Thấy vợ vừa xách giỏ chuẩn bị đi ra ngoài là anh Bông biết ngay:
Tưởng Rằng Đã Yên
Mọi chuyện
rồi cũng êm xuôi. Và sẽ chìm vào quên lãng như định luật thời gian. Huấn nghĩ
như vậy trong lúc một mình ngồi trên phiến đá nhìn dòng sông hiền hòa, phẳng lặng.
Huấn nhìn mãi vào nơi chiếc xe mình đã lao xuống cách đây sáu tháng...Nơi đó,
linh hồn Trinh, người vợ thông minh, xinh đẹp của Huấn, đã rời khỏi thân xác.
Huấn bây
giờ là người góa vợ, cô đơn đi, về lặng lẽ như một chiếc bóng. Nhiều lúc Huấn tự
hỏi: mình còn làm được gì, khi hạnh phúc đã chợt đến rồi chợt đi?. Ân hận
không?. Hối tiếc không?. Còn nữa, Huấn không biết mình có nên vui mừng hay
không, khi những cuộc điều tra, thẩm vấn của cảnh sát đã thật sự chấm dứt. Bởi
vì trước sau gì Huấn cũng giữ đúng một lời khai:
- Đêm đó, hai vợ chồng đưa nhau đi ăn ở nhà hàng Salmon House bên hướng Tây Bắc của thành phố. Trên đường lái xe về nhà, lúc đi ngang qua cây cầu, không hiểu vì lý do gì, Huấn bất ngờ bị chóng mặt, choáng váng nên lạc tay lái. Chiếc xe đâm vào thành cầu trước khi lao thẳng xuống sông. Khi đội cấp cứu đến thì đã muộn: Trinh bị chết ngộp trong xe với một vết thương nhẹ trên đầu. Huấn trồi được lên khỏi mặt nước nên thoát chết.
Điều tra viên tình nghi Huấn hoặc cố ý giết vợ, hoặc đã uống quá say. Nhân viên nhà hàng xác nhận, họ đã thấy hai vợ chồng vừa ăn vừa trò chuyện một cách vui vẻ, hạnh phúc và chàng chỉ uống một ly rượu khai vị thôi. Kết quả nồng độ rượu đo trong người Huấn cũng chứng minh như thế. Tuy nhiên, họ đã tìm tòi, lục soát tất cả những nơi và những gì họ cho là cần thiết. Họ thẩm vấn tới, họ điều tra lui, họ tìm gặp Huấn nhiều đến độ Huấn tưởng chừng như một mụt mụn nhỏ trên khuôn mặt mình họ cũng sẽ tìm thấy! Cuối cùng, họ phải đi đến chỗ kết thúc. Trinh chết là do tai nạn vì họ chẳng tìm ra được dấu vết gì khả nghi để buộc tội. Họ đã thật sự buông tha cho Huấn trở về với công việc hằng ngày của chàng.
****
Tối nay, Huấn đang theo dõi trận đánh dã cầu trên TV thì điện thoại reo.
- Hello!
- Hello.
Xin lổi, anh là Huấn phải không?
- Phải, Huấn
đây. Xin lỗi, ai gọi thế?
- Tôi là Hạnh.
- Hạnh...?
Xin vui lòng nói rõ hơn, tôi quên mất cô là ai rồi.
Tiếng cười khúc khích:
- Anh Huấn
đâu có quên Hạnh... vì Hạnh là một người xa lạ, chưa từng tiếp xúc, chưa từng gặp
gỡ, làm sao anh Huấn nhớ cho được?.
- Thế hỡ?.
Vậy Hạnh là ai?. Tại sao gọi cho tôi?.
- Khoan
đã, trước khi trả lời anh Huấn, Hạnh xin được quyền.. ưu tiên.
- Ưu tiên
gì?.
- Ưu tiên
được hỏi trước: Anh Huấn đã lập gia đình chưa?.
- Tại sao
cô hỏi tôi câu đó?.
- Tại
vì... nó khá quan trọng để Hạnh quyết định sẽ tiếp tục nói chuyện với anh Huấn
hay sẽ buông điện thoại xuống ngay bây giờ. Mong anh Huấn thành thật, đừng lo
ngại, Hạnh không có ý đùa giỡn gì đâu.
Khá lâu Huấn chưa có dịp nói chuyện với một người con gái nào nên cũng cảm thấy hay hay:
- Được rồi,
tôi lập gia đình cách đây ba năm... nhưng vợ tôi đã qua đời trong một tai nạn.
- Anh Huấn
có buồn lắm không?.
- Dĩ nhiên
rồi. Câu hỏi hơi lạ đó.
- Thế bây
giờ anh Huấn đã có bạn gái nào chưa?.
Huấn cười:
- Cô Hạnh
tham lam quá, chỉ xin hỏi một câu, giờ đến câu thứ hai, thứ ba. Tôi sẽ không trả
lời thêm, nếu cô không cho tôi biết rõ cô là ai.
- Xin lỗi
anh Huấn nghen. Hạnh là người mới đến thành phố này được tháng. Không thân
nhân, không bạn bè cũng chưa có việc làm. Ngày nào cũng một mình lái xe chạy
lòng vòng, buồn quá. Rồi anh Huấn biết sao không?. Hạnh chợt nghĩ ra một cách
là tìm trong điện thoại niên giám tên người Việt để... làm quen. Anh Huấn thấy
Hạnh tài chưa?. Hạnh đã nhắm mắt chọn ra năm tên: Phúc, Lộc, Nam, Kinh và Huấn.
Lần đầu tiên Hạnh gọi người tên Lộc, đó là một anh chàng đã có gia đình. Lần thứ
nhì Hạnh gọi người tên Kinh, ông này đã gần bảy mươi tuổi. Vẫn chưa nản chí, Hạnh
gọi thử lần thứ ba với người tên Huấn. Bây giờ Hạnh đang nghĩ là Hạnh sẽ không
cần phải gọi đến lần thứ tư nữa, phải vậy không anh Huấn?. Trừ trường hợp anh
Huấn nói rằng anh Huấn không thích làm quen với Hạnh.
- Cô Hạnh chắc thích phiêu lưu lắm?.
- Không biết
có phải vậy không, nhưng khi mình muốn đạt được một việc gì, nếu không nghĩ ra
cách này hoặc cách khác để thực hành thì làm sao đạt được?. Từ trước, người ta
vẫn quen nhau qua mục Kết Bạn Thư Tín, bây giờ, quen nhau qua cuốn điện thoại
niên giám, một phát minh mới, phải không?.
- Tình trạng gia đình tôi, cô đã biết rồi, vậy cô nghĩ sao?.
- Hạnh
đang chờ nghe cảm nghĩ của anh Huấn. Hạnh có phải là một người con gái quá táo
bạo không?.
- Không
đâu, người khác còn làm những chuyện khủng khiếp hơn nhiều. Tôi cảm thấy vui
vui bởi vì từ ngày vợ tôi chết, tôi chưa có bạn gái. Một mình đi ra đi vào, căn
nhà bỗng trở nên rộng lớn và trống vắng hơn. Có lần bạn tôi ngỏ ý giới thiệu
cho tôi một cô, nhưng tôi chưa cảm thấy thoải mái nên đã từ chối. Hôm nay, cô Hạnh
đến với tôi bằng một phương cách nghe ra cũng hay hay, tại sao tôi không chấp
nhận nhỉ?.
- Vậy cả hai chúng ta đều đồng ý đấy nhé?.
- Bỏ phiếu
thuận! Nghe giọng nói, tôi đoán chắc Hạnh còn trẻ lắm, có thể chưa tới ba mươi.
Hạnh biết tôi bao nhiêu tuổi không?.
- A.... chắc
anh Huấn cũng chưa đến nỗi là ông già bảy mươi?.
- Chưa
đâu, chỉ mới sáu mươi chín thôi.
Huấn thích thú cười thật lớn. Hạnh cười theo:
- Anh Huấn
đoán Hạnh còn trẻ thì đúng rồi, nhưng anh Huấn có biết dung nhan Hạnh xấu xí đến
cỡ nào không?.
- Tôi
nghĩ, nếu Hạnh có xấu chắc cũng chưa đến nỗi được xếp hạng nhất trong danh sách
những người thiếu nhan sắc.
- Anh Huấn
nói đúng đó, nhưng hình như Hạnh cũng đứng vào hạng nhì, vì mụ phù thủy đã chiếm
mất hạng nhất rồi.
Cả hai cùng cười giòn giã.
***
Huấn bây giờ không còn là Huấn của ngày nào vợ mới chết. Từ một giai đoạn bất an chuyển qua một giai đoạn bình thản và rồi Huấn được sống lại trong cảm giác của một người đàn ông đang yêu đời, yêu người và yêu tất cả mọi vật chung quanh mình. Sau lần thứ nhì nói chuyện qua điện thoại, Huấn và Hạnh hẹn gặp nhau. Lúc đầu Huấn chỉ tưởng tượng ra một nhan sắc khiêm nhường ở người con gái này, nếu không như vậy cô ta đâu còn độc thân đến giờ.
Buổi đầu tiên diện kiến, Huấn đã bàng hoàng, sững sốt kêu lên:
- Hạnh đẹp
quá!
Đúng vậy, Hạnh là cô gái mang hai dòng máu Mỹ-Việt. Hạnh là một kết hợp của hai nét đẹp Á Đông và Tây Phương. Nếu muốn tìm một khuyết điểm nào đó trên khuôn mặt hay vóc dáng Hạnh sẽ không phải là chuyện dễ. Ngay phút giây đầu tiên đó, Huấn đã cảm thấy hồn mình như chết đuối trên dòng suối tóc nâu đậm, óng mượt chảy hững hờ từ bờ vai xuống tới nửa lưng. Chỉ một chút trang điểm tự nhiên thôi, Hạnh đã nhìn như một bức tranh truyền thần mờ ảo trước mắt Huấn.
Ngày trước, Huấn vẫn cho rằng chỉ có Trinh, vợ mình mới là người con gái đẹp và duyên dáng như một nữ hoàng, nhưng bây giờ, nếu đem so sánh với Hạnh thì Trinh là người bị mất vương miện. Hạnh đã đến với Huấn như một cơn phong ba, bão táp cuốn hút đời chàng vào những mơ mộng cho tương lai. Một kỹ sư điện toán trong một công ty lớn nhất nhì trên thị trường, vừa mất người vợ xinh đẹp lại ôm ngay vào được một người con gái khác còn xinh đẹp hơn nữa, không trách sao Huấn đang ngất ngây với ý nghĩ: đúng là đời đẹp như mơ!
Hạnh nhí nhảnh nhưng dễ thương; thông minh nhưng tế nhị. Hạnh không kiêu căng, tự phụ về sắc đẹp của mình. Huấn đưa Hạnh thăm viếng khắp nơi trong thành phố, rồi đến những vùng thôn quê. Hạnh luôn nói những lời thán phục hoặc biết ơn đối với Huấn, chẳng hạn như:
- Em thật
không ngờ mình lại có được những ngày tươi đẹp như hôm nay. Vừa được rong chơi ở
những nơi sang trọng, vừa được một người đàn ông lịch sự, học thức bên cạnh,
lúc nào cũng sẵn sàng chìu chuộng, em còn tìm ai hơn anh Huấn nữa đây?.
Huấn đáp lại:
- Anh mới
là người may mắn đó chứ, có được một người đẹp lại dễ thương như Hạnh để đưa đi
chơi chắc đâu còn diễm phúc nào hơn?.
Trong suốt ba tháng quen nhau, chưa lúc nào Hạnh để nụ cười biến mất trên môi. Cho đến một hôm, Huấn tỏ thật lòng mình về một tình yêu mãnh liệt phát xuất tự trái tim, tự nhiên nụ cười đang tươi mát của Hạnh bỗng héo úa đi. Nàng lắc đầu, buồn bã xoay nơi khác. Huấn năn nỉ mãi, nàng cũng không nói gì hơn ngoài ánh mắt đầy suy tư, xa vắng. Sau buổi đó, Hạnh lánh mặt Huấn không một lời từ giã. Căn phòng trong chung cư của Hạnh đã trả lại. Một tuần qua rồi hai, ba tuần qua, Hạnh vẫn bặt tin. Huấn đau khổ như điên cuồng. Huấn lang thang ngoài phố để nhìn người qua lại mong gặp khuôn mặt quen thuộc của nàng. Huấn lái xe khắp các nẻo đường hy vọng sẽ bắt gặp Hạnh một nơi nào đó, nhưng mọi cách đều thất bại.
Sau một tháng trời tìm kiếm, Huấn hoàn toàn thất vọng. Đêm nay, Huấn mệt mỏi trở về nhà sau mấy tiếng đồng hồ lái xe lang thang. Chưa kịp thay quần áo thì chuông cửa reo vang mấy lần liên tiếp như thể gấp rút lắm. Huấn mừng rỡ đến sững sờ khi khuôn mặt hiện ra nơi khung cửa chính là Hạnh. Nàng đi vội vào trong rồi ôm chặt lấy Huấn trong lúc đôi dòng lệ tuôn tràn trên má. Huấn để yên cho Hạnh khóc trên vai mình, đến khi những thổn thức lắng dần, Huấn hỏi nhỏ:
- Tại sao em khóc?. Tại sao em tránh gặp mặt anh?.
Hạnh nghẹn
ngào:
- Không phải
em... tránh gặp anh, em chỉ... chạy trốn một người khác.
- Ai vậy?.
- Chồng
em.
- Em có chồng?.
- Phải,
nhưng anh ấy là một người vũ phu và tàn nhẫn. Em xin lỗi đã giấu anh.
Huấn ngồi yên lặng nghe hơi thở mình nặng nề hơn. Sự thật quá phũ phàng không ngờ nỗi. Giọng Hạnh kể lễ:
- Trước
khi lập gia đình với nhau, anh ấy là một người đàn ông hết sức hòa nhã, nhưng
em đã lầm. Anh ấy không thể nào hòa nhã sau những cơn say. Anh ấy bắt đầu kiếm
chuyện cả với những người bạn nào chỉ vô tình nhìn em hoặc nói với em một câu rất
thông thường, chẳng hạn như "Hạnh có khỏe không?" "Khỏe hay
không cũng là vợ tao, mày hỏi làm gì?". Mãi rồi những chuyện xảy ra đó khiến
em xấu hổ. Em ngăn cản không cho anh ấy uống rượu nữa thì anh ấy bỏ nhà đi mất
tiêu ba bốn ngày liền. Em đòi ra toà ly dị, anh ấy hăm dọa sẽ giết em. Em sợ
quá nên bỏ nhà trốn đi. Nơi này em đã gặp anh và chúng ta đã có được những kỷ
niệm không bao giờ quên. Nhưng bây giờ, em phải bỏ trốn đi nơi khác nữa, vì chồng
em vừa tìm ra em ở đây. Anh ấy hăm dọa thêm rằng nếu bắt gặp người đàn ông nào
đi với em, anh ấy sẽ giết chết cả hai rồi tự sát hoặc đi tù.
Hạnh ôm Huấn chặt hơn:
- Anh Huấn
ơi, em không thể nào ở lại đây, em không muốn anh bị mang họa vì em. Cuộc đời
em đã sóng gió quen rồi, thà em bỏ đi chứ không thể nào trở lại với con người
tàn nhẫn đó.
Hạnh lại khóc nức nỡ hơn. Huấn không biết làm gì hơn là vuốt mãi suối tóc mềm mại của nàng. Thời gian vẫn trôi. Hạnh ngưng khóc, nhưng nàng cứ ngồi thẫn thờ. Huấn chợt nhớ ra:
- Em đã ăn
gì chưa?. Em đói bụng không, để anh đi mua gì về cho em ăn nghen?.
- Thôi anh
ạ, đừng đi ra ngoài bây giờ, em chưa ăn gì, nhưng không cảm thấy đói. Anh có sữa
tươi cho em một ly là được rồi.
Huấn đi lấy ly sữa đến, nàng uống một hơi hết phân nửa rồi dợm đứng lên. Huấn vội hỏi:
- Em định
đi đâu vậy?.
- Về khách
sạn.
-Thôi...
em hãy ở lại đây với anh.
- Không
nên đâu anh. Nguy hiểm cho anh lắm.
- Anh
không sợ, chỉ sợ nguy hiểm cho em. Biết đâu chồng em đang rình rập đâu đó ngoài
đường. Anh không thể để em đi như vậy.
- Anh
không sợ chồng em sẽ giết luôn cả anh với em sao?.
- Không,
vì anh yêu em. Nếu em cũng yêu anh thì...
Huấn ngập ngừng không dám nói thêm.
- Thì sao
hả anh?. Anh sẽ bằng lòng chết chung với em phải không?.
- Cũng có
thể lắm chứ!.
Hạnh mừng rỡ ôm chầm lấy Huấn và cả hai hôn nhau đắm đuối. Lâu lắm họ vẫn chưa rời nhau ra. Rồi Huấn dang tay nhấc bổng người Hạnh lên để đi thẳng vào phòng ngủ. Chàng đặt nàng nằm xuống chiếc giường nệm êm ái, cả hai tiếp tục ôm siết lấy nhau.
Một lúc sau, Huấn ngồi nhổm dậy, vói tay qua chiếc bàn nhỏ ở cạnh đầu giường để lấy điếu thuốc đốt hút. Hạnh vẫn nằm im với chiếc mền kéo ngang nửa ngực. Huấn phà khói thuốc vào không khí rồi xoay lại nhìn nửa vùng ngực đang phô bày, cảm thấy vẫn còn thèm úp mặt lên đó. Đầu óc Huấn làm việc thật nhanh, quyết định cũng thật nhanh:
- Em tưởng rằng anh sẽ bằng lòng chết chung với em dưới bàn tay của chồng em à?. Anh đâu có dại dột như vậy.
Hạnh mở to
mắt:
- Nghĩa là
sao?. Anh nói nếu em cũng yêu anh... Em bây giờ đâu còn ai thân thích ngoài anh
ra, nếu không yêu anh thì yêu ai?. Hơn nữa, nếu không yêu anh, em đâu dễ gì nằm
với anh như vầy. Vậy thôi, để em ra đi.
Huấn vội vàng ôm lấy đầu Hạnh:
- Đừng hiểu
lầm anh, cưng. Ý anh muốn nói là cả hai chúng ta không nên dại dột để hắn ra
tay trước. Mình phải hành động trước khi hắn hành động.
- Em chưa
hiểu.
- Hắn có
thể giết mình được thì mình cũng có thể giết hắn được vậy.
Hạnh chớp chớp mắt nhìn Huấn:
- Ừ nhỉ?.
nhưng... mình sẽ đi tù chung thân?.
Huấn cười
nhẹ:
- Mình phải
khôn chứ em. Mình đâu có công khai giết đâu mà đi tù?.
- Mướn người
à?.
- Mướn người
cũng thua. Anh muốn nói là mình phải xếp đặt chương trình hành động. Em nghe
anh hỏi đây, em có dám ra tay không?. Chỉ có một mình em mới làm được chuyện
này, nếu em bằng lòng anh mới nói ra.
- Để em
suy nghĩ.
Hạnh nằm im trong giây lát rồi chồm người lên lấy chiếc ví tay của nàng trên đầu giường mở ra. Hạnh soi lại mặt mình trong chiếc gương nhỏ và chải lại những sợi tóc lòa xòa trước trán bằng chiếc lược nhỏ màu đen. Huấn yên lặng nhìn và chờ đợi. Sau khi để mọi thứ vào chỗ cũ, Hạnh nói:
- Được rồi,
em sẽ làm. Nếu em không giết hắn thì hắn sẽ giết em. Em giết người để tự tồn và
được tự do chung sống với anh. Anh nói đi.
Huấn nghiêm nét mặt:
- Này nhé,
em hãy giả vờ như thể em bằng lòng trở về với hắn. Rồi em sắp đặt một ngày cho
hai người đi ăn tối ở một nhà hàng nào đó bên hướng Tây Bắc. Em cố ép cho hắn uống
rượu càng nhiều càng tốt, nhưng em đừng uống vì em sẽ là người lái xe về. Rồi
khi xe chạy ngang qua cây cầu, em giả vờ như bị lạc tay lái, để chiếc xe bay
qua thành cầu, bay thẳng xuống sông. Trước đó, em phải nhớ chuẩn bị hai điều:
thứ nhất là khóa cánh cửa bên hắn; thứ hai là nhanh tay mở cánh cửa bên em khi
chiếc xe vừa bay xuống nước. Như vậy em sẽ có thể thoát ra ngoài dễ dàng và nước
sẽ tràn vào xe nhanh hơn. Hắn đã say ngất ngư thì không thể nào phản ứng kịp thời.
Chỉ cần năm phút kẹt trong xe, linh hồn hắn sẽ vĩnh viễn rời khỏi xác. Còn em sẽ
trồi lên mặt nước chờ đội cứu cấp tới.
Hạnh chăm chú nghe, nhưng chưa nói gì. Huấn bồi thêm:
- Cách này
vừa dễ, vừa an toàn, em không phải trực tiếp cầm một thứ vũ khí nào để giết người.
Không có bằng chứng nào để kết tội em, tất cả chỉ là do tai nạn.
- Anh nói
đúng, cách này dễ quá, nhưng sao anh biết chắc là cảnh sát sẽ để yên cho em mà
không điều tra?.
- Họ sẽ điều
tra chứ em, nhưng em cứ bình tĩnh giữ đúng một lời khai như sau: đêm đó chồng
em uống rượu quá nhiều nên em phải lái xe về. Khi xe chạy ngang trên cầu, chồng
em đã bất ngờ giành giựt tay lái nên chiếc xe mất thăng bằng, lao xuống sông.
Chồng em không thoát ra được nên chết ngộp trong nước, thế thôi. Đâu có ai làm
nhân chứng.
Hạnh vuốt lưng Huấn:
- Có chứ
anh.
- Ai?.
- Anh đây
nè! Nhưng thôi, em chỉ nói chơi thôi. Anh có chắc là em sẽ không bị đi tù?.
- Em sẽ
hoàn toàn vô tội, anh bảo đảm.
- Nhưng
anh ơi, cảnh sát có trăm phương ngàn kế để tìm ra sự thật.
- Đâu phải
vụ giết người nào họ cũng tìm ra hết đâu. Em còn nhớ anh đã nói rằng vợ anh chết
do một tai nạn không?. Tai nạn hắn sắp chết cũng giống như tai nạn vợ anh đã chết
vậy.
Hạnh mở mắt thật to:
- Nghĩa là
anh đã giết vợ bằng cách đó và cảnh sát đã không kết tội được anh?.
- Đúng vậy.
- Tại sao
anh giết chị ấy?.
- Trinh đã
ngoại tình trong lúc anh vẫn yêu nàng hết lòng.
- Anh tàn
nhẫn quá...
- Trinh đã
tàn nhẫn với anh trước. Trinh đã giới thiệu với anh rằng gã đó là anh họ của
Trinh và hắn vẫn thường ghé nhà chơi, kể cả những lúc không có anh ở nhà. Sau
đó, anh khám phá ra, hắn chính là gã nhân tình cũ của nàng. Như vậy, mỗi lần hắn
đến không có anh ở nhà thì hắn và Trinh đã làm gì?. Anh phải có thừa thông minh
để hiểu rằng họ đã làm chuyện tồi bại chứ.
- Sao anh
không chọn giải pháp ly dị?.
- Ly dị
thì anh cũng là người thua cuộc, Trinh sẽ thuộc về hắn và hắn sẽ hưởng phân nửa
tài sản mà anh phải chia cho Trinh.
- Anh có bắt
quả tang lần nào chưa?
- Dĩ nhiên
họ cũng phải thông minh để không bị bắt quả tang chứ em.
- Anh đã kết
tội tử hình một người mà không có bằng chứng.
- Thôi em
ơi, đừng nói chuyện đó nữa, hãy nói chuyện mình đi. Em có đồng ý giết hắn bằng
cách đó không?.
- Đồng ý.
Bây giờ em cần ngủ để mai còn tỉnh táo hành động. Anh cũng phải đi làm nữa. Ngủ
đi anh.
- Mình ngủ.
***
Huấn đang ngồi trong văn phòng. Đột nhiên cánh cửa bị xô mạnh. Hai người đàn ông ập vào thật nhanh:
- Ông Nguyễn
Minh Huấn, chúng tôi được lịnh bắt giữ ông vì tình nghi giết người.
Trong lúc mắt Huấn mở lớn, chiếc còng sắt lạnh lùng tra vào cổ tay Huấn kéo về phía sau lưng.
- Tôi
không hiểu gì hết?.
- Ông có
quyền giữ im lặng. Những gì ông nói, có thể được dùng để kết tội ông trước tòa
án.
***
Trong phòng điều tra, Huấn được nghe lại một đoạn băng ghi âm, bắt đầu là tiếng nói của Hạnh:
“- Được rồi,
em sẽ làm. Nếu em không giết hắn thì hắn sẽ giết em.” “Em giết người để tự tồn
và được tự do chung sống với anh. Anh nói đi.”
“-Này nhé,
em hãy giả vờ như thể em bằng lòng trở về với hắn…”
Cả người Huấn bắt đầu toát mồ hôi. Sắc mặt Huấn từ từ đỏ rần lên trong lúc tiếng nói của Huấn và Hạnh vẫn tiếp tục phát ra từ cuộn băng cho tới đoạn cuối cùng không sót một chữ nào của cuộc đối thoại đêm đó.
“- Đồng ý.
Bây giờ em cần ngủ để mai còn tỉnh táo hành động. Anh cũng phải đi làm nữa. Ngủ
đi anh.”
"-
Mình ngủ."
Cuộn băng chấm dứt bằng một tiếng động khô khan, sắt lạnh. Huấn bàng hoàng cất tiếng:
- Thì
ra... các ông đã... đặt máy ghi âm... trong phòng tôi?.
- Không. Hồ
sơ của anh, chúng tôi đã xếp lại. Chúng tôi đã tin rằng anh là kẻ vô tội, nhưng
một người khác đã căn cứ vào lá thư này mà nhất định rằng vợ ông chết không phải
do tai nạn. Người đó đã bằng lòng bỏ tiền ra mướn thám tử tư tiếp tục cuộc điều
tra. Ông có muốn đọc lá thư không?.
- Có.
Huấn bắt đầu lướt mắt qua những dòng chữ rất quen thuộc của Trinh.
" Em
van anh đừng đến gặp em nữa. Anh nên cố gắng quên em. Em đã có chồng tức là em
đã chọn cho mình một hướng đi rõ ràng. Tại sao anh không chịu hiểu như vậy?. Ly
nước đã đổ xuống đất, anh không thể nào hốt lại được. Huấn là một người chồng rất
tốt, xứng đáng để cho em kính trọng. Em vô cùng hối hận vì đã giới thiệu anh là
anh họ em, nhưng ngoài cách đó ra, em đâu thể nào nói anh là người tình cũ?. Em
đâu ngờ là anh dám ngang nhiên đến gõ cửa tìm em trong lúc Huấn đang ở nhà. Tưởng
đâu chỉ lần đó thôi, ai ngờ anh cứ tiếp tục đến, nhưng mà gặp nhau để làm gì nữa?.
Anh vịn vào lý do là anh họ thì có quyền đến thăm, sai bét rồi anh ơi! Lương
tâm em đang cắn rứt vì đã nói láo chồng em.
Gần đây, Huấn có thái độ khó hiểu lắm. Huấn không nói gì hết, nhưng em đoán là Huấn đã tìm ra việc em gian dối, lỡ rồi, em không biết phải làm gì. Đôi lúc, em có thể nhìn thấy trong mắt Huấn tia sáng của một kẻ sắp làm một việc gì đó khủng khiếp lắm, như giết người chẳng hạn. Huấn sẽ giết ai, anh hay em?. Từ giác quan thứ sáu, em linh cảm một điều nguy hiểm sẽ xảy ra cho em, không sớm thì muộn.
Anh hãy bỏ thành phố này, đừng bao giờ trở lại gặp em. Em van anh, trăm ngàn lần, hãy tìm quên ở một người con gái khác. Tình đã xa, anh đừng mong gì ở em nữa, coi như đây là lời cuối cho nhau. Vĩnh biệt".
Huấn buông thõng cánh tay, lá thư rơi xuống đất. Nhân viên điều tra đi đến, cúi lượm lá thư lên và nói:
- Bây giờ
tôi xin trả lời cho xong câu hỏi của ông lúc nãy: Văn phòng thám tử tư đã dựng
lên một vở kịch. Trong đó, nam diễn viên là ông và nữ diễn viên chính là nữ
thám tử mỹ miều, duyên dáng tên Hạnh. Cô ta đã thi hành công tác này quá tuyệt
vời. Những gì ông nói đều được ghi âm, nhưng chỉ có đoạn băng ông vừa nghe là
đáng giá thôi.
Huấn nhớ lại,
Hạnh đã lấy ví tay trên đầu giường để soi gương và chải tóc khi chàng bắt đầu
nói.
Hồng
Hoang
BIẾT SỐNG
Chị kể hồi ở Sài Gòn hay tới một quán cháo vịt ngon muốn xỉu, nhưng tới hơi trễ chút là phải chịu bụng đói ra về. Bởi quán chỉ bán đúng sáu con vịt, không thêm không bớt. Khách có kì kèo hay đòi nằm vạ cũng chỉ nhận được nụ cười, “chịu khó mai quay lại”.
Hỏi khách
quá chừng đông sao không bán thêm, chú chủ quán cười, nhiêu đây là đủ. Nhưng đủ
cho cái gì, chú không nói thêm.
Ngồi quán
đó, chị nhớ quán bán bánh canh cua của má nổi tiếng xóm hẻm hồi xưa. Mỗi ngày nấu
đúng bảy chục tô, hỏi mua tô thứ bảy mươi mốt về làm thuốc cũng hên xui.
Sáng dọn
chưa ấm chỗ, vèo cái hết nồi bánh, bà dành cả thời gian còn lại của ngày để nằm
võng nghe Thái Thanh, hoặc dẫn con Chó đi chơi dài xóm. Chó, là tên của con vịt
xiêm cồ.
“Sống như
má mình không phí cuộc đời. Đâu phải giàu mới vui”, nhắc tới đó chị bùi ngùi.
Người ra thiên cổ lâu rồi, nhưng ký ức động đậy như người vẫn đi lại quanh đây.
Chị nói người sống ung dung kiểu vậy giờ ngày mỗi hiếm, nhưng không phải không có.. Họ đang ở đâu đó, chừng như vô nhiễm với cơn khát tiền. Ở Hội An chị biết một quán nước nhỏ nằm dưới giàn cát đằng, cà phê ngon, trà gừng hết xẩy mà đúng bong mười giờ là đóng cửa.
Sau bữa
trưa, anh chị chủ dành thời gian đọc sách, nghe nhạc, chơi với mấy đứa cháu nhỏ.
Nhiều sáng khách đông, hết chỗ ngồi, nhưng sân vẫn để trống không chẳng kê thêm
bàn. Sân là khoảng thở của ngôi nhà, không phải chỗ để chen chúc bán mua lấy được.
Nhắc mấy
chuyện đó, không phải nói khơi khơi, mà chị đang nhắn thằng em thời cào hốt này
vẫn còn những người “biết sống”. Vì tuần sau là giỗ má. Vì thằng em vừa chặt
cây khế, cơi thêm một tầng lầu, chồm lan can ra che gần hết lộ hẻm. Nó nói
không lấn được phần đất, thì lấn trời.
Tiền xây
nhà nó kiếm được từ quán bánh canh má để lại, mở bán từ sáng sớm tới khuya. Nó
thuộc kiểu được mười ba đồng, thì phải kiếm thêm bảy đồng cho chẵn hai chục.
Giàu cái đã, chuyện khác tính sau.
Cũng là
con má nhưng tánh thằng em ngược một trời một vực. Tại sao bà chỉ bán bảy chục
tô bánh canh, bà giải thích rồi, nhiêu đó đã đủ lời để xoay xở trong nhà, lại
còn dư chút đỉnh để dành khi bất trắc. Mấy chục năm, bà hài lòng với việc giữ
gia cảnh mình gói gọn trong hai chữ “đủ ăn”.
“Nhưng làm
nhà giàu sướng hơn chớ, má ?”
“Giàu
nghèo gì phải vui mới được”.
Chữ vui đó
cũng minh mông, với mỗi người nó có nghĩa khác nhau. Với bà chủ tiệm tạp hóa
Linh Thông là buôn bán luôn tay, mặc dĩa cơm tấm khô queo và ly cà phê đá tan
trắng nhợt tự hồi nào. Vui của ông chủ chuỗi cửa hàng điện máy là mở thêm vài
chi nhánh mới. Của quán nhậu Tăng Ba là khách nào ra khỏi đó cũng xùng xình
say. Hay với vợ chồng thằng em, không vui nào bằng nghe tiếng những tờ giấy bạc
sột soạt lúc nửa đêm.
Nhưng có
những người như má, vui bởi được nằm thong thả nghe Thái Thanh hát “bể sầu
không nhiều nhưng cũng đủ yêu”, vui vì nhà có cây khế chua cho trái gần như
quanh năm. Chua tới con nít bụi đời không thèm hái. Nhưng khế chua được cái
trái lớn, mọng nước, dài cánh khía sâu. Má hái mớ trái chín vàng chất lên cái rổ
tre cạn lòng, là đẹp bừng lên bàn ăn trong bếp.
Đó là ngôi
nhà rất đẹp, trong ký ức con cháu. Không có hoa tươi (như bà nói hoa chỉ đẹp
khi còn nguyên cành nguyên gốc), nhưng nhà vẫn được chưng diện bằng những thứ
ít ai ngờ. Cái rổ tre lúc nào cũng đựng gì đó, khi thì những trái muồng khô,
lúc khác, trái bàng.
Không phải
loại trái cây ăn được, chúng rụng đầy công viên, chỉ cần cúi lượm một chút là đầy
rổ. Nhìn thấy cái đẹp trong thứ tưởng chừng vô dụng, trăm phần trăm chẳng phải
người sống gấp sống nhanh.
Mấy thứ
trái tức cười trong rổ tre của má, cũng là thứ mà chị nhớ, vào buổi chiều nào
đó ghé thăm ngôi nhà xiêu xiêu gần cửa Gió. Xóm chài, buổi trưa vắng người.
Trên bộ vạc sau nhà có một nắm trái so đũa nằm trên mo cau. Hỏi thứ này ăn được
sao, một thằng nhỏ cười, hông đâu cô, con để vậy cho đẹp. Trưng ở sau nhà, nên
chắc chắn không vì khách, đẹp này cho mình..
Mớ trái gà
chê dê nguýt nọ không phải được mang về bởi một phụ nữ nào, mà từ thằng nhỏ
cháy nắng đen thui. Nghe thằng nhỏ nói, chị đoán sau này nó sẽ vác cây đờn đi
ca tài tử, sau một ngày đánh bắt mệt lả.
Nửa đêm về
nó đứng ngoài hè một lúc lâu, vợ hỏi sao không vô, nó nói trời nhiều sao quá,
nhìn thêm chút nữa. Thằng nhỏ cũng có thể trở thành một anh giám đốc thiệt ngầu,
nhưng mỗi cuối tuần anh tắt điện thoại, chở con ra đồng thả diều, ngắm bèo trôi
sông.
Đó là một
người sẽ tận hưởng được nhiều vẻ đẹp trên đời, bất kể giàu nghèo. Như má. Một
người đàn bà mà khi nhắc tên ai cũng buột miệng kèm theo mấy chữ, “sao mà biết
sống quá xá”.
Cái khái
niệm biết sống này cũng vô chừng, mỗi người mỗi kiểu, nhưng nhìn một lượt, chừng
như người biết sống là biết đủ. Khi đó tham vọng thôi sôi réo, họ trọn lòng lắng
nghe những tiếng thì thầm ở quanh mình.
Nhưng đó
không phải là kiểu sống mà vợ chồng thằng em chọn. Nó nói ai cũng tà tà vậy thì
sao nước mạnh được. Mạnh, là phải có tiền, nhiều tiền, rất nhiều tiền. Có tiền
mua gì cũng được. Mua vũ khí. Mua bằng hữu. Không thiếu nợ, và khỏi phải lấy đất
đai ra trừ cấn nợ.
Chị hiểu
nó muốn ám chỉ chính sự gì đây, cười, “nói thì hay, bữa rồi có vài trăm ngàn tiền
thuế mà kì kèo trả giá”. Người giàu nhiều, mà đất nước vẫn nghèo, là vậy. Tới
cái nắp cống ngoài đường cũng bị lấy cắp. Ai cũng vơ vét cho mình, sẵn sàng ôm
tiền bỏ chạy.
Hồi buổi
chụp giựt bắt đầu, ngó tiền lẻ nhét đầy tượng Phật, chị không nghĩ thời thế kéo
dài như vậy. Lâu đến mức không tin là mình chờ được ngày kết thúc. Sóng trước
sóng sau cứ hớt hãi. Nhỏ cháu chị mua sách dạy làm giàu về gối đầu giường, dù
ba nó nói cần gì đọc, chỉ cần chui vào cơ quan nhà nước, lên cao,
thì đường nào cũng giàu.
Ngó mớ tựa
rất kêu kiểu như “làm giàu không khó”, “Hai mươi bảy cách trở thành tỉ phú”, chị
biết trong đó không có câu nào khuyên người ta biết thả lỏng tắm mình trong mùi
hoa ban đỏ trong đêm. Mùi hoa nhẹ lắm, hít thở nhanh không cảm nhận được.
Chị nhắc con
nhỏ cũng có những cuốn sách chỉ cách người ta sống chậm, cách kháng cự lại lòng
tham lúc nào cũng đói khát của chính mình. Ở hai bên con đường một chiều đi tới
miền khuất mặt, nhiều thứ đẹp lắm, chạy nhanh thở gấp thì không thấy được đâu
Nguyễn Ngọc
Tư.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét