.

.

a

Hoa đào nở, chim én về, mùa xuân lại đến. Chúc quý thầy cô và anh chị em đồng môn năm mới Giáp Thìn : - nghìn sự như ý, vạn sự như mơ, triệu sự bất ngờ, tỷ lần hạnh phúc.
THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ, ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU - MỘT NĂM MỚI AN KHANG THỊNH VƯỢNG - VẠN SỰ NHƯ Ý

21 tháng 12 2022

Chai nước này ở siêu thị trị giá 6k.

 


Cùng một chai ở khách sạn là 25k, và ở sân bay là 50k.
Cùng một chai, cùng một nhãn hiệu. Điều duy nhất thay đổi là địa điểm. Mỗi nơi cho một giá trị khác nhau đối với cùng một mặt hàng.
Khi bạn cảm thấy vô giá trị, hãy đổi chỗ khác, đừng ở lại đó.
Hãy can đảm để thay đổi vòng ảnh hưởng của bạn và đi đến một nơi có thể nhìn thấy giá trị của chính mình.
Một môi trường - nơi những người đánh giá cao giá trị của bạn.





Nhớ lại dạo tôi chuẩn bị gửi mẹ vào viện dưỡng lão. Mẹ tôi mắc chứng đãng trí từ nhiều năm, để bà ở nhà có thể ảnh hưởng đến an toàn của bà và cả nhà, vì đã có lần bà bật bếp ga rồi quên không đóng.
Mẹ tôi thường ngồi một mình trong phòng khách, ôm chiếc hộp sắt và lẩm bẩm điều gì đó một mình. Nhìn thấy tôi hoặc con dâu, bà chỉ khẽ cười. Đôi khi tôi hỏi mẹ đang nói gì vậy thì bà trả lời: “Mẹ có nói gì đâu!”
Vợ tôi thường phàn nàn: “Em sợ cái cảnh này quá”!
Thậm chí có những đêm, vợ tôi thức dậy đi vệ sinh, bất chợt nhìn thấy một cái bóng đen đen lù lù trong phòng khách, thì sợ đến nỗi hồn bay phách lạc. May đúng lúc đó, tôi cũng tỉnh dậy, ra bật điện, thấy mẹ đang ngồi đó không nói năng gì. Tôi hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại ngồi đây thế?” Bà đứng dậy, lắc đầu, đến bản thân bà cũng không biết vì sao mình lại ngồi đây.
Quay về phòng, vợ tôi vẫn thao thức. Cô giận dỗi: “Ngày nào cũng như thế này thì làm sao mà sống nổi đây”. Nói xong, cô đề nghị: “Hay chúng ta gửi mẹ vào viện dưỡng lão đi, trong đó có nhiều người già, mẹ cũng có thêm bạn. Còn vợ chồng mình một tuần vào thăm mẹ một lần, như vậy cũng không thể coi là bất hiếu”.
Tôi suy nghĩ mãi rồi vẫn phải lắc đầu, thở dài, quyết định thế nào cũng không xong.
Từ nhỏ tôi đã mồ côi cha, chỉ có mẹ tôi một mình tần tảo nuôi tôi nên người. Tôi nhớ khi ấy có rất nhiều người đến mai mối, khuyên mẹ nên đi bước nữa, và đó đều là những đàn ông tương xứng với mẹ tôi. Nhưng mẹ tôi nhất quyết cự tuyệt, mẹ tôi sợ rằng lấy người khác rồi thì tôi sẽ chịu ấm ức.
Mẹ tôi hàng ngày bán rau kiếm cơm nuôi tôi, một đời ngậm đắng nuốt cay, chặng đường vô vàn gian nan khó bước. Rồi mẹ tôi cũng nuôi tôi học đến đại học, dạy tôi thành trang nam tử, cho tôi kĩ năng phấn đấu trong sự nghiệp. Đến nay mẹ tôi vẫn chưa được hưởng ngày vui nào trọn vẹn, vậy mà chẳng lẽ tôi lại nhẫn tâm đưa mẹ vào viện dưỡng lão sao? Vợ tôi thấy chồng nói vậy thì thôi không nói gì, nhưng trong tâm thì không hài lòng, thường quay mặt tránh nhìn tôi.
Hôm sau khi nấu cơm, bà lại để xảy ra chuyện. Cơm đã chín, nhưng bà lại ấn nút nấu thêm một lần nữa, kết quả cả nồi cơm cháy đen thui. Vợ tôi vừa nhìn nồi cơm vừa trách: “Mẹ, sao mẹ lại ấn nút hai lần?”
Bà nín nhịn hồi lâu, cuối cùng nói một câu: “Mẹ quên”.
Lần khác, mẹ tôi ra ngoài, khi về thì vào nhầm nhà, may mà người ta đưa về.
Sự việc này sau khi xảy ra nhiều lần, trong tâm tôi cũng bắt đầu dao động. Tôi nghĩ: “Hay cứ để mẹ vào viện dưỡng lão xem sao, có khi sẽ tốt hơn cho mẹ, trong đó nhiều người già, mẹ sẽ không còn cô đơn nữa…” Hôm đó, nhân lúc tâm trạng của mẹ vui vẻ, tôi bèn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Mẹ tôi ngồi lặng thinh, không nói lời nào.
Vợ anh ngồi bên, được thể nói: “Mẹ, mẹ đến đó rồi, nếu thực sự không quen, thì chúng con lại đón mẹ về nhà mà”.
Bà thở dài gật đầu, tối đó bà thu dọn. Đồ đạc được chuẩn bị cũng rất đơn giản. Bà còn mang theo chiếc hộp sắt, trên đó có một chiếc khóa nho nhỏ. Mẹ tôi ôm chặt nó vào lòng. Vợ tôi nói: “Mẹ, để nó ở nhà đi”. Bà đáp trả: “Không, mẹ phải mang nó theo!”
Từ khi mắc bệnh thì cái gì mẹ tôi cũng quên. Chỉ có chiếc hộp sắt là không lúc nào bà quên mang theo bên mình. Đôi khi vợ lôi tôi ra, chỉ vào trán hỏi: “Anh có ngốc không? Có biết có cái gì trong hộp không”? Tôi lắc đầu, từ trước tới giờ tôi thấy mẹ tôi luôn coi chiếc hộp đó như một bảo vật, tôi chỉ biết có vậy thôi.
Vợ tôi nói: “Cả đời người, ai chả có một bảo vật, hay chút tiền vàng trong tay. Trong chiếc hộp của mẹ anh chắc chắn là những thứ đó”.
Tôi vừa nghe vậy, tự nhiên thấy động lòng. Tôi biết, nhà ngoại tôi trước kia là địa chủ giàu có. Nếu thực sự trong hộp có thứ gì đáng giá, đưa mẹ tôi mang theo rồi bị mất hay bị kẻ trộm lấy thì thật đáng tiếc.
Cho nên tôi vô tình đưa tay ra nói: “Mẹ, mẹ đưa hộp đây con xem được không?”
Bà lắc đầu, giữ khư khư bên mình và nhất quyết không đưa cho tôi. Vợ tôi nhìn thấy vậy thì lầm bầm vài câu. Hôm đó vợ chồng tôi chưa đưa mẹ tôi đến nhà dưỡng lão. Đến đêm khi mẹ tôi đã ngủ say, tôi và vợ mới nhẹ nhàng mở hộp ra, bất chợt tôi nhìn thấy những vật trong đó mà tuôn trào nước mắt. Hôm sau, vợ chồng tôi cũng không đưa mẹ tôi đến viện dưỡng lão, và kể từ đó về sau chúng tôi cũng không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa.
Trong chiếc hộp sắt không phải cất giữ tiền, cũng không phải vàng, mà là một nhúm tóc tơ và vài chiếc răng sữa. Bên trong còn có một tờ giấy ghi lại thời gian tôi thay răng và lần đầu tiên cắt tóc. Ở quê tôi có một phong tục, đó là răng sữa và tóc tơ của con cái thì không được phép vứt đi mất, nếu không giữ cẩn thận, đứa trẻ đó sẽ ốm yếu triền miên và chết yểu…
Mẹ có già, có lẫn, mẹ có thể quên đi hết mọi thứ trên đời, quên đi cả chính bản thân mình nhưng tình yêu dành cho con thì vẫn luôn hiện hữu trong trí nhớ của mẹ. Con chính là cả cuộc đời của mẹ.
Sưu tầm
❤ ❤
Chia sẻ từ fb Le Van Quy

Cảm Nghĩ Tuổi Già.

Tất cả Chúng ta Người trước Kẻ sau Ai rồi cũng phải Già. Làm sao tránh được !

Ðã có "Sinh" là có "Lão".

Một giai đoạn Tất yếu của Cuộc sống.

Nếu ngày đầu tiên Mình sinh ra mà đã biết nghe, biết nói, nếu có Ai bảo rằng mỗi ngày Mình lớn lên là một ngày mình sẽ Già đi và tiến dần về cõi chết, chắc chắn là Mình đã không tin.…

Nếu bỏ qua các giai đoạn chuyển tiếp từ tuổi 20 đến tuổi 60 mà chỉ so sánh một Người đã quá 60 với thời Anh mới 20 tuổi thì theo Curtis Pesman, Tác giả cuốn "How a Man Ages," ta có thể ghi nhận những Thay đổi như sau:

• Tóc bạc, thưa và nhẹ hơn, đường kính của tóc chỉ còn 86 microns - 1 phần triệu của 1m so với 101 microns hồi 20 tuổi.

• Hai tròng mắt bị co lại, mức độ ánh sáng vào đến võng mạc giảm đi, khó phân biệt được sự vật trong tối, do đó mà khi đọc cần phải có ánh sáng đủ.

• Tai không còn nghe được tiếng động trên tầm 10,000 hertz như tiếng hót của chim, vì chức năng chuyển thể độ rung từ Tai ngoài vào Tai trong đã suy thoái.

• Men răng càng ngày càng mòn dần vì quá trình Nhai, Nghiến, trong khi đó Lợi răng co rút lại làm lộ rõ khoảng trống giữa các Chân răng.

• Xương mất dần calcium, trở nên xốp, dòn, dễ gãy, lớp sụn ở các đầu khớp không còn nguyên vẹn, chất nhờn giữa các khớp khô đi, sinh ra di chuyển chậm, khó khăn.

• Tim không còn bơm đủ máu ra khắp châu Thân, một phần do Cholesterol đóng dày trên thành động mạch nên Tim phải hoạt động nhiều hơn mới Bơm được máu đi.

• Các Cơ bắp làm cho Phổi hoạt ðộng bình thường Suy yếu dần, độ co giản của Lồng ngực yếu đi, làm cho lượng Dưỡng khí hít vào chỉ còn bằng một nửa thời 20 tuổi.

• Trọng lượng của Thận giảm từ 20% ðến 30%, sức Lọc chất thải của Thận chỉ bằng nửa hồi Trẻ và sức Chứa của Bọng đái cũng chỉ còn chừng một nửa - 8 fluid ounces, khoảng non 230cl.

• Với năm tháng qua đi, khối Não cũng rút nhỏ lại và Giảm trọng luợng, hàng tỷ Tế bào Não bị mất đi, Trí nhớ bị Giảm sút…

Hiểu được lẽ Vô thường của Cuộc đời sẽ thấy quyền lực, danh xưng cũng chỉ là những ảo vọng mà thôi, chỉ lôi cuốn Con người vào vòng Tục lụy không lối thoát.

Cuộc đời Ngắn ngủi quá, sự Sống và cái Chết chỉ cách nhau bằng một hơi thở.

Cái lằn ranh vô hình đó Ai cũng biết nhưng được bao nhiêu Người Tỉnh thức?

Hôm nay ta còn sống, còn nói cười, còn nghĩ mình cứ sống mãi, sống hoài để tận hưởng những Lạc thú của Trần gian để hơn thua, vênh váo, được mất với đời.

Nhưng khi nhắm mắt rồi, Cát bụi lại trở về với Cát bụi Hư vô...

 

Hãy lắng nghe và chăm sóc sức khỏe của mình.

CHÚC AN LÀNH



Dễ Và Khó

Trong cuộc sống hằng ngày có những vấn đề tưởng như rất đơn giản và dễ thực hiện, nhưng thực tế thì là không dễ như ta tưởng...

Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.

Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.

Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.

Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.

Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.

Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.

 Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.

Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại.

Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.

Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.

Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi  làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.

Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.

Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.

Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất.

Dễ là khi nghĩ về một việc, nhưng khó là khi ngừng suy nghĩ và bắt đầu hành động.

Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng khó là khi cho họ niềm tin.

Dễ là khi nhận, nhưng khó là khi cho.

Dễ là khi đọc những điều này, nhưng khó là khi bạn thực hiện nó. *

Nếu cơ hội mãi không gõ cửa, bạn phải xem mình đã xây một cánh cửa chưa đã...

Sưu tầm 



CHÉN CƠM THỪA CÒN LẠI

Tôi về đến nhà thì đã hơn 7 giờ tối, Mẹ và em đang ăn cơm. Thấy tôi, Mẹ liền hỏi :
– Sao con về tối thế...?
– Dạ..., hôm nay con học 5 tiết.
Rồi đoán biết tôi đang rất đói. Mẹ liền lấy chén đũa bảo tôi ngồi vào mâm. Bữa ăn thật đạm bạc, chỉ vài con cá nhỏ và một đĩa rau muống luộc. Như thế cũng là quý lắm rồi...!Gia đình tôi đang lúc khó khăn bữa ăn làm sao sung túc được.
Lúc trưa vì sợ trễ học nên tôi không ăn cơm, chỉ lót bụng bằng một ổ bánh mì. Chính vì thế, mà giờ này tôi ăn một cách ngon lành, cảm thấy ngon miệng hơn bao giờ hết.
Tôi vùi đầu vào mâm cơm mà không hay Mẹ tôi đã đứng dậy tự lúc nào, rồi lại mang lên một đĩa trứng chiên.
– Con và em cứ ăn cho no đi.
– Mẹ ăn thêm cơm – Tôi nói...
– Khi chiều Mẹ có ăn mấy củ khoai luộc ở nhà cô Hai nên bụng vẫn còn no.
Tôi nhìn kỹ Mẹ, những nếp nhăn lại hằng sâu hơn và tóc Mẹ cũng bạc nhiều hơn. Mẹ ngồi nhìn hai anh em tôi ăn, đôi mắt người ánh lên niềm sung sướng....!
Thì ra một hạnh phúc nữa của Mẹ là được nhìn thấy những đứa con ăn uống ngon miệng. Hạnh phúc của người Mẹ sao mà đơn giản và nhỏ bé.
Cơm nước xong, tôi dạo bước ra trước hiên nhà thì gặp thằng bạn.
– Về lúc mô rứa...?
– Mới về...
– Có ca nhạc ở nhà văn hoá. Đi xem với mình nhé!
– Ừm
Tôi vào nhà thay vội bộ áo quần rồi xuống bếp xin ít tiền để mua nước uống và xin Mẹ đi xem ca nhạc.
Tôi sững sốt khi nhìn thấy Mẹ đang ăn chén cơm thừa còn lại hồi nãy cùng với một chút rau....!
Tôi đứng chết lâng một hồi, cổ họng ngẹn lại, không nói nên lời....!
Mẹ ơi...!

(Đinh Trực sưu tầm)




Hồi còn sống ở Berlin, hằng ngày, nhà văn Franz Kafka đi dạo trong công viên. Một hôm, ông gặp một cô bé đang khóc tức tưởi vì đánh mất búp bê.
Kafka hứa giúp cô bé tìm búp bê và hẹn gặp tại địa điểm ấy vào hôm sau.
Nhà văn nổi tiếng, tất nhiên, không tìm thấy búp bê.
Thế nhưng ông đã mang đến một lá thư do ông viết thay mặt búp bê.
“Xin bạn đừng buồn về sự vắng mặt của tôi, - Franz Kafka đọc. Tôi đi du lịch để chiêm ngưỡng thế giới. Tôi sẽ viết cho bạn về tất cả những cuộc phiêu lưu của mình".
Vài tuần sau, họ gặp lại nhau trong công viên, và nhà văn đọc cho cô bé bức thư của búp bê mô tả chuyến đi của mình.
Ít lâu sau, bệnh lao của Kafka tái phát, và ông phải đến một nhà điều dưỡng ở Vienna.
Trước chuyến đi cuối cùng này, Kafka đã gặp cô bé và tặng cô một con búp bê. Nó hoàn toàn không giống con búp bê mà cô đã đánh mất.
Nhưng có một dòng chữ được đính kèm: "Những chuyến đi đã thay đổi tôi".

Trần Hậu


Không có nhận xét nào:

CHÀO MỪNG QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU SÓC TRĂNG THAM QUAN, ỦNG HỘ HOANGDIEUTRUONGXUASAIGON.BLOGSPOT.COM. CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM NHIỀU SỨC KHỎE, THÀNH CÔNG TRONG CÔNG VIỆC.