chuyện cổ trên đã phần nào giúp chúng ta lý giải điều này.
Theo Daikynguyenvn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét