𝐒𝐀𝐔 ĐỘ𝐍𝐆 ĐẤ𝐓: 𝐓𝐑𝐎𝐍𝐆 𝟑.𝟎𝟎𝟎 𝐓𝐇𝐈 𝐓𝐇Ể 𝐍𝐀𝐌 𝐍Ữ
𝐂𝐇Ế𝐓
Đ𝐀𝐍𝐆 Ô𝐌
𝐍𝐇𝐀𝐔, 𝐂𝐇Ỉ 𝐂Ó 𝟖𝟎𝟎 𝐋À 𝐕Ợ
𝐂𝐇Ồ𝐍𝐆
Sau trận động đất lớn ở Tứ Xuyên,
Trung Quốc, người dân dọn dẹp hiện trường và kiểm tra xác người dưới những ngôi
nhà bị sập thì phát hiện có hơn 3.000 thi thể nam lẫn nữ chết trong khi đang ôm
nhau nhưng trong đó chỉ có 800 thi thể là các cặp vợ chồng hợp pháp, đứng đắn.
Ngày 12/9/1850, lúc đó là thời nhà Thanh, tại
phủ Ninh Viễn, tỉnh Tứ Xuyên đã xảy ra một sự kiện. Khi đó vốn là mùa thu, mặc
dù vào ban đêm trời luôn mưa, nhưng vào ban ngày Ngưu Thụ Mai – Tri phủ Ninh Viễn
vẫn cảm thấy oi bức, tim bỗng dưng đập nhanh một cách khó hiểu.
Do đó ông quyết định đi dạo một vòng trên phố,
hàng xóm thấy ông trên đường, ai nấy đều chào hỏi Ngưu tri phủ, thậm chí có người
còn hét lên “Ngưu thanh thiên”, nghe vậy Ngưu Thụ Mai cảm thấy rất
ngượng ngùng.
Hồi tưởng lại bản thân đã làm quan bao nhiêu
năm, trung thực, thanh liêm, có thể nói là không thẹn với lương tâm, trên không
phụ với trời, dưới không phụ lòng nhân. Trước đây ở mảnh đất Ninh Viễn này trộm
cướp hoành hành, triều đình nhiều năm đau đầu nhức óc. Nhưng kể từ khi Ngưu Thụ
Mai đến đây, lưu manh trộm cắp đều dần dần biến mất, từ đó người dân có thể an
cư lạc nghiệp.
Sau khi đi dạo trở về nhà, Ngưu Thụ Mai đến
thư phòng để kiểm tra bài tập của con trai, thấy con trai mình đã tiến bộ không
ít, trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn một chút.
Nhưng hôm nay, bầu trời dường như có gì đó đặc biệt khác với mọi ngày. Dù đã chuyển sang đêm nhưng bầu trời dường như không muốn tối đi, ở phía chân trời luôn có một vầng sáng mờ mờ. Ngưu Thụ Mai nằm ở trên giường trằn trọc đến tận nửa đêm. Khi bên ngoài cửa sổ dần dần trút xuống cơn mưa, nghe tiếng mưa rơi ông mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đang mơ màng thì ông chợt nghe thấy dưới gầm giường vang lên âm thanh giống như tiếng sấm sét. Ngưu Thụ Mai giật mình ngồi bật dậy, còn chưa kịp bước xuống mặt đất, toàn bộ ngôi nhà liền giống như bị ném vào nồi nước sôi, cả trên cả dưới lắc lư, nghiêng ngả. Ngưu Thụ Mai ngay lập tức bị hất vào góc tường, cửa sổ rơi xuống đập trúng đầu ông khiến ông bất tỉnh.
Ngày hôm đó, một trận động đất 7,5 độ richter
đã xảy ra tại phủ Ninh Viễn. Theo sử sách ghi lại, vào thời điểm đó, toàn bộ tường
thành của phủ Ninh Viễn đều sụp đổ. Nhà cửa khắp nơi gần như bị san bằng, nhà sập
đổ đầy đường, hoàn toàn không thể phân biệt được đường phố nằm ở vị trí nào nữa.
(Ảnh minh họa qua Tinmoi247)
Trời vừa mới đầu thu, hầu như ngày nào cũng
mưa, những người chạy tới cứu trợ nhìn thấy trước mắt là một cảnh đổ nát tan
hoang, cộng thêm mưa lạnh rơi khắp trời không biết nên bắt đầu cứu từ đâu. Khu
vực nội thành, ngoại thành, thôn xã có hơn 27.000 hộ dân chịu ảnh hưởng, hơn
135.000 nạn nhân và hơn 26.000 ngôi nhà ngói, nhà tranh bị sập.
Như câu tục ngữ “Trong hoạn nạn mới
thấy chân tình”, điều đầu tiên mà người dân nghĩ đến chính là sự an
nguy của Tri phủ Ngưu Thụ Mai. Một nhóm người mang theo cuốc và xẻng chạy xô tới
sân sau của nha môn Ninh Viễn, vừa gọi tên Ngưu Thụ Mai vừa tìm kiếm khắp nơi.
Sau đó ở một góc tường họ đã tìm thấy ông. Mặc
dù Ngưu tri phủ đã bị chôn vùi trong đống đổ nát, nhưng người chỉ bị phủ bởi
cành cây, bụi bặm, và bị thương một chút ở gót chân, ngoài ra không có gì đáng
ngại. Người dân chứng kiến điều này đều cảm thấy ông trời thật có mắt, đã che
chở cho vị quan thanh liêm này.
Theo lời đề nghị của Ngưu tri phủ, mọi người
bắt đầu đào lại, kết quả là đào được con trai của ông đã chết do va đập. Nhìn
thấy vô số cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Ngưu tri phủ cũng không có thời
gian để bi thương. Ông nhanh chóng tổ chức cứu hộ và khập khiễng đi cùng người
dân tìm kiếm những người còn sống sót.
Không chỉ nỗi đau mất con, mà những người
thân, bạn bè, hàng xóm của ông hôm qua còn gặp trên đường phố giờ đã không tỉnh
dậy được nữa. Những giọng nói và dáng điệu quen thuộc kia đã bị vùi lấp trong đống
đổ nát, Âm Dương tách biệt từ đây. Nói rằng người ác tạo nghiệp sẽ đưa đến thảm
họa, chẳng lẽ ở thành Ninh Viễn không còn người tốt hay sao, mà lại gặp một tai
họa bi thảm như vậy?
Ngưu tri phủ cùng đám người cứu viện đi tìm
kiếm khắp nơi, sau đó khi đi đến trước miếu Thành Hoàng thì thấy miếu vẫn đứng
sừng sững trong đống đổ nát, bên cạnh còn có những viên kẹo mạch nha mà người
dân mang tới cúng bái hôm qua.
Ngưu tri phủ thấy thế thì vô cùng tức giận
nói: Người dân mỗi ngày đều cúng bái Thành Hoàng một cách cẩn thận, đầy đủ. Vậy
tại sao khi thiên tai xảy ra Thành Hoàng chỉ bảo vệ bản thân, mà bỏ mặc sống chết
của người dân?
Ngưu tri phủ là một người thẳng thắn, ngay cả
khi Thành Hoàng làm không đúng ông cũng vẫn phải nói ra. Nhưng lời này là đang
nói với ai? Chính là nói với một vị Thần!
Ngưu tri phủ về đến nhà liền viết một bức thư
gửi Thành Hoàng, đại ý là trỉ trích Thần Thành Hoàng hưởng hương hỏa của vạn
dân thiên hạ, nhưng lại không che chở cho dân chúng trước đại nạn. Thiện ác hữu
báo là Thiên lý, nhưng khắp nơi đều bị san bằng, thì có đạo lý chăng?
“Không nói đến những người khác, nhưng
Ngưu Thụ Mai đây làm quan không thẹn với lương tâm, tại sao tôi lại phải chịu nỗi
đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh này. Nếu nói tôi một đời tích đức hành thiện
nên được phúc báo, thì tại sao vẫn còn bị thương ở chân? Chẳng lẽ sự giám sát của
thần linh cũng xuất hiện sơ suất, trời cao không phải mười phần công bằng hay
sao?”
Ngưu tri phủ viết thư xong thì đến miếu Thành
Hoàng thắp hương rồi tự tay đốt bức thư trong lòng vẫn không khỏi bất
bình.
Đêm hôm đó, ông mơ thấy hai người ăn mặc như
sai dịch đến đón mình, nói rằng: Thần Thành Hoàng mời Ngưu đại nhân đến. Sau
khi đến nơi, ông hành lễ với thần Thành Hoàng xong liền ngồi xuống.
Thần Thành Hoàng nói với ông: “Lời
văn của Ngưu đại nhân thật đúng là lẽ thẳng khí hùng. Mặc dù Đại nhân là quan
phụ mẫu thương dân như con, nhưng vẫn không thể hiểu rõ được đạo của quỷ Thần.
Vì vậy hôm nay mời đại nhân đến cùng nói chuyện để giải mối nghi trong lòng,
cũng là tỏ rõ với thế nhân, lấy đó là lời cảnh báo về sau.”
Thần Thành Hoàng nói tiếp: “Phàm là
thiên tai, dịch bệnh, tai ương đều là do nghiệp mà con người tích lũy mà ra,
tuyệt không phải ngẫu nhiên. Đây còn gọi là ‘cộng nghiệp’.”
“Lần thiên tai động đất này, cõi Thần
dưới âm phủ đã điều tra, ghi chép và xác minh trong suốt 50 năm rồi, phàm là
người không phải gánh chịu tai họa đều đã được chuyển đi nơi khác hoặc đi ra khỏi
nhà.”
“Nếu người ở nơi khác gần đây gây ra tội
ác thì cũng khiến họ phải đến Ninh Viễn để công tác hoặc là chuyển nhà đến đây.
Cho dù có thay đổi tạm thời cũng không sơ xuất trong việc giám sát hay trừng phạt
không chính đáng.”
Ngưu tri phủ thắc mắc: “Cho dù như vậy,
thì chẳng lẽ trong thành cũng không có một người thiện hay sao? Ta và con trai
cũng gặp phải nạn này sao?”
Thần Thành Hoàng nói: “Còn có ba gia
đình khác, quả thực khó có thể dời đi trong thời gian ngắn, nhưng hiện tại đều
bình an vô sự. Một người là một phụ nữ tiết hạnh ở khu phố nọ, ba đời ở góa
nuôi dưỡng con nhỏ, ngày thường luôn cẩn trọng đối nhân xử thế, tuân thủ đạo đức
lễ nghi.”
“Hai là thầy thuốc, trước nay đều
không bán thuốc giả, ai nhờ đi xem bệnh, dù đêm khuya trời mưa, đường lầy lội
cũng lặp tức đi ngay, hết lòng cứu chữa cho bệnh nhân.”
“Ngôi nhà còn lại có bà lão bán bánh ở
cùng đứa cháu nhỏ cũng thường thương người già, xót người nghèo, toàn bộ đều
bình an vô sự, Đại nhân trở về nghe ngóng sẽ rõ thôi.”
“Về phần con trai của Đại nhân, cậu ta
không thể thoát được tai họa này là vì kiếp trước đã tạo nghiệp quá nặng. Ngưu
đại nhân vốn cũng ở trong kiếp số, nhưng vì làm quan thanh liêm, chính trực nên
được khoan hồng, chỉ bị thương ở gót chân, tuy nhiên không thể tránh khỏi nỗi
đau mất con.”
“Nói tóm lại, Trời có thưởng có phạt,
cẩn thận tỉ mỉ, quyết không thiên vị. Những người chịu tai họa đều không bao giờ
là vô duyên vô cớ. Tiên sinh hãy nỗ lực làm quan thật tốt, tương lai sẽ được
thăng đến chức Án sát sứ.”
Trời có thưởng có phạt, cẩn thận tỉ mỉ, quyết không thiên vị. (Ảnh minh họa qua Epochtimes)
Ngưu Thụ Mai nghe Thần Thành Hoàng giảng giải
một phen thì trong lòng cũng minh bạch, vội vàng tạ lỗi với Thần Thành Hoàng.
Cáo từ Thành Hoàng xong thì ông cũng tỉnh dậy,
hóa ra đây chỉ là giấc mơ. Nhưng cảnh tượng trong mơ hiện lên rõ mồn một trước
mắt, và những lời của Thần Thành Hoàng trong giấc mơ còn văng vẳng bên tai.
Ngày hôm sau, trong khi đi kiểm tra tình hình
sau thảm họa trong thành ông âm thầm nghe ngóng xem những gì nghe được trong giấc
mơ có thật hay không.
Sau trận động đất, các xác chết đã được dọn dẹp
sạch sẽ. Trong đó phát hiện có hơn 3.000 thi thể cả nam lẫn nữ chết trong khi
còn ôm nhau, tuy nhiên trong đó chỉ có 800 thi thể là các cặp vợ chồng hợp
pháp, đứng đắn. Có thể thấy rằng đạo đức nhân luân của người dân phủ Ninh Viễn
khi ấy đã trở nên bại hoại, và việc gian dâm và quan hệ bất chính đã trở nên phổ
biến.
Chứng kiến sự việc này, Ngưu Thụ Mai nghĩ
trong đầu: Vạn ác dâm vi thủ (Trong tất cả những điều xấu ác thì việc gian dâm
là đứng đầu), thực sự không có tai họa nào là vô duyên vô cớ cả.
Sau đó, quả nhiên ông tìm được người góa phụ
thủ tiết ba đời, vị thầy thuốc tế thế cứu người, không bán thuốc giả như Thần
Hoàng Thành nói. Bọn họ đều bình an vô sự. Chỉ là, căn nhà bọn họ ở quá thấp
bé, bị nhà hai bên che khuất nên không dễ tìm ra.
Còn bà cụ bán bánh thì sau nhiều ngày tra
tìm, người ta đã tìm thấy bà ở một góc nhà không bị sập hoàn toàn vì được xà
nhà chống đỡ. Qua hỏi thăm, bà cụ nói rằng ở đây thường kinh doanh buôn bán, hễ
gặp người già yếu, tàn tật không đủ tiền thì dù họ có thiếu tiền bà cũng bán
bánh cho, thỉnh thoảng còn bố thí.
Một, hai ngày trước khi xảy ra động đất,
không hiểu sao lượng người mua bánh của bà tăng lên một cách lạ thường, cung
không đủ cầu, do đó bà liền cùng cháu nhỏ thức đêm làm bánh đề phòng thiếu.
Sau trận động đất, hai bà cháu bị đè dưới
ngôi nhà sập 3 ngày, vì không cách nào thoát ra được nên đã ăn bánh để lót dạ,
không ngờ bây giờ lại có thể nhìn thấy bầu trời lần nữa. Hai bà cháu bán bánh
cũng không hề bị thương tích gì cả.
Đến đây những lời của Thần Thành Hoàng toàn bộ
đã ứng nghiệm khiến Ngưu Thụ Mai không khỏi kinh ngạc. Từ đó về sau ông không mảy
may hoài nghi về nhân quả báo ứng, càng cố gắng làm tốt chức vụ của mình. Sau
này quả nhiên được thăng làm quan án sát tỉnh Tứ Xuyên đúng như lời Thần Thành
Hoàng.
Người dân ai nấy đều cảm thán cho rằng, Ngưu
tri phủ có thể bình an vượt qua kiếp nạn này thật ra chính là ông trời cố ý an
bài để một vị quan thanh liêm như vậy ở lại giáo hóa dân chúng.
Phàm là trời cao giáng tội, không có tai họa
nào là vô duyên vô cớ. Thiên tai nhân họa trên quy mô lớn là một loại quả báo
“cộng nghiệp” (ác nghiệp tích tụ). Thực ra điều này cũng không có gì là khó hiểu,
giống như câu chuyện về những người trong gia tộc của Đức Phật Thích Ca bị diệt
vong. Nhìn bề ngoài, chẳng lẽ tất cả mọi người trong gia tộc của Phật Thích Ca
đều không có phúc sao? Tại sao lại bị diệt tộc?
Khi nhìn lại kiếp trước, thì những người này
trước đây đều là người trong cùng một thôn. Một năm nọ gặp phải hạn hán khắc
nghiệt, dân làng vì để sống sót nêu đều vớt cá từ ao cá đầu làng lên ăn. Điều
này đã tạo thành oán duyên sinh tử giữa những người trong thôn với ao cá.
Vào đời Thích Ca Mâu Ni, dân làng đều chuyển
sinh thành người trong dòng tộc Thích Ca, còn cá trong ao trải qua lục đạo luân
hồi đã chuyển sinh thành quân lính của Lưu Ly Vương. Vì vậy, dưới mệnh lệnh của
Lưu Ly Vương, họ đã tàn sát tộc người Thích Ca, đây chính là nhân quả báo ứng.
Mà tộc người Thích Ca cùng nhau tạo nghiệp sát sinh, nên họ phải cùng nhau hoàn
trả vào một thời điểm nhất định.
Nếu chiếu theo lý luận này, thì ở châu Âu thời
trung cổ, “Cái chết đen” đã lấy đi hơn một nửa dân số thế giới, có lẽ đây cũng
là quả báo “cộng nghiệp”? Vậy rốt cuộc trước khi xảy ra Cái chết Đen thì điều
gì đã xảy ra ở Châu Âu thời trung cổ?
Các tài liệu lịch sử có ghi chép rằng, vào thời
Trung cổ khoảng năm 1000 sau Công nguyên, tà thuyết cực đoan bắt đầu xuất hiện
chống lại sự giáo hóa của Thượng đế. Có người đã nói rằng: “Người không
phải do Thần tạo ra, mà chỉ là một loại sinh mệnh sản sinh dưới quy luật tự
nhiên mà thôi, không cần phải hành xử theo giáo lý của Thần mà phải giải phóng
thiên tính của chính mình.”
Kể từ đó, những người tin vào tà thuyết này bắt
đầu làm rối loạn quan hệ giữa hai giới, nam nữ mặc quần áo hết sức hở hang, rất
nhiều người bắt đầu phóng túng dục vọng, đam mê vui chơi hưởng lạc.
Cho dù sự phóng túng này thực sự là giải
thoát hay là hại người, thì chỉ những người đã trải qua mới biết được. Chưa kể
việc lây nhiễm bệnh do mối quan hệ hỗn loạn giữa hai giới tính, khiến thân thể
cũng chịu tổn hại nghiêm trọng. Sự phóng túng quá độ dẫn đến suy nhược tinh thần,
thậm chí có người đã chết.
Vì vậy một số người bắt đầu khởi xướng phong
trào cấm dục. Tuy rằng lúc này mọi người đã nhận ra được hành vi phóng túng là
không đúng, cần phải khắc chế, nhưng họ chỉ cảm thấy đây là kinh nghiệm thực tế
của bản thân mà không nghĩ tới Thượng đế và Chúa Giêsu từ lâu đã nói với con người
là không thể dâm loạn.
Do đó, dưới tình huống không tin vào sự tồn tại
của Thần, họ bắt đầu cấm dục một cách điên cuồng. Những người không có đạo đức
ước thúc bắt đầu sử dụng nhiều phương pháp cấm dục cực đoan khác nhau. Thay vì
ước chế dục vọng của bản thân, họ lại ra đường để bắt những phụ nữ xinh đẹp,
cho rằng phụ nữ đẹp là yêu nữ, là người khơi dậy ham muốn của người khác.
Kết quả là chẳng những không thể thực sự cấm
dục, mà ngược lại còn để cho hành vi giới tính biến thái trở nên thịnh hành ở
châu Âu. Thậm chí ngay cả những nơi có tín ngưỡng tôn giáo cũng đều xuất
hiện loại thú tính này.
Tục ngữ có câu: Thiện ác đều có báo ứng,
không phải không báo mà là thời cơ chưa tới. Từ năm 1347 đến năm 1353, đạo đức
của toàn thể xã hội xuống dốc không phanh tạo ra “cộng nghiệp”, cũng vừa đến thời
điểm báo ứng. Nên bệnh dịch “Cái chết đen” đã càn quét châu Âu, giết chết 25
triệu người và 1/3 dân số.
Trên thân thể những người nhiễm bệnh xuất hiện
những vết chấm đen và tử vong một cách nhanh chóng, mùi máu mủ hôi thối nồng nặc
khắp đường phố, hôm nay hồi tưởng lại dường như vẫn còn ngửi thấy mùi chết chóc
năm nào.
Sưu Tầm.
PHÚC ĐỨC TẠI
MẪU...!
Dòng sông lớn nhất ở phía Bắc đất nước ta quen gọi sông Hồng cũng còn có tên khác là sông Cái....
Con đường nào lớn gọi là “đường cái”. Thứ tiếng ta nói hàng ngày cũng gọi là tiếng “Mẹ đẻ”.
Tổ Quốc
thiêng liêng cũng được gọi với giọng tha thiết là “đất Mẹ”.
Trên dải đất nhỏ hẹp mang hình chữ S này, đâu đâu cũng có những đền thờ Mẫu...
Bài học đầu tiên con trẻ được học cũng là từ trường Mẫu giáo và do các cô bảo mẫu truyền dạy...
Đến cái đũa lớn nhất để xới cơm ở quê mình cũng gọi là “đũa cái”, “đũa cả”.
Mẹ không được học chữ, vậy mà khi con học xa nhà, có một lần mẹ đã cố gắng viết cho con mấy dòng ngắn ngủi, nét chữ run rẩy và to như trẻ con học mẫu giáo tập viết. Mẹ viết: “Mẹ ít học hơn con nên mẹ tin con hiểu đời nhiều hơn mẹ. Mẹ chỉ muốn dặn con một điều rằng con đi xa hãy nhớ: "Ăn một miếng của người con tạc ân vào dạ; Học một chữ ở đời con xem nặng nhẹ bao nhiêu”.
Lời dặn của mẹ đã làm con khóc. Và con tâm niệm điều đó suốt cả cuộc đời và nó đã trở thành lẽ sống của con...
Hôm con phỏng vấn xin việc vào công ty của Nhật cùng với ba chục người khác. Con không giỏi vi tính và ngoại ngữ như họ, song người được lựa chọn lại là con. Mẹ có biết họ hỏi con câu gì không? Họ hỏi con câu nói nào và của ai gây "ấn tượng" và có tác động mạnh đến cuộc sống của con, con đã nói lại lời mẹ dặn.
Họ bảo: “Vi tính và ngoại ngữ cần, nhưng bạn có thể học trong vài tháng. Chúng tôi cần hợp tác với một người nặng lòng biết ơn và biết chắt lọc trong học hỏi”. Mẹ ơi, chính mẹ đã để phúc đức cho con...!
Con và chồng con có xích mích lớn vì con nghi anh ấy vẫn gặp gỡ với người bạn gái cũ. Con bực mình bỏ nhà chồng về khóc lóc với mẹ. Tối ấy mẹ mang từ trong chiếc hòm cũ ra một tập thư đã ố vàng. Đó là những lá thư của người yêu cũ gửi cho bố con trước đây.
Mẹ bảo khi bố quyết định lấy mẹ, bố định đem hết đám thư và ảnh của người yêu cũ ra đốt đi để chứng minh sự “một lòng một dạ với mẹ”. Mẹ đã ngăn lại và bảo: “Thư anh đốt mà lòng anh còn nhớ cũng chẳng ích gì. Hãy cứ để em giữ lại làm kỷ niệm...! Thỉnh thoảng anh đọc lại cũng thấy vui. Dù sao đấy cũng là những kỷ niệm gắn bó với anh một thời, sao lại cạn tàu ráo máng như vậy”. Bố sững sờ và ôm chầm lấy mẹ cảm động lắm. Thỉnh thoảng bố mẹ còn đọc lại những lá thư ấy, nhưng bố cả đời thuỷ chung với mẹ...!
Hôm ấy con đã khóc thật nhiều và con tự tìm về nhà làm lành với chồng. Mẹ nói ít nhưng mẹ dạy nhiều. Chính mẹ đã lấy lại cho con hạnh phúc...!
Khi em trai con đưa người yêu về ra mắt, con không ưng ý lắm. Mẹ im lặng không nói gì. Sau hôm gặp mẹ cô ấy, mẹ nhận xét: Mẹ cô ấy hiền hậu, phúc đức lắm. Người mẹ như thế chắc chắn cô con gái sẽ là đứa con ngoan, dâu hiền...!
Mẹ đã không lầm. Hôm mẹ chồng tương lai của con sang chơi với mẹ, cụ cũng nhận xét về con y như thế. Hoá ra nhiều người nhìn nết mẹ mà đoán tính cách của con...!
Năm trước con đọc báo thấy có chuyện một cô gái đang tâm đẩy con chồng xuống sông Hồng. Một thời gian sau thấy có bà dì ghẻ bắt con chồng tự khâu miệng mình lại. Con nhận xét rằng phụ nữ nhiều người ác quá. Mẹ lại bảo “phúc đức tại mẫu, những người như thế rồi lại ác giả ác báo thôi”.
Mẹ nói với con rằng những người ác chỉ là số ít, đừng vì thế mà vơ đũa cả nắm. Mẹ chỉ cho con thấy bao nhiêu người mẹ đã hy sinh hết lòng vì con, không ít người phụ nữ đã nhận nuôi hàng mấy chục trẻ mồ côi mặc dù bản thân mình còn khó khăn, vất vả. Trong đời có hai vùng sáng tối, mẹ bảo con nhìn ánh sáng mà đi..!
Thấy con phàn nàn về sự chểnh mảng học tập của các cháu, mẹ bảo: “Con nhắc các cháu đi học bài, mà vợ chồng con cứ ngồi xem ti vi. Con chê các cháu lười học tiếng Anh mà bản thân con cũng không thông tỏ ngoại ngữ thì dạy bảo chúng nó thế nào...?"
Ngẫm kỹ lời mẹ nói, con đã quyết định đi học lớp tiếng Anh buổi tối cùng cháu. Tối về mẹ con trao đổi bài rôm rả. Đúng như mẹ nói, khi thấy cả bố và mẹ đều miệt mài làm việc, các cháu cũng tự động lấy sách ra làm bài...!
Đến nay chúng con rất yên tâm về việc học hành của các cháu. Sao có mỗi bài học đơn giản rằng “muốn con chăm thì mẹ phải siêng, muốn con hiền thì mẹ phải thảo” mà con không nhớ, phải để mẹ nhắc nhở...!
Mẹ nghèo không có tiền bạc cho con, nhưng mẹ đã cho con hiểu giá trị của sự tần tảo, lòng bao dung, đức hy sinh. Mẹ không đi học, nhưng mẹ dạy con biết sống đúng mực, trọng ân tình...!
Cuộc đời con lúc nào cũng có mẹ ở bên. Con có cuộc sống hạnh phúc hôm nay là do bàn tay mẹ tạo dựng. Đến bây giờ con đã hiểu rằng công sinh thành dưỡng dục do cả mẹ cả cha chung sức, nhưng không phải vô tình trong nhạc, trong thơ, nơi đâu cũng thấy vang lên những “Huyền Thoại Mẹ”, ” Tình mẹ”, ” Lòng mẹ”…!
Nguồn: Đinh Thủ - Đinh Trực Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét