Những câu
chuyện thú vị
Chuyện 1
Con gái kết hôn mà không được sự đồng ý của cha, sau đó lại ly hôn. Hai cha con vì vậy mà không nhìn mặt nhau. Con gái nghèo khó chật vật nuôi một đứa con nhỏ. Mẹ thương con gái, khuyên con nhân lúc cha đi bộ thì dắt cháu đến nhà ăn bữa cơm. Vậy là con gái nhân lúc cha đi vắng, thường xuyên dẫn con về nhà mẹ ăn cơm. Cho đến một hôm trời mưa, hai cha con vô tình gặp nhau ở trong sân. Tránh cũng không được, người cha bối rối nói: “Lần sau về nhà ăn cơm không cần phải lén lén lút lút nữa, hại cha mưa to cũng phải đi ra ngoài!”. Cha lúc nào cũng âm thầm yêu thương con, cho dù con làm sai điều gì, cha đều tha thứ vô điều kiện.
Chuyện 2
Có một anh chàng lúc học phổ thông suốt ngày chìm đắm trong Internet, nửa
đêm thường vượt tường trốn ra khỏi trường để lên mạng. Một hôm như thường lệ
anh ta lại trèo tường ra ngoài, nhưng mới trèo được một nửa thì vội vã rút chân
lại, sắc mặt rất kì lạ, không nói không rằng. Về sau anh ta chăm chỉ học hành,
không lên mạng nữa, các bạn học còn tưởng rằng hôm đó anh ta gặp ma.
Sau này anh thi đỗ vào một trường nổi tiếng, nhân dịp này bạn bè mới hỏi
chuyện trước kia, anh ta trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: “Hôm đó cha tôi đến đưa
tiền sinh hoạt, nhưng không nỡ ở khách sạn, nên ngồi ở chân tường cả một đêm”.
Có tình thân, chúng ta sẽ có động lực để cố gắng tiến lên phía trước. Tất
cả những gì chúng ta làm, đều là vì thân nhân của mình, hi vọng tất cả những đứa
con đều thấu hiểu được sự vất vả của cha mẹ.
Chuyện 3
Hôm nay thấy cha tự nhuộm tóc ở nhà. Tôi liền hỏi: “Cha, cha sắp 60 tuổi
rồi còn nhuộm tóc làm gì? Hay là vẫn muốn thử vận đào hoa?”
Cha nói: “Lần nào trước khi về quê cha đều nhuộm tóc đen, như vậy bà của
con thấy sẽ nghĩ rằng cha còn trẻ, và bà vẫn chưa già”.
Quan tâm con cái, chăm sóc cháu chắt là lẽ đương nhiên, nhưng cũng đừng
quên những người cha mẹ già của chúng ta.
Chuyện 4
Trong họ có một tiền bối cùng thế hệ với ông nội, đã 70 mấy tuổi rồi, vậy
mà lại cùng một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi ngồi chơi bắn bi trên mặt đất, lại
còn hò hét ầm ĩ.
Kết quả là đến tai bà cụ, cụ mang cả nạng ra định đánh ông, ông vùng dậy
té chạy. Cuối cùng cũng bị cụ bắt kịp, ngoan ngoãn khép nép chịu đòn.
Sau đó ông mới cười nói: “Nếu không phải sợ mẹ ông bị ngã, thì còn lâu bà
ấy mới bắt kịp ông được nhé…”
Cho dù là bao nhiêu tuổi, mẹ luôn là sự hiện diện ấm áp nhất, là người
đáng để chúng ta dùng cả đời chăm sóc.
Chuyện 5
- Cha: “Con trai, con thấy cha khoẻ không?”
- Con: “Khoẻ”
- Cha: “Con thấy Kungfu Thiếu Lâm lợi hại không?”
- Con trai: “Rất lợi hại”
- Cha: “Nếu như cha cạo đầu, luyện Kungfu Thiếu Lâm có được không?”
- Con trai vỗ tay: “Rất tốt ạ!”
Ngày thứ hai, con trai thấy cha cạo trọc đầu, vui vẻ nói: “Cha cố lên, nhất
định sẽ luyện thành cao thủ”.
Hôm đó, là trước khi cha hoá trị một ngày…
Chuyện 6
Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì
thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân đưa lên cho tôi. Từ nhà đến chỗ tôi
trọ học chừng 35 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy
giống ba…
Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa
cho tôi 100 ngàn, ba hỏi: “Có dư đồng nào không con?”.
Tôi đáp: “Còn dư bốn ngàn ba ạ”.
Ba nói tiếp: “Cho ba bớt 2 ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có
tiền mà sửa”.
Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng…
Chuyện 7
Mẹ xuất thân gia đình trí thức nghèo, yêu thích thơ, văn. Ba tuy cũng được
học nhưng là con nhà nông “chánh hiệu”.
Mẹ sâu sắc, tinh tế. Ba chất phác, hiền hòa.
Mỗi khi ba mẹ đấu lý, chị em nó thường ủng hộ mẹ, phản đối ba. Mẹ luôn
đúng và thắng.
Hôm ba bệnh nặng, cả nhà lo lắng vào ra bệnh viện.
Tối ba nói sảng điều gì đó không ai hiểu. Nhưng lần đầu tiên nó nghe mẹ nói
“Đúng! Ông nói đúng…”
Quay đi, mẹ sụt sùi. Nó thút thít khóc.
Chuyện 8
Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà
đeo vòng cẩm thạch rất đẹp.
Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm mọi cách từ chối, lúc mua sữa, lúc sách vở,
lúc tiền trường... Đến khi tay mẹ đen sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo.
Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại
ngắm nghía, cười:
- Mẹ già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui.
Chị em không ai bảo ai, nước mắt rưng rưng./.
Fb DeGio Quy Don
NGÔI CHÙA BỊ CHÁY
Một vị sư trụ trὶ không biết nguyên nhân vὶ sao ngôi chὺa bị cháy nhưng ngài vẫn trầm tῖnh khi không biết làm sao cứu vãn khỏi tὶnh hὶnh hiện tại. Ngài bước ra khὀi đám lửa và bước đi thὶ vô tὶnh gặp một vị khάch đi qua tὸ mὸ hὀi:
Nhân quả gὶ đây, hay là do ăn ở mίch lὸng ai?
Chύ tiểu chẳng giải đáp được nguyên do cho vị khách này nên lại gần sư trụ trὶ hὀi:
Kίnh Thầy, do nhân quả gὶ mà chὺa ta lâm vào cảnh khổ đến nỗi chὺa bị đốt, trong khi đό người đi ngang qua buông lời không hay?
Vị sư chὺa nhὶn chύ tiểu mỉm cười và nόi:
Con cứ chờ xem
Chύ tiểu chẳng hiểu hết lời thầy nόi nhưng đành giữ im lặng và tự dặn mὶnh nghe lời chờ xem sao.
Chỉ một thời gian ngắn sau đό, rất nhiều Phật tử phát tâm cύng dường chὺa được xây dựng lᾳi và họ lᾳi cό một ngôi chὺa mới hσn, đẹp hσn. Khi đό chύ tiểu nhὶn hoàn cảnh ngôi chὺa và chợt hiểu ra điều gὶ đό, chύ lại đến chỗ vị Sư và hὀi:
Thầy, cό phải Thầy bảo con chờ để xem điều này?
Vị Sư vẫn với tư thế ngồi thản nhiên nhὶn ngôi chὺa, mỉm cười và nόi:
Con cứ chờ xem!
Rồi 3 năm sau đό, chύ tiểu trường thành hơn và vẫn nhὶn ngôi chὺa mỗi ngày thay đổi và nhớ tới lời vị Sư dặn rằng “con cứ chờ xem” nhưng vẫn chưa biết là nên chờ xem điều gὶ. Một lần nữa chύ lại đến chỗ vị sư chὐ trὶ để hὀi:
Thầy, con nên chờ xem điều gὶ ạ?
Con đã xem rồi, cὸn hὀi ta điều gὶ?
Chú nhớ lại tất cả, từ khi chὺa bị cháy, bị người nόi lời không hay, cho đến chὺa xây mới, Phật tử khen chὺa đẹp, nay chὺa đã hσi cũ người lại đến vὶ lὸng thành, chú nhὶn dáng vẻ thản nhiên cὐa vị sư phụ, chύ nhớ lần đầu tiên ngôi chὺa bị đốt sư phụ vẫn là điềm nhiên như thế, xây mới cῦng như thế, khen hay chê cῦng thản nhiên cho đến chὺa cῦ kў vẫn thản nhiên như vậy.
Chύ Sadi chợt ngộ ra lời thầy: Ta chẳng phải là chờ đợi mà cứ thản nhiên đόn nhận sự đổi thay, để mọi thứ diễn ra theo quy luật cὐa nό.
Ngẫm nghῖ: Thay đổi là tiến trὶnh diễn ra từng giây phύt. Không cό cái gὶ trong cuộc đời này không thay đổi với thời gian, cho nên, thay vὶ tức tối bực dọc với những chuyện đổi thay, thὶ hãy thực tập thόi quen mới là sống chung với chύng để tự thay đổi nhận thức và thái độ cὐa chίnh mὶnh.
Nguồn Internet.
LÚC GẶP KHÓ KHĂN, BẠN CÓ THỂ DỌC NHỮNG DÒNG NÀY RỒI TỰ MÌNH GIẢI QUYẾT KHÚC MẮC TRONG LÒNG NHÉ!
1. ĐỪNG LO LẮNG, MỌI CHUYỆN SẼ ỔN THÔI
Số phận đối với mỗi người đều công bằng, khi cánh cửa này đóng lại, nhất định sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Bầu trời rộng lớn này luôn có một góc thuộc về bạn, giữ được thái độ lạc quan, chính là bước đầu tiên để giải quyết và chiến thắng khó khăn trong cuộc sống.
2. ĐỪNG SỢ, BẦU TRỜI SẼ KHÔNG SỤP XUỐNG
Chỉ cần niềm tin của bạn lớn hơn nỗi sợ hãi, vậy thì bạn có thể vượt qua bất kỳ rào cản nào. Không có gì là thất bại, tất cả chỉ là thử nghiệm để bạn ngày càng tốt hơn. Sợ cái gì thì làm cái đó, nỗi sợ hãi tự nhiên sẽ mất đi.
3. ĐỪNG HỐI HẬN, AI MÀ KHÔNG TỪNG LÀM SAI
Người duy nhất chưa từng phạm sai lầm là người chưa từng làm gì cả. Hãy dũng cảm làm điều bạn muốn làm, đừng sợ làm sai, không có gì quá lớn lao cả. Thẳng thắn mà nói, ngoài kia có rất nhiều người hi vọng bạn sẽ bị sai lầm của mình đánh bại. Cho nên, hãy nhớ, mỗi vết thương đều là một lần trưởng thành.
4. ĐỪNG THẤT VỌNG, CƠ HỘI RỒI SẼ ĐẾN
Con người sở dĩ có khả năng là vì tin mình có khả năng. Đối với một người, phá sản lớn nhất chính là tuyệt vọng, tài sản lớn nhất chính là hi vọng.
Cuộc sống nhiều khi, có nhiều chuyện rất không công bằng, thế nhưng đừng oán hận, người biết nỗ lực thích ứng với nó, tạo ra cơ hội mới là người dũng cảm. Cuộc sống vốn dĩ luôn đầy thử thách và sai lầm. Một lần thất bại cũng không đại diện cho việc bạn đã mất cơ hội.
5. ĐỪNG BỎ CUỘC, ÁNH SÁNG Ở CUỐI ĐƯỜNG HẦM
Điều đáng tiếc nhất trong cuộc sống chính là dễ dàng từ bỏ điều mà bản thân không nên từ bỏ, ngay cả khi, bạn có thể không có gì, thì bạn cũng cần có tình yêu với cuộc sống và hi vọng vào tương lai. Cuộc sống chỉ có một con đường nhất định không thể cự tuyệt, đó là trưởng thành.
Hãy nhớ, hi vọng sẽ luôn xuất hiện trong lúc bạn tuyệt vọng nhất.
6. ĐỪNG TỨC GIẬN, HÃY HỌC CÁCH RỘNG LƯỢNG KHOAN HỒNG
Trong cuộc sống, sẽ luôn có người làm tổn thương bạn, nhưng bạn ngàn vạn lần đừng tức giận, bởi vì tức giận, chính là đem sai lầm của người khác trừng phạt chính mình. Nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.
Tính cách chính là bộ y phục đẹp đẽ mà một người mặc ra ngoài xã hội. Khoan dung chính là cây cầu nối giữa người với người để hiểu và tương hỗ lẫn nhau. Lạc quan đến từ sự khoan dung, từ sự độ lượng, từ thấu hiểu lòng người, từ việc với thế gian không tranh đoạt.
Nguồn: Tủ sách chữa lành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét