31 tháng 7 2015
CẤP CỨU NGƯỜI BỊ ĐỘT QUỴ.
Theo điều tra của Tổ
chức Y tế Thế giới, đột quỵ là một trong 10 nguyên nhân gây tử vong hàng đầu.
Tại 2/3 số quốc gia được khảo sát, tai biến này là 1 trong 3 nguyên nhân gây tử
vong cao nhất. Nếu phát hiện và điều trị sớm, bệnh nhân sẽ được cứu sống và tránh
để lại những di chứng nặng nề về sau.
Sau khi nhận diện người bị tai biến mạch máu
não
Có một câu chuyện kể
lại rằng: “Trong bữa tiệc BBQ, một người bạn bị mất thăng bằng suýt ngã, bà ta
trấn an mọi người là bà không sao cả, chỉ bị trượt trên gạch vì đôi giày mới…
Vài người đã giúp phủi bụi cho bà (thay vì kêu xe cứu thương) và làm cho bà một
đĩa thức ăn mới. Bà Ingrid tiếp tục cuộc vui cùng bạn bè cho đến hết buổi
chiều. Khi mọi người mới về đến nhà, thì nhận được điên thoại cuả chồng bà
Ingrid, báo tin là vợ ông đã được đưa vào bệnh viện lúc 6 giờ chiều, và đã qua
đời vì tai biến mạch máu não trong bữa tiệc BBQ. Nếu có người biết cách nhận ra
triệu chứng tai biến mạch máu não, có lẽ bà Ingrid có thể vẫn còn sống với
chúng ta hôm nay.
Bài viết dưới đây, chúng tôi giới thiệu đến các bạn một phương
pháp rất đơn giản và hữu hiệu để có thể kịp thời cứu sống người đột quỵ
Cây kim có thể cứu
sống bệnh nhân đột quỵ. Rất có thể các bạn đã nhận được thông tin này rồi,
nhưng biết thêm vẫn tốt. Hãy giữ một cây kim (nhớ là thật sạch) ở trong nhà để
làm điều này. Đây là một cách vô cùng kỳ diệu và độc đáo để cứu người bị đột
quỵ. Hãy đọc thật kỹ biết đâu có ngày bạn sẽ có dịp sử dụng kiến thức này để
cứu người.
Bài viết này thật
tuyệt. Hãy giữ nơi thuận lợi nhất. (Tốt nhất là học thuộc và giữ nó trong đầu
của bạn). Đây là các mẹo tuyệt hảo. Hãy bỏ ra một vài phút để đọc. Biết đâu có
ngày hữu dụng. Mạng sống của ai đó có thể phụ thuộc vào bạn.
Khi có người bị đột
quỵ, hãy hết sức bình tĩnh. Cho dù bệnh nhân đang ở đâu, cũng không được di
chuyển. Vì nếu bị di chuyển, các mạch máu não sẽ vỡ ra. Hãy giúp bệnh nhân ngồi
tại chỗ và giữ không cho bệnh nhân bị ngã, rồi bắt đầu chích cho máu chảy ra.
Nếu bạn có sẵn một cây kim tiêm ở nhà thì tốt nhất, nếu không có kim tiêm, bạn
có thể dùng kim may hoặc một cây kim thẳng. (Nhớ là phải rửa tay thật sạch
trước khi thực hiện các việc sau đây):
1. Hơ kim trên lửa để khử trùng rồi dùng nó để chích mười đầu
ngón tay.
2. Không có các huyệt cụ thể, chỉ cần chích cách các móng tay
1mm.
3. Chích đến khi nào máu chảy ra.
4. Nếu máu không chảy ra được, hãy dùng ngón tay của bạn để nặn
ra.
5. Khi tất cả mười đầu ngón tay đều đã có máu chảy ra, hãy chờ
vài phút, nạn nhân sẽ hồi tỉnh.
6. Nếu nạn nhân bị méo miệng, hãy kéo hai tai nạn nhân cho đến
khi cả hai tai đều đỏ lên.
7. Sau đó, chích vào dái tai cho đến khi mỗi dái tai có chảy ra
hai giọt máu. Sau vài phút nạn nhân sẽ hồi tỉnh.
Chờ cho đến khi nạn
nhân trở lại trạng thái bình thường không có một triệu chứng bất thường nào nữa
thì mới chở nạn nhân vào bệnh viện vì nếu vội vàng chở đi bệnh nhân đi ngay đến
bệnh viện bằng xe cấp cứu, xe chạy bị xóc sẽ làm cho các mạch máu não của bệnh
nhân vỡ tung ra. Nếu nạn nhân có được cứu sống, ráng lắm mới đi lại được thì
cũng do phước đức ông bà để lại mà thôi.
Irene Liu kể lại
rằng:“Tôi học được phương pháp cứu người bằng cách chích cho máu chảy ra từ Bác
sĩ Ha Bu-Ting ở Sun-Juke. Hơn nữa tôi cũng đã từng có kinh nghiệm thực tế. Vì
vậy tôi có thể nói phương pháp này hiệu quả đến 100%. Năm 1979, tôi đang dạy
tại trường Đại học Fung-Gaap ở Tai-Chung. Một ngày nọ tôi đang dạy ở trong lớp
thì có một giáo viên khác chạy đến lớp tôi và nói trong hơi thở hổn hển: “Cô
Liu ơi, mau lên, sếp bị đột quỵ rồi!”
Tôi chạy ngay lên tầng
3. Khi tôi nhìn thấy sếp tôi, ông ChenFu-Tien, thì ông ta da đã nhợt nhạt, nói
ngọng nghịu, miệng méo – tất cả các hiện tượng của chứng đột quỵ. Tôi liền nhờ
một học sinh đến một tiệm thuốc bên ngoài trường học mua một cây kim và dùng nó
chích mười đầu ngón tay ông Chen. Khi tất cả mười đầu ngón tay của ông ta đã
chảy máu (mỗi ngón tay đều chảy một giọt máu bằng hạt đậu), sau vài phút, khuôn
mặt của ông Chen hồng hào trở lại và đôi mắt cũng đã có thần hơn. Nhưng miệng
ông ta vẫn còn méo. Thế là tôi kéo tai ông ta cho máu chảy đến tai. Khi tai ông
ta đã đỏ, tôi liền chích vào 2 dái tai của ông để nặn ra hai giọt máu. Khi cả
hai tai đều đã được nặn máu, mỗi bên hai giọt, thì một điều kỳ diệu đã xảy ra.
Trong vòng 3 – 5 phút, miệng ông ta đã trở lại hình dáng bình thường và giọng
nói trở nên rõ ràng. Tôi để cho sếp tôi nghỉ ngơi một lát và uống một tách trà
nóng, rồi tôi giúp ông đi xuống cầu thang và chở ông đến bệnh viện. Ông nghỉ
tại bệnh viện một đêm và hôm sau được xuất viện để trở về trường dạy học.
Mọi việc xảy ra rất
bình thường. Không hề có một tác động nào xấu để lại. Mặt khác, nạn nân đột quỵ
thường phải chịu tình trạng mạch máu não bị vỡ khó tránh khỏi trên đường
đi đến bệnh viện. Kết quả là các nạn nhân này sẽ không bao giờ phục hồi được.
Sau khi kể lại câu chuyện này Irene Liu tiếc nuối rằng: “Cha tôi đã bị liệt và
sau đó đã chết vì bị đột quỵ. Ước gì mà tôi đã biết được cách sơ cứu này trước
khi chuyện đau lòng ấy xảy ra. Khi bị bệnh nhân bị đột quỵ, các mạch máu não sẽ
bị vỡ”.
Vì vậy đột quỵ là
nguyên nhân dẫn đến tử vong rất nhanh. Những người may mắn có thể sẽ sống sót
nhưng phải chịu liệt suốt đời. Điều này thật là khủng khiếp. Nếu như tất cả
chúng ta có thể nhớ phương pháp chích cho máu chảy ra và bắt đầu quá trình cứu
người ngay tức khắc, chỉ trong một thời gian rất ngắn, nạn nhân đã có thể hồi
sinh và trở lại bình thường.
Chúng tôi hi vọng rằng
các bạn sẽ bày cho người khác phương pháp sơ cứu này. Bằng cách làm như vậy,
đột quỵ sẽ bị chuyển khỏi danh sách các nguyên nhân chính gây tử vong và giúp
người bệnh thoát chết trong gang tấc.
30 tháng 7 2015
29 tháng 7 2015
28 tháng 7 2015
DÌ TÔI
Ngày tôi đến Mỹ là một ngày cuối Tháng
Ba cách nay gần chín năm, đêm đó tôi ngủ ở nhà dì tôi. Phần lạ giờ, phần lạ chỗ
nên mãi đến gần hai giờ sáng tôi mới có thể chợp mắt. Nhà của dì nhỏ nên tôi ngủ
tạm trên chiếc sofa ngoài phòng khách, kế bên cái bếp. Vừa chợp mắt chút xíu
thì tôi nghe tiếng lục đục ngay bên cạnh, mở mắt ra tôi thấy dì đứng ngay cái
counter ăn bánh mì. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy trời tối thui.
- Ngủ được không
con? Mới ba rưỡi sáng thôi, con ngủ tiếp đi.
Dì
tôi nói.
- Sao Dì thức sớm
vậy? Tôi
hỏi.
- À, tới giờ Dì đi
làm rồi. Con ngủ tiếp đi nha, Dì đi đây.
Tiếng xe của dì khuất xa thì tôi cũng tỉnh
ngủ hẳn. Tôi tỉnh ngủ không phải vì bị mất giấc, mà vì có cái gì đó thảng thốt
trong tâm trí tôi. Hình ảnh của dì đứng gặm ổ bánh mì khô trong ánh
đèn bếp vàng vọt vào giữa
khuya, lạnh giá khiến tôi xúc động mạnh. Ở Việt Nam tôi cũng từng đi làm công
nhân, cũng từng trải qua cảnh nghèo khổ, nhưng tôi chưa từng phải hay thấy người
thân nào trong gia đình tôi ăn sáng vào lúc ba giờ rưỡi khuya như thế này.
Ngày thứ hai, khi tôi còn đang ngủ ngon
giấc thì tôi lại nghe tiếng lục đục kế bên. Mở mắt ra tôi thấy trời sáng chưng
và thấy chị Ly, con lớn của dì đang lục cái gì trong ngăn tủ.
- Mới
ngủ dậy hả, ngủ tiếp đi. Ly đang kiếm thuốc cho mẹ.
- Ủa,
dì đâu chị?
- Ðang
ở nhà thương, mẹ Ly phải đi cấp cứu. Ly phải kiếm thuốc cho mẹ đem vô trỏng cho
bác sĩ coi.
Tôi nhảy khỏi ghế phụ kiếm với chị. Chừng
một lúc sau, chị đưa cho tôi coi cái hộp thuốc của dì. Lần này tôi càng thảng
thốt hơn nữa. Trong đời tôi chưa bao giờ thấy cái hộp thuốc nào to và đựng nhiều
thuốc như vậy. Cái hộp thuốc đó to cỡ như cái hộp đựng mứt Tết, với nhiều ngăn
nhỏ, đựng rất nhiều viên thuốc đủ màu, đủ hình thù khác nhau.
- Ngày nào mẹ Ly cũng phải uống bao
nhiêu đây thuốc. Chị Ly nói.
Tôi chỉ biết trợn mắt chứ
không biết phải nói gì nữa.
Ngày hôm sau tôi mới được vào thăm dì
trong bệnh viện. Dì vẫn còn nằm trong phòng ICU, phòng săn sóc đặc biệt. Dì nằm
lọt thỏm trong cái giường để giữa phòng, với đủ thứ dây nhợ
xung quanh. Xanh xao,
khô héo. Lúc đó tôi không tưởng tượng nổi người nằm trên giường là người dì khỏe
mạnh, hoạt bát mà tôi mới gặp hôm qua. Khuôn mặt của dì như biến dạng, cái miệng
sưng vù, thâm tím, mắt nhắm nghiền trong trạng thái bất tỉnh. Lúc vào phòng cấp
cứu, dì đã bất tỉnh nên người ta phải cạy miệng dì ra để đặt ống dẫn khí vào cuống
phổi, có lẽ vì phải gấp rút cứu mạng của dì mà người ta đã mạnh tay làm gãy mất
4 cái răng cửa của dì, cả hàm răng dưới cũng lung lay. Cánh tay dì khẳng khiu,
đầy vết kim chích. Thân hình dì sộp xuống mỏng manh. Dì như một chiếc lá khô
héo sắp rời cành. Lúc đó tôi cảm thấy sợ hãi và nghẹn ngào.
Trên
đường về, chị Ly kể cho tôi nghe bệnh sử của dì. Dì tôi bị bệnh suyễn mãn tính
đã vài chục năm, nhiều lần lên cơn thì rất nặng, phải vào bệnh viện cấp cứu. Có
khi phải nằm bệnh viện vài tuần vì phổi không hoạt động. Mỗi lần dì lên cơn suyễn
là phải nghỉ ở nhà cả tháng. Chị còn đùa là dì hay phải đi cấp cứu khi đang ở sở
làm, và cấp cứu thường xuyên tới nỗi những người làm chung với dì khi tiễn dì
ra xe thường nói “See you next month!”
Tôi
biết dì tôi bị bệnh suyễn đã lâu vì dì hay nhờ mẹ tôi kiếm mua đủ thứ cây lá,
côn trùng sấy khô gửi qua để dì làm thuốc uống. Ai chỉ gì, dì làm nấy. Thôi thì
đủ loại, từ mật trăn, mật bìm bịp tới nhiều con dì nhờ kiếm, cả nhà tôi cũng chỉ
mới nghe tên lần đầu, chẳng hạn như con Tèn Hen.
Lần này dì về nhà thì nghỉ làm luôn. Bác
sĩ nói dì không thể làm việc được nữa, vì phổi của dì rất yếu, nếu bị lên cơn
suyễn nữa thì có thể sẽ không cứu được. Ông ta nói “Bà có biết tôi mới cứu bà
khỏi địa ngục không? Bà muốn tiền hay muốn giữ mạng sống của bà?”
Công đoàn nơi dì làm việc giúp dì xin được
bảo hiểm bệnh tật nơi sở làm và chứng nhận tàn phế. Họ giúp dì điều đó bởi vì
dì đã làm cho nhà máy đó hơn hai mươi lăm năm. Sau này dì kể với tôi, dì vô nhà
máy đó khi họ mới mở có vài người, cho tới khi dì nghỉ họ có tới vài ngàn công
nhân. Dì làm đúng chỗ đó hai
mươi mấy năm, ngày nào cũng phải hít bột làm bánh, nên có thể dì bị bệnh là vì
vậy.
- Dì
làm bao nhiêu năm họ không chuyển dì sang chỗ khác cho đỡ hơn sao?
- Họ
cũng muốn đôn dì lên làm supervisior nhiều lần, nhưng dì từ chối. Tại vì dì
không biết chữ nghĩa gì hết con ơi. Với lại dì làm quen rồi, dì không muốn thay
đổi.
Chị Ly nói thật ra dì không muốn thay đổi
là vì dì sợ. Dì sợ bị mất việc làm.
Còn tại sao dì sợ mất việc làm thì tôi
có thể hiểu. Một người đàn bà ít học, một mình vượt biển cùng một đứa con gái
nhỏ, đến một đất nước xa lạ, với một gánh nặng trách nhiệm với một đại gia đình
ở bên kia đại dương, thì làm sao có thể buông cái phao này để bắt cái phao
khác? Dì tôi hoàn toàn không có cơ hội để đi học lại, để hòa nhập với xã hội mới,
để mà ngoi lên cao hơn nữa. Dì tôi không dám sống cho mình, mà chỉ sống vì gia
đình.
Dì đơn độc ở Mỹ vì không thể bảo lãnh
cho gia đình. Hồi ở trại tị nạn, dì không có người bảo lãnh, nên phải khai tên
khác để ghép với một gia đình bà con xa để được vào Mỹ. Trước khi vượt biên đến
được đảo Pulau Bidong, tàu của dì bị cướp bốn
lần, khi tới đảo thì ai nấy chỉ còn đúng bộ đồ mặc trên người. Dì nói giữ được
cái mạng sống của mình đã là một may mắn, có người ở tàu đi trước, khi lên tới
đảo thì họ đã như hóa điên. Lúc đó để thoát khỏi cảnh tị nạn, để mất luôn cái
tên thì cũng đành cắn răng. Hồi đó chỉ nghĩ làm sao được đi làm nhanh nhanh để
giúp đỡ gia đình còn kẹt lại, chứ đâu nghĩ đến chuyện đoàn tụ sau này.
Ngay
những ngày ở trại tị nạn, khi có người bạn ở Mỹ giúp cho vài trăm, dì đã vội vã
tìm cách gửi về cho ngoại. Dì sợ ngoại bệnh không có tiền mua thuốc. Tới Mỹ hôm
trước, hôm sau dì đã xin đi rửa chén cho nhà hàng, làm luôn hai ba việc, để mỗi
hai tuần lại gửi về cho gia đình một thùng quà. Dì kể lúc ở tiểu bang lạnh,
sáng nào ra khỏi cửa cũng bị té một cái ạch đến tỉnh ngủ vì đường trơn tuyết lạnh.
Hai tháng sau thì dì dời về Nam Cali, có được việc làm ở xưởng bánh thì bám
luôn tới bây giờ.
Cứ như vậy, suốt hai mươi lăm năm, dì miệt
mài như một con ong bên dây chuyền nhồi bánh. Mỗi ngày ra khỏi nhà lúc ba giờ
rưỡi sáng, về nhà lúc hai giờ chiều. Cái phổi phải hứng không biết bao nhiêu
triệu hạt bột, cái thân phải khổ sở với biết bao nhiêu cơn hen suyễn. Dì vẫn
can trường chịu đựng với một suy nghĩ ơn giản, cha mẹ già, anh chị em bên
kia rất cần sự giúp đỡ của dì, nên dì không thể buông tay.
Chính nhờ dì không buông tay, mà chị em
tôi mới được ăn học tới nơi tới chốn. Dù chúng tôi lớn lên vào lúc Việt Nam khó khăn nhất, chúng tôi vẫn
được đến trường, vẫn có cơm ăn áo mặc, tất cả là nhờ sự hy sinh của dì. Thật
không sao nói hết được lòng tri ân của chúng tôi đối với dì. Dì không chỉ cho
chúng tôi cơm ăn, áo mặc, mà dì còn cho chúng tôi những bài học về sự hy sinh
cho người khác, về tình thương yêu vô bờ bến với người thân, lòng nhân ái với
những người xung quanh.
Giờ
đây căn bệnh suyễn không còn hành hạ dì nữa. Dì đang sống với con cháu vui vẻ,
hiếu thuận trong căn nhà có ba thế hệ. Với mọi người đó có thể là một kết thúc
có hậu, nhưng với tôi có chút gì đó đau xót. Niềm vui hôm nay khó lòng bù đắp
cho những ngày xuân trẻ đớn đau, khổ cực đã qua của dì.
Câu
chuyện của dì tôi, cũng như hàng ngàn cô chú bác, anh chị em khác. Những người
hàng ngày vẫn miệt mài với công việc công nhân trong công xưởng, lao công trong
nhà thương, phụ bếp, bồi bàn trong nhà hàng, hay bốc vác, làm cá ở chợ, thợ
nail, thợ tóc trong các tiệm làm đẹp. Những người làm việc mười hai, mười bốn
tiếng mỗi ngày với những công việc nặng nhọc, độc hại. Những người khi về già
phải mang nhiều thứ bệnh trong người, phải chịu đựng những cơn đau nhức đến tận
xương tủy. Dù họ không có khả năng chữ nghĩa để có thể trở thành luật sư hay
bác sĩ, nhưng họ vẫn rất đáng kính vì họ kiếm sống bằng sức lao động chân chính
của mình. Họ không chỉ kiếm tiền để giúp đỡ cho gia đình của họ, giúp con cái họ
thành tài, mà còn đóng thuế cho nhà nước, giúp cho doanh thương
của đồng hương phát triển, góp phần giúp cộng đồng người Việt ngày càng vững mạnh.
Chúng ta vẫn hay ca ngợi gương thành công của những người nổi bật mà quên mất sự
hy sinh thầm lặng của những người bình thường. Chúng ta luôn ca ngợi sự phát
triển của cộng đồng hôm nay bằng những đóng góp của những chính trị gia, nhà
khoa học, bác sĩ, kỹ sư mà quên mất những người đó là những bông hoa được nở ra
từ sự tưới tắm, vun trồng bằng máu, bằng mồ hôi, bằng nước mắt, bằng tuổi xuân
của những người như dì tôi.
Ðừng
chỉ nhìn sự thành công của cộng đồng người Việt chúng ta với con mắt vui mừng,
hoan hỉ mà hãy nhìn thêm với tấm lòng tri ân và thương xót với những hy sinh lặng
thầm.
Little Saigon,
ngày 4 tháng 12, 2013
Trinh
M Phí
LÒNG BIẾT ƠN.
Một thanh niên học tập xuất sắc đến xin ứng tuyển vào một chức vụ quản lý ở một công ty lớn.
Anh ta qua được vòng phỏng vấn thứ nhất.
Vào vòng thứ 2, giám đốc công ty sẽ trực tiếp phỏng vấn anh ta và là người quyết
định.
Qua lý lịch của người thanh niên, vị
giám đốc biết được thành tích học tập ưu tú của anh ta, từ bậc trung học đến
sau đại học, chưa từng có một năm nào kết quả không đạt xuất sắc.
Người giám đốc hỏi:
- Khi
đi học ở trường, cậu có được học bổng nào không?
Cậu thanh niên trả lời:
"Không." Ông ta hỏi tiếp:
- Vậy
là cha của cậu trả học phí cho cậu phải không?”
Cậu ta đáp:
- Cha
tôi mất năm tôi mới lên một. Chính mẹ tôi là người trang trải tiền học cho tôi.
- Mẹ
cậu làm việc ở đâu?
- Mẹ tôi làm nghề
giặt quần áo.
Ông
ta bảo cậu cho ông xem tay của cậu. Chàng thanh niên đưa ra 2 bàn tay trắng trẻo
mịn màng.
Người giám đốc lại hỏi:
- Cậu
có bao giờ giúp mẹ giặt quần áo không?
Cậu ta trả lời:
- Không
thưa ông. Mẹ tôi chỉ muốn tôi đọc nhiều sách và lo học hành. Với lại, mẹ tôi có
thể giặt đồ nhanh hơn tôi.
-
Tôi có 1 yêu cầu. Hôm nay cậu đi về gặp mẹ và rửa tay cho bà. Sáng mai quay lại
đây gặp tôi.
Người thanh niên thấy có nhiều khả năng
được tuyển dụng nên về đến nhà cậu vui vẻ bảo mẹ để cậu rửa tay cho bà. Bà mẹ
tuy thấy đề nghị của con rất lạ kỳ nhưng bà cảm động và hạnh phúc để cho con
trai rửa tay cho mình.
Trong khi cậu chậm rãi rửa 2 bàn tay của
mẹ, nước mắt cậu tuôn ra.
Đó là lần đầu tiên trong đời cậu nhận thấy
đôi bàn tay của mẹ đầy những vết nhăn, vết sẹo thâm đen. Một số chỗ bầm tím mới
khiến bà đau và rùng mình khi cậu rửa tay của bà trong nước.
Đó cũng chính là lần đầu trong đời cậu
nhận ra chính đôi tay của mẹ đã giặt bao nhiêu là đống quần áo để có tiền đóng
học phí cho mình. Những vết sẹo, chỗ bầm trên hai bàn tay mẹ, những nỗi nhọc nhằn,
vất vả là cái giá mẹ phải trả cho cậu được học hành xuất sắc, tốt nghiệp ra trường
và cho cả tương lai của cậu.
Sau
khi rửa tay cho mẹ, cậu lặng lẽ giặt hết đống quần áo còn lại. Đêm đó hai mẹ
con nói chuyện rất lâu.
Sáng
hôm sau, cậu thanh niên trở lại văn phòng của vị giám đốc. Nhìn đôi mắt rướm lệ
của cậu, người giám đốc đã hỏi:
-
Cậu nói xem ngày hôm qua ở nhà cậu đã làm gì và học được điều gì?
Cậu trả lời:
- Tôi
đã rửa tay cho mẹ và đã giặt nốt số quần áo còn lại.
- Hãy
cho tôi biết cảm tưởng của cậu.
- Một là, bây giờ
tôi đã hiểu thế nào là biết ơn. Nếu không có mẹ, tôi
đã không được học hành như hôm nay. Hai
là, nhờ cùng làm việc giúp mẹ, đến bây giờ tôi mới biết làm được một việc gì cũng
đều gian khó và vất vả. Ba là, tôi đã nhận biết giá trị và tầm quan trọng của
quan hệ trong gia đình, với người thân.
Người giám đốc nói:
- Đó là những điều mà tôi muốn người quản
lý của tôi phải có. Tôi muốn tuyển dụng một người biết ơn người khác giúp đỡ, một
người thấu hiểu những chịu đựng hy sinh của người khác để hoàn thành công việc, và một người sẽ không xem tiền là mục
tiêu duy nhất trong đời. Cậu đã trúng tuyển vào chức vụ này.
Sau
này, chàng thanh niên làm việc rất miệt mài và được cấp dưới kính trọng. Nhân
viên của cậu cũng làm việc cần mẫn và là một nhóm đoàn kết tốt. Công việc kinh
doanh của công ty tiến triển rất tốt.
Một
đứa trẻ quen được che chở và nhận được mọi thứ nó muốn, sẽ phát triển tính cách
“muốn là được”, sẽ thành đứa trẻ ích kỷ xem mình là số 1, và không đếm xỉa gì đến
nỗ lực của cha mẹ.
Lớn
lên khi đi làm việc, người này sẽ cho rằng ai cũng phải nghe theo lời mình. Khi
thành quản lý, anh ta sẽ chẳng bao giờ biết được những cố gắng, vất vả của nhân
viên và sẽ luôn đổ lỗi cho người khác. Với loại người này, họ có thể học giỏi,
có thể một thời thành đạt, nhưng cuối cùng vẫn không thấy hài lòng, thỏa mãn. Họ
sẽ càu nhàu, trong lòng luôn bực bội, tức tối và lao vào chiến đấu tranh giành
để có nhiều hơn.
Nếu
chúng ta là những bố mẹ luôn bao bọc con mình, liệu chúng ta có
đang
thực sự thể hiện yêu thương con đúng cách, hay là ta đang làm hại con cái?
Bạn
có thể cho con cái sống trong một ngôi nhà to, ăn ngon, học đàn piano, xem TV
màn hình rộng… Nhưng khi bạn cắt cỏ, làm những công việc thường ngày trong nhà…
hãy để cho chúng cùng làm và trải nghiệm.
Sau
bữa ăn, cứ để chúng rửa bát với bạn. Làm như vậy không phải vì bạn không có tiền
thuê người giúp việc, mà là vì bạn yêu thương con cái một cách đúng đắn. Bạn muốn
chúng hiểu rằng dù cha mẹ có giàu
đến
đâu, một ngày kia cha mẹ cũng yếu già như mẹ của cậu thanh niên trong câu chuyện
kể trên.
Điều
quan trọng nhất là con cái học cách biết ơn, biết trân trọng những nỗ lực và có
thể trải nghiệm những khó khăn và học được kỹ năng hợp tác với người khác để
hoàn thành công việc. Con cái cũng phải biết trân quý, biết ơn những gì cha mẹ
đã làm và thương yêu cha mẹ.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)