Sau khi bị bỏ hoang, những nơi này không có sự sống, lạnh lẽo, cô quạnh và dần bị cây cối bao phủ.
Theo một cách nào đó, sự tiếp quản của Mẹ Thiên nhiên khiến cho những nơi đổ nát, hoang vắng này trở nên ngoạn mục hơn rất nhiều so với hiện trạng ban đầu. Sau một thời gian dài, những nơi này hoàn toàn bị nuốt chửng bởi thảm thực vật, còn rất ít dấu vết của con người.
1. Đảo Gouqi
Phía nam cửa sông Dương Tử ở Trung Quốc là có một quần đảo bao gồm 400 hòn đảo nhỏ. Một trong số đó là đảo Gouqi dường như bị thời gian lãng quên hoàn toàn.
Nơi này từng là một làng chài nhỏ nhộn nhịp, sau đó, người dân trong làng dần dần rời đi, không còn ai sinh sống nữa. Cây thường xuân, dây leo bao phủ khắp các con hẻm, tường nhà, thậm chí cả một trường học. Mặc dù nơi này không còn ai sinh sống nhưng ngày nay nó trở thành một điểm thu hút khách du lịch chỉ có thể đến bằng phà.
2. Khách sạn del Salto
Thác Tequendama, sông Bogotá, Colombia là một địa điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng. Có một khách sạn tên “Hotel del Salto” từng được mọi người rất yêu thích. Các địa điểm tham quan và âm thanh tại nơi này khiến ai cũng mê mẩn.
Thế nhưng, mọi người dần rời bỏ nơi này, bởi cách thượng nguồn vài dặm, chất thải chưa được xử lý đổ xuống sông khiến cho mọi người không thể chịu nổi mùi hôi thối. Mặc dù các căn phòng trong khách sạn có tầm nhìn rất đẹp nhưng không ai chịu nổi mùi hôi ở đây. Cuối cùng, khách sạn buộc phải đóng cửa vào những năm 1990 và cây cối mọc lên um tùm kể từ đó.
3. Kolmanskop
Thị trấn khai thác mỏ Kolmanskop của Namibia bị bỏ hoang, hàng tấn cát thổi vào nhà của người dân, khiến cho mọi thứ đều bị cát bao phủ. Cát lấp đầy các căn phòng trong nhà, không ai sống được trong môi trường như vậy.
Vào đầu thế kỷ 20, một công nhân đường sắt người Đức đã tìm thấy một viên kim cương ở khu vực này. Sau đó, một khu định cư khai khác mỏ được xây dựng. Nhưng đến đầu những năm 1930, kim cương ở Kolmanskop trở nên khan hiếm khiến cho người dân dần dần rời bỏ nơi này.
4. Đảo Holland
Năm 1910, có khoảng 360 cư dân sinh sống trên đảo Holland ở vịnh Chesapeake, Mỹ. Người dân chủ yếu đánh cá và làm nông nghiệp. Đây cũng là một trong những hòn đảo có người sinh sống lớn nhất ở vịnh Chesapeake, với 70 ngôi nhà, cửa hàng, bưu điện, trường học, nhà thờ, và hơn thế nữa.
Đáng buồn thay, sự xói mòn trên bờ biển phía tây của hòn đảo gây ra hậu quả nghiêm trọng. Bất chấp việc xây dựng những bức tường đá để giúp bảo vệ khỏi thủy triều xâm lấn, gia đình cuối cùng buộc phải rời đi vào năm 1918.
5. Giếng Quinta da Regaleira
Tại thị trấn Sintra, Quinta da Regaleira là một công trình được xây dựng vào năm 1904 bởi một doanh nhân Bồ Đào Nha giàu có. Mặc dù trông có vẻ như một cái giếng khổng lồ nhưng thực chất nó là một ngôi nhà lớn kiểu gothic, được xây dựng công phu, bao gồm đường hầm, hang động.
Có một cầu thang xoắn ốc hình vòng cung bên trong nơi này nhưng không nhằm mục đích lấy nước mà dành cho một nghi lễ đặc biệt.
Nơi này đã bị bỏ hoang trong nhiều năm nhưng hiện được UNESCO công nhận là Di sản Thế giới.
6. Valle dei Mulini
Người dân địa phương gọi đây là thung lũng của những nhà máy, bởi có 25 nhà máy bột mì bị bỏ hoang nằm sâu trong 1 hẻm núi ở Sorrento có từ thế kỷ 13.
Ngoài các nhà máy thì dọc theo một con kênh nhỏ này còn có các xưởng cưa. Vào năm 1940, việc xay bột mì được tiến hành theo một phương pháp khác hiện đại hơn nên kết quả các nhà máy này phải đóng cửa.
Bây giờ tất cả những gì còn lại là những tàn tích công nghiệp cổ đại được bao phủ bởi thảm thực vật tươi tốt.
7. SS Ayrfield
Những con tàu đắm thường được tìm thấy dưới đáy đại dương thường là nơi trú ngụ của san hô và các sinh vật biển. Thế nhưng, ở SS Ayrfield, vịnh Homebush của Sydney thì khác. Thay vì bị nhấn chìm, nó nổi trên mặt nước và có một khu rừng ngập mặn nhỏ sinh trưởng tươi tốt bên trong.
Con tàu này được đóng vào năm 1911, là 1 trong 4 tàu chở hàng chuyên vận chuyển than, dầu, vật tư trong chiến tranh.
8. Angkor Wat
Nằm trong khu rừng rậm phía bắc tỉnh Siem Reap của Campuchia, Angkor Wat là một nơi tuyêt đẹp được UNESCO gọi là một trong những địa điểm khảo cổ quan trọng nhất của Đông Nam Á.
Nơi này từng là thủ đô của Vương quốc Khmer, khu vực xung quanh rộng lớn tự hào có những ngôi đền được trang trí công phu, công trình thủy lợi có từ thế kỷ 9 đến thế kỷ 14.
Đặc biệt đáng chú ý là ngôi đền Ta Prohm, bây giờ được bao phủ bởi những gốc cây khổng lồ. Trong khi các di tích khác được duy trì và bảo vệ khỏi xâm lấn của rừng rậm, các nhà khảo cổ học đã để cây cối phát triển tự nhiên tại đền Ta Prohm.
Phan Hằng (Theo Treehugger)
Bí ẩn về tòa tháp bê tông không cốt thép cao nhất thế giới.
Ở ngoại ô Sway, một ngôi làng gần Lymington, trên bờ biển phía nam của Anh, có một tòa tháp kỳ lạ được xây dựng từ thời Victoria.
Hệ thống cầu thang hình xoắn ốc trong lòng tháp. Ảnh: VIP Inernational Homes
Tháp Sway được coi là một công trình kiến trúc "điên rồ" thời bấy giờ, khi nó được xây lên không mục đích, chỉ để không làm nơi cho chim bồ câu trú ngụ trong suốt hơn một trăm năm. Cho đến khoảng 45 năm trước, tòa tháp này được chuyển đổi thành nơi ở của dân cư.
Tháp Sway được dân địa phương gọi với biệt danh 'Người đá'. Ảnh: VIP Inernational Homes
"Người đá" là biệt danh mà người dân địa phương vẫn thường dùng để gọi cấu trúc 14 tầng làm bằng bê tông nhưng không được chống đỡ bằng bất cứ thanh sắt nào. Tháp Sway là tòa nhà đầu tiên ở Anh được làm bằng bê tông không cốt thép và cũng là công trình cao nhất thế giới được xây dựng kiểu này.
Tháp Sway được xây dựng vào những năm 1880 bởi Thẩm phán Andrew Thomas Turton Peterson, sau khi ông nghỉ hưu tại Tòa án Tối cao Calcutta. Trong thời gian ở Ấn Độ, Peterson đã tiếp nhận những giáo lý của thuyết duy linh và sau khi trở về Anh, ông quyết định xây dựng ngọn tháp đặc biệt này. Chuyện kể rằng Peterson đã liên lạc được với "linh hồn" của kiến trúc sư nổi tiếng người Anh, Sir Christopher Wren và chính Wren là người đã khuyến khích vị thẩm phán xây dựng công trình "điên rồ" này.
Vị thẩm phán tốt bụng đã chi một số tiền khổng lồ để xây dựng công trình đặc biệt này. Ảnh: VIP Inernational Homes
Andrew Peterson vốn được biết tới là một người rất tốt khi ông chỉ thuê những người thất nghiệp để xây tháp. Đã có khoảng 40 thợ xây làm việc trong khoảng thời gian 6 năm, từ 1879 đến 1885 để hoàn thành công trình này. Ông đã trả cho họ tiền công cũng như xây những ngôi nhà nhỏ khác cho người nghèo trên phần đất của mình. Tổng cộng, tòa tháp đã tiêu tốn của Peterson khoảng 30.000 bảng Anh - một khoản tiền khổng lồ vào thời điểm đó.
Tháp cao 66 mét trên diện tích rộng 5,5 mét vuông. Móng sâu 2,7 mét và chỉ có một phần bê tông dày khoảng 60 cm ở chân tháp. Độ dày của các bức tường bê tông nhỏ dần khi tháp càng được xây lên cao.
Đỉnh tháp không được phép lắp đèn để tránh gây nhầm lẫn thành ngọn hải đăng. Ảnh: VIP Inernational Homes
Peterson muốn có lắp một hệ thống đèn trên đỉnh tháp nhưng điều này không được phép vì sẽ khiến các tàu biển ngoài khơi nhầm lẫn thành hải đăng. Vị cựu thẩm phán cũng muốn ngọn tháp này là nơi an nghỉ cuối cùng của mình. Vì vậy, sau khi ông qua đời vào năm 1906, ông đã được chôn cất ở tháp Sway. Cho đến năm 1957, thi hài của Peterson được khai quật và cải táng trong nhà thờ địa phương cùng với vợ ông.
Năm 1973, tháp Sway được hai vợ chồng Paul và Julie Atlas mua lại. Vào thời điểm đó, tòa tháp này bị bỏ hoang và là nơi trú ngụ của nhiều đàn chim bồ câu. Tầng bảy của tháp chất đầy cát từ thời nó được dùng làm nơi phòng thủ trước máy bay địch. Paul đã thu dọn sạch tòa tháp này và chuyển nó thành nhà kho và xưởng làm vườn.
Bên trong tháp Sway sau khi được gia đình Atlas cải tạo lại. Ảnh: VIP Inernational Homes
Năm 2018, tòa tháp này được nhà Atlas đăng bán với mức giá khởi điểm là 3,5 triệu bảng Anh. Nhưng sau đó giảm xuống còn 1,6 triệu bảng Anh. Hiện tại, tài sản không có trên thị trường bất động sản và cũng không có tin tức gì về việc liệu Paul và Julie có bán thành công hay không.
Đỗ An (Theo Amusing Planet)
Top 32 sinh vật kỳ lạ dưới đại dương sâu thẳm.......
Đại dương sâu thẳm là một trong những nổi sợ lớn nhất trong tiềm thức con người, có đến 95% đại dương vẫn chưa được khám phá. Nỗi sợ hãi về những điều chưa biết buộc chúng ta luôn tưởng tượng và suy đoán, bên dưới những vùng sâu lạnh giá, nơi ánh sáng không thể chiếu tới là những sinh vật biển sâu kỳ dị, đáng sợ đang ẩn náu. Chỉ có những con quái vật mới có thể sống sót trước áp lực khổng lồ và bóng tối hoàn toàn của Rãnh Mariana.
Một thợ lặn điển hình chỉ có thể xuống độ sâu tối đa 40m dưới biển để đảm bảo an toàn. Ngày nay với khoa học kỹ thuật phát triển, nhân loại dần đi sâu hơn trong việc khám phá đại dương. Với các thiết bị lặn và tàu ngầm cho phép con người có thể xuống độ sâu hàng trăm, hàng ngàn mét dưới biển, từ đó khám phá được nơi sống của những sinh vật kỳ bí. Quả thật dưới đáy biển sâu tăm tối có vô số sinh vật với hình hài kỳ dị đáng sợ như cá mập yêu tinh, cá rồng đen, cá lồng đèn,… nhưng cũng có những sinh vật siêu dễ thương như bạch tuộc Dumbo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét