Đôi khi, điều duy nhất chúng ta cần làm đơn giản chỉ là lắng nghe.
***
Đó là một chiếc ghế dài rất rất bình thường. Chẳng có điều gì đặc biệt về nó cả. Chỉ là một băng ghế gỗ ở công viên với cái lưng cong, các thanh gỗ màu xanh da trời đã xỉn lại và mục. Nó được đặt ngay cạnh con đường mòn chạy bộ nhìn ra một chỗ trũng nhỏ dẫn đến một cái ao, cũng chẳng có gì đáng lưu ý đến việc nó có quan trọng hay không.
Có một ông lão vẫn đến đây và ngồi trên chiếc ghế ấy hầu hết vào mỗi sáng thứ 7 và Chủ nhật. Thỉnh thoảng ông ta sẽ mang đến một bữa ăn nhẹ để ăn trưa, và ông luôn mang theo một chai nước, một túi hạt cho những chú sóc, và một chút bánh mì cho mấy con vịt bầu.
Ông ấy
cũng đem đến những thứ mà
bạn không
thể nào
nhìn ra được:
từ bi, trí tuệ, lòng
tốt, sự hài
hước và
những trải nghiệm được hình
thành bởi
thời gian.
Ông đã sống
cuộc đời này
lâu nhất
một cách
có thể
và yêu thương tất cả những
gì ông có
thể dành
tình cảm
đó cho chúng.
"Ông ơi, sao ông ngồi đây được cả ngày trời vậy?"
"Ông ơi, sao ông ngồi đây được cả ngày trời vậy?"
Một
cậu bé
khoảng 12 tuổi cất tiếng.
Cậu ta nhìn
thấy ông
lão mỗi
lần cậu đến
công viên này
chơi trượt ván.
Hôm nay là lần đầu tiên
cậu nói
gì đó với ông
lão.
Ông lão mỉm cười.
"Vậy cháu thì sao? Làm thế nào mà cháu có thể trượt ván được cả ngày thế?"
"Bởi vì nó vui, và cháu thì chơi nó rất giỏi."
"Ồ, đó là lý do vì sao ta ngồi ở đây. Nó cũng vui và ta cũng rất giỏi về nó."
"Cái quái gì chứ," cậu ta thầm nghĩ, "Đừng nói là ngồi trên ghế cả ngày cũng vui đấy chứ?"
"Ông lẩn thẩn mất rồi! Không đời nào ngồi đó mà lại vui vẻ, thoải mái được."
"Ta lẩn thẩn ư? Cháu là người làm được những thủ thuật đáng kinh ngạc trên rào chắn rồi bị văng ra khỏi ván trượt, lăn trên nền xi măng không cần một tí sự bảo vệ nào. Một cú kinh điển như thế mà cháu không hề nhớ gì về nó sao?"
Ông lão mỉm cười.
"Vậy cháu thì sao? Làm thế nào mà cháu có thể trượt ván được cả ngày thế?"
"Bởi vì nó vui, và cháu thì chơi nó rất giỏi."
"Ồ, đó là lý do vì sao ta ngồi ở đây. Nó cũng vui và ta cũng rất giỏi về nó."
"Cái quái gì chứ," cậu ta thầm nghĩ, "Đừng nói là ngồi trên ghế cả ngày cũng vui đấy chứ?"
"Ông lẩn thẩn mất rồi! Không đời nào ngồi đó mà lại vui vẻ, thoải mái được."
"Ta lẩn thẩn ư? Cháu là người làm được những thủ thuật đáng kinh ngạc trên rào chắn rồi bị văng ra khỏi ván trượt, lăn trên nền xi măng không cần một tí sự bảo vệ nào. Một cú kinh điển như thế mà cháu không hề nhớ gì về nó sao?"
Cậu
bé vừa
tự hào
vừa tức giận.
Cậu ta vui vì
ông lão đã
nhận ra được kĩ
xảo đó
khó đến
mức nào,
nhưng cậu ta cũng
tức giận quá
chừng vì
cậu biết cú
ngã đó làm
cậu đau
đớn
ra sao, và cũng
bởi cậu chẳng
thể nhớ ra được
thủ thuật mình.
"Cháu vẫn chưa nhớ ra được."
"Cứ từ từ thôi". Ông lão cười.
"Ông có nghĩ là cháu bị chấn động hay là bị gì đó không?"
"Không. Ta biết rằng cháu sẽ bị chấn động. Chỉ là ta không biết nó tệ ra sao thôi."
"Ông biết gì đó về trượt ván không?"
"Không nhiều, nhưng ta biết Tony Hawk đội mũ bảo vệ. Ta biết Mullen, Gonzalez và Burnquist , đều đội mũ bảo vệ. Và ta biết, cháu cũng nên thế."
Cậu bé đá bật tấm ván của mình lên, bước tới bên chiếc ghế dài và nói chuyện cùng ông lão. Cậu ta đã rất ngạc nhiên rằng ông lão biết rất nhiều những người trượt ván nổi tiếng. Cậu rất ghét một nửa chiếc bánh sandwich cá ngừ ông lão mang theo. Trong suốt hai giờ sau đó, cậu ta đã thú nhận với ông lão rằng cậu không học được, cậu có hai người anh trai, và mẹ cậu thì làm hai công việc, và mua một chiếc nón bảo vệ là điều không thể. Cậu thậm chí còn không đủ khả năng chi trả cho những chiếc bánh xe mới của tấm ván.
"Cháu sẽ đến đây vào ngày mai chứ?"
"Chắc chắn rồi, cháu luôn trượt ván vào Chủ nhật."
"Được thôi, vậy gặp lại cháu sau."
Ngày hôm sau, Chủ nhật, ông lão vẫy cậu bé lại bên băng ghế.
"Đây. Ta nghĩ cháu có thể thích những thứ này."
Trong túi là một chiếc mũ bảo hiểm, một bộ đầy đủ bánh xe, và 5 tấm đề can của những người trượt ván nổi tiếng mà họ đã chuyện trò về chúng vào ngày hôm qua.
"Ôi chúa ơi, cháu cảm ơn ông nhiều lắm. Wow. Thật là bá cháy!"
" Ồ, ta còn muốn cháu đưa thứ này cho mẹ cháu nữa."
Ông lão chìa ra một chiếc túi khác. Trong chiếc túi này, có một hộp sô-cô-la siêu bự, và một tấm thiếp.
"Cháu vẫn chưa nhớ ra được."
"Cứ từ từ thôi". Ông lão cười.
"Ông có nghĩ là cháu bị chấn động hay là bị gì đó không?"
"Không. Ta biết rằng cháu sẽ bị chấn động. Chỉ là ta không biết nó tệ ra sao thôi."
"Ông biết gì đó về trượt ván không?"
"Không nhiều, nhưng ta biết Tony Hawk đội mũ bảo vệ. Ta biết Mullen, Gonzalez và Burnquist , đều đội mũ bảo vệ. Và ta biết, cháu cũng nên thế."
Cậu bé đá bật tấm ván của mình lên, bước tới bên chiếc ghế dài và nói chuyện cùng ông lão. Cậu ta đã rất ngạc nhiên rằng ông lão biết rất nhiều những người trượt ván nổi tiếng. Cậu rất ghét một nửa chiếc bánh sandwich cá ngừ ông lão mang theo. Trong suốt hai giờ sau đó, cậu ta đã thú nhận với ông lão rằng cậu không học được, cậu có hai người anh trai, và mẹ cậu thì làm hai công việc, và mua một chiếc nón bảo vệ là điều không thể. Cậu thậm chí còn không đủ khả năng chi trả cho những chiếc bánh xe mới của tấm ván.
"Cháu sẽ đến đây vào ngày mai chứ?"
"Chắc chắn rồi, cháu luôn trượt ván vào Chủ nhật."
"Được thôi, vậy gặp lại cháu sau."
Ngày hôm sau, Chủ nhật, ông lão vẫy cậu bé lại bên băng ghế.
"Đây. Ta nghĩ cháu có thể thích những thứ này."
Trong túi là một chiếc mũ bảo hiểm, một bộ đầy đủ bánh xe, và 5 tấm đề can của những người trượt ván nổi tiếng mà họ đã chuyện trò về chúng vào ngày hôm qua.
"Ôi chúa ơi, cháu cảm ơn ông nhiều lắm. Wow. Thật là bá cháy!"
" Ồ, ta còn muốn cháu đưa thứ này cho mẹ cháu nữa."
Ông lão chìa ra một chiếc túi khác. Trong chiếc túi này, có một hộp sô-cô-la siêu bự, và một tấm thiếp.
"Cái này để
làm gì vậy
ông? Ông không
biết mẹ cháu."
"Không. Nhưng ông thì chẳng bao giờ thiếu sô-cô-la cho phụ nữ. (cười hóm hỉnh) Nếu mẹ cháu đang một mình nuôi ba người con cùng lúc, bà ấy sẽ không nhận được nhiều niềm vui. Với hộp lớn sô-cô-la này, bà ấy có thể chọn những cái bà ấy muốn ăn, khi nào ăn, tin ta đi, điều đó sẽ giúp mẹ cháu thư giãn. Còn tấm thiệp này dành cho bà ấy, không phải cho cháu."
"Không. Nhưng ông thì chẳng bao giờ thiếu sô-cô-la cho phụ nữ. (cười hóm hỉnh) Nếu mẹ cháu đang một mình nuôi ba người con cùng lúc, bà ấy sẽ không nhận được nhiều niềm vui. Với hộp lớn sô-cô-la này, bà ấy có thể chọn những cái bà ấy muốn ăn, khi nào ăn, tin ta đi, điều đó sẽ giúp mẹ cháu thư giãn. Còn tấm thiệp này dành cho bà ấy, không phải cho cháu."
"Dù sao đi nữa...
Cháu sẽ
đưa
cho mẹ. Cháu
cảm ơn
ông ạ."
Một vài tuần sau đó, cậu bé trượt ván nhìn thấy ông lão trên băng ghế, và cậu đến ngay cạnh ông nói chuyện.
"Mẹ cháu nhờ cháu cảm ơn ông về hộp bánh, mẹ cháu đã khóc khi đọc tấm thiệp của ông. Mẹ giữ chặt nó trong lồng ngực và bảo cháu chắc chắn phải nói lại với ông điều này."
Ông lão cười mỉm rồi gật đầu từ tốn.
"Ông đã viết gì trong tấm thiệp thế? Mẹ cháu không nói cho cháu biết. Mẹ chắc hẳn đã phải đọc nó 5 lần vào ngày đầu tiên."
"Ồ, không nhiều. Ta nói với bà ấy rằng bà ấy là một người mẹ vĩ đại, bà ấy đang nuôi nấng một đứa trẻ ngoan, một vận động viên tài năng, và xin đừng lo lắng về tương lai của cháu. Ta nói với bà ấy rằng cháu sẽ trở thành một người giỏi. Khi cháu tìm ra được thứ gì đó thú vị cũng như trượt ván, thì cháu sẽ tiến bộ."
Cậu bé sửng sốt.
"Ông nói với mẹ tất cả những điều đó sao? Làm sao mà ông biết được những thứ vớ vẩn đó sẽ xảy ra chứ? Ông thực sự nghĩ cháu là một vận động viên tài năng à?"
Ông lão cười.
"Cháu có kĩ năng, sự cân nhắc, biết tính toán thời gian, tính nhẫn nại và sức mạnh, ta cho rằng đó là tất cả những điểm nổi bật của một vận động viên.
Cháu cũng không được bỏ cuộc, cháu học được từ những khuyết điểm của mình, hoặc những mánh khóe không nên thực hiện, và cháu tìm ra được cách sửa chữa chúng thế nào, hay là làm được những cú kĩ xảo tuyệt vời.
Những phẩm chất đó, là những điều xứng đáng với cháu khi cháu lớn hơn một chút. Cháu sẽ làm được một cách tốt nhất trong cuộc đời này."
5 năm sau, mọi thứ mà ông lão từng nói, đã thành sự thật. Đứa bé ngày ấy không bao giờ trở nên giàu có, nhưng cậu ta đã mở được một cửa hàng ván trượt nhỏ, và sau này thậm chí cho những trận giao hữu và những người thích trượt ván. Anh ta đã làm đủ tốt để mua được một căn nhà nhỏ tặng mẹ và những người anh trai. Và anh vẫn thường dành thời gian ngồi với ông lão trên băng ghế đó.
.......................................................................................
Một vài tuần sau đó, cậu bé trượt ván nhìn thấy ông lão trên băng ghế, và cậu đến ngay cạnh ông nói chuyện.
"Mẹ cháu nhờ cháu cảm ơn ông về hộp bánh, mẹ cháu đã khóc khi đọc tấm thiệp của ông. Mẹ giữ chặt nó trong lồng ngực và bảo cháu chắc chắn phải nói lại với ông điều này."
Ông lão cười mỉm rồi gật đầu từ tốn.
"Ông đã viết gì trong tấm thiệp thế? Mẹ cháu không nói cho cháu biết. Mẹ chắc hẳn đã phải đọc nó 5 lần vào ngày đầu tiên."
"Ồ, không nhiều. Ta nói với bà ấy rằng bà ấy là một người mẹ vĩ đại, bà ấy đang nuôi nấng một đứa trẻ ngoan, một vận động viên tài năng, và xin đừng lo lắng về tương lai của cháu. Ta nói với bà ấy rằng cháu sẽ trở thành một người giỏi. Khi cháu tìm ra được thứ gì đó thú vị cũng như trượt ván, thì cháu sẽ tiến bộ."
Cậu bé sửng sốt.
"Ông nói với mẹ tất cả những điều đó sao? Làm sao mà ông biết được những thứ vớ vẩn đó sẽ xảy ra chứ? Ông thực sự nghĩ cháu là một vận động viên tài năng à?"
Ông lão cười.
"Cháu có kĩ năng, sự cân nhắc, biết tính toán thời gian, tính nhẫn nại và sức mạnh, ta cho rằng đó là tất cả những điểm nổi bật của một vận động viên.
Cháu cũng không được bỏ cuộc, cháu học được từ những khuyết điểm của mình, hoặc những mánh khóe không nên thực hiện, và cháu tìm ra được cách sửa chữa chúng thế nào, hay là làm được những cú kĩ xảo tuyệt vời.
Những phẩm chất đó, là những điều xứng đáng với cháu khi cháu lớn hơn một chút. Cháu sẽ làm được một cách tốt nhất trong cuộc đời này."
5 năm sau, mọi thứ mà ông lão từng nói, đã thành sự thật. Đứa bé ngày ấy không bao giờ trở nên giàu có, nhưng cậu ta đã mở được một cửa hàng ván trượt nhỏ, và sau này thậm chí cho những trận giao hữu và những người thích trượt ván. Anh ta đã làm đủ tốt để mua được một căn nhà nhỏ tặng mẹ và những người anh trai. Và anh vẫn thường dành thời gian ngồi với ông lão trên băng ghế đó.
.......................................................................................
Băng ghế
dài vẫn
còn đó. Nó
vẫn chỉ là
một chiếc ghế có
dáng vẻ
rất rất bình thường, với những tấm gỗ màu xanh. Ông
lão không còn
ở đó
nữa.
Thay vào đó là một bức tượng đồng ngồi trên chiếc ghế.
Một tấm ván trượt đồng dựa vào nó.
Một con mèo nhỏ nhắm mắt nằm trên đùi bức tượng. Tay bức tượng cầm một chiếc khăn tay đồng như muốn đưa cho ai đó ngồi bên cạnh mình, trên mặt ông, là một nụ cười cởi mở, hiền hậu, ấm áp.
Một nửa chiếc bánh sandwich cá đang ăn dở, một chút hạt, và một con sóc. Tất cả đều bằng đồng được đặt ngay cạnh ông lão trên băng ghế.
Thay vào đó là một bức tượng đồng ngồi trên chiếc ghế.
Một tấm ván trượt đồng dựa vào nó.
Một con mèo nhỏ nhắm mắt nằm trên đùi bức tượng. Tay bức tượng cầm một chiếc khăn tay đồng như muốn đưa cho ai đó ngồi bên cạnh mình, trên mặt ông, là một nụ cười cởi mở, hiền hậu, ấm áp.
Một nửa chiếc bánh sandwich cá đang ăn dở, một chút hạt, và một con sóc. Tất cả đều bằng đồng được đặt ngay cạnh ông lão trên băng ghế.
Trên bức tượng mang tên ông
lão ấy
là chữ
ký của
hơn nghìn
con người đã
từng ngồi đó
và nói chuyện cùng
ông. Biết
bao người nữa vẫn đã đến. Ngồi đó.
Và nói những điều gì...
không ai có thể biết được.
Huyền Văn dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét