21 tháng 11 2024
20 tháng 11 2024
HỒ CON RÙA - MỘT THIẾT KẾ TÁO BẠO VÀ LÃNG MẠN CỦA SÀI GÒN..
Cái hồ nhỏ ấy nằm buồn hiu dù nằm giữa một "khung trời đại học" lãng mạn, khi lúc ấy xung quanh nó là một số trường đại học như Luật, Y, Kiến trúc... và "con đường Duy Tân (nay là Phạm Ngọc Thạch) cây dài bóng mát".
Cho đến giữa thập niên 1960, khu vực này bỗng như bừng tỉnh với thiết kế của kiến trúc sư Nguyễn Kỳ. Thiết kế được chọn trong cuộc thi quy hoạch mới cho một công trường rộng gần 1ha nhưng nằm buồn hiu giữa Sài Gòn này.
Nhưng thật sự khu công trường này trở nên sống động và thành kỷ niệm khó quên của bao thế hệ người trẻ Sài Gòn khi xa thành phố là cuộc trùng tu, tôn tạo từ năm 1972.
Cụ thể là việc dựng thêm giữa hồ các cột bêtông cao vút. Trên mỗi cột là năm bàn tay xòe ra đón đỡ một nhụy hoa bêtông nhỏ và thanh mảnh bên trong.
Bên ngoài là vòng xoay giao thông, bên trong hồ cũng là một hệ thống đường đi bêtông xoắn ốc theo vòng xoay, hướng tới các trụ bêtông và một bia Bêtông ghi tên những nước công nhận Việt Nam Cộng hòa lúc ấy.
Bia ghi tên được thiết kế đặt trên một con rùa lớn bằng hợp kim đồng mà đám học trò chúng tôi khi đến đây đều leo lên cỡi và nghịch phá. Nhiều người khi đến đây chơi cũng tranh thủ chụp hình với con rùa này.
Thế là hồ Con Rùa ra đời, dù tên gọi chính thức của nó cho đến nay vẫn là Công trường Quốc Tế. Thậm chí khi con rùa đồng không còn sau một vụ phá hoại sau năm 1975, người ta vẫn gọi đó là hồ Con Rùa - dù hồ không hề có con rùa thật lẫn rùa đồng nào.
Thỉnh thoảng cũng có bạn trẻ tinh nghịch thả rùa phóng sinh vô đó, nhưng làm sao những chú rùa tội nghiệp này có thể sống trong một cái hồ toàn bêtông và thường được làm vệ sinh.
Xin không nói những huyền thoại hư hư thực thực về long mạch, về trấn yểm của tổng thống Việt Nam Cộng hòa lúc bấy giờ, có thể nói hồ Con Rùa mà những bạn trẻ tìm đến hiện nay có một thiết kế rất táo bạo.
Trong đó ngay khi vừa ra đời 1972, công trình này từng bị la hoảng khi những con đường đi trên hồ uốn lượn mà không hề có lan can phòng chống... té hồ.
Thế nhưng từ khi đưa vào sử dụng năm 1972 đến nay, chuyện té hồ hình như chưa bao giờ là vấn nạn cần phải xem xét, dù có thể thỉnh thoảng cũng có ai đó hụt chân té xuống cái hồ... cạn sợt này.
Cùng chúng tôi đi trên các con đường bêtông nổi lát đá rửa (để bám chân - được làm rất chắc chắn, giờ vẫn vững chắc sau gần nửa thế kỷ trên mặt hồ và đội mưa nắng), kiến trúc sư trẻ Đậu Việt Đức (Công ty CP nhà Hưng An, Q.Bình Thạnh) nhận định: "Vị kiến trúc sư thiết kế nơi đây đã khéo léo dẫn dắt tầm nhìn của người đi trên các con đường xoắn ốc trên hồ đến khu trung tâm (các cột bêtông và bia rùa) nên đã ít nhiều hạn chế tai nạn té hồ".
Theo anh, "đây là thiết kế đơn giản nhưng lãng mạn một cách rất táo bạo - giữa một Sài Gòn ít nhiều chú trọng công năng, hình khối lúc ấy; nhất là thực hiện ở một khu vực dành cho bao người qua lại hằng ngày".
Và nét lãng mạn ấy với thử thách của thời gian đã được xác nhận bởi bao thế hệ bạn trẻ, học trò, người dân Sài Gòn tìm đến, nhớ về; như một trong những địa điểm đáng yêu nhất Sài Gòn.
...Như buổi sáng cuối tuần bình thường 29-10, khi chúng tôi đến đây, hàng trăm bạn trẻ đang ngồi bên nhau xung quanh và bên trong. Một gia đình trẻ cùng hai con nhỏ tung tăng bước vô. Rồi một cặp bạn trẻ đôi mắt ngời hạnh phúc bước lên khối cầu thang trên hồ chụp hình đám cưới...
Cù Mai Công
Chiếc lưới, căng rộng như một chiếc võng lớn, bao trùm toàn bộ khu vực thi công, mang lại sự bảo vệ cả về thể chất lẫn tinh thần cho các công nhân. Dù nguy cơ ngã vẫn luôn hiện hữu, nhưng biết rằng lưới đã sẵn sàng giúp họ yên tâm hơn khi làm việc. Nhờ sáng kiến này, 19 công nhân đã được cứu sống – những người mà nếu không có lưới, chắc chắn sẽ rơi xuống vịnh và không qua khỏi.
Giải pháp lưới an toàn đánh dấu một bước tiến quan trọng trong lịch sử bảo vệ lao động, tạo ra ảnh hưởng lớn đến các dự án xây dựng về sau và thiết lập tiêu chuẩn mới về an toàn công trường. Trước đây, trong các công trình lớn, công nhân chỉ dựa vào dây đai đơn giản, và tai nạn ngã thường dẫn đến hậu quả nặng nề. Việc áp dụng lưới an toàn trên Cầu Cổng Vàng không chỉ trở thành chuẩn mực cho các dự án tương lai mà còn thể hiện sự sáng tạo, dũng cảm và tinh thần đoàn kết của những người đã góp phần dựng nên biểu tượng này.
Sáng kiến lưới an toàn đóng vai trò quan trọng trong việc hoàn thành một trong những công trình kiến trúc nổi tiếng nhất thế giới, đồng thời nhấn mạnh giá trị của việc đảm bảo an toàn lao động và sự cải tiến trong các tiêu chuẩn xây dựng.
Tháp quan sát Eilat Princess, còn được biết đến với tên Công viên Biển Quan sát Dưới Nước, nằm tại Eilat, Israel, dọc theo bờ biển Biển Đỏ. Tháp được xây dựng vào năm 1974 và là một trong những công trình đầu tiên kiểu này, cho phép du khách có thể đi xuống Biển Đỏ và quan sát cuộc sống dưới biển mà không cần phải lặn. Tháp quan sát này kéo dài sáu mét dưới mặt nước, mang đến tầm nhìn 360 độ độc đáo về các rạn san hô và các loài sinh vật biển xung quanh.
Khu vực quan sát này là một phần của công viên biển rộng lớn hơn, bao gồm các triển lãm khác nhau, bể cá và các khu trưng bày giáo dục tập trung vào sự đa dạng sinh học phong phú của Biển Đỏ. Tháp Eilat Princess là một điểm đến du lịch nổi tiếng và đóng vai trò quan trọng trong việc bảo tồn và giáo dục về biển ở khu vực này, góp phần nâng cao nhận thức về bảo vệ môi trường biển cho cả du khách và người dân địa phương.
Gần một thế kỷ trước, Henry Ford đã chế tạo một chiếc ô tô làm từ nhựa cây gai dầu và chạy bằng nhiên liệu từ cây gai dầu. Chiếc xe mang tên "bioplastic Model T" được sản xuất vào năm 1941 từ các nguyên liệu tự nhiên như gai dầu, lanh, lúa mì và bột gỗ vân sam. Theo báo The New York Times ngày 2 tháng 2 năm 1941, chiếc xe này nhẹ hơn sợi thủy tinh và cứng gấp mười lần so với thép. Đặc biệt, nó chạy bằng nhiên liệu ethanol được chiết xuất từ cây gai dầu hoặc các loại phế phẩm nông nghiệp khác.
Ý tưởng của Ford không chỉ nhằm mục tiêu giảm trọng lượng xe và tăng độ bền, mà còn góp phần vào việc giảm thiểu sự phụ thuộc vào nguyên liệu hóa thạch, khi sử dụng các loại nhiên liệu tái tạo từ nông nghiệp. Ford tin rằng việc sử dụng các nguồn nguyên liệu tái tạo và nông nghiệp sẽ giúp bảo vệ môi trường và giảm thiểu tác động tiêu cực từ việc khai thác tài nguyên thiên nhiên.
Mặc dù chiếc xe này không được sản xuất rộng rãi và ý tưởng đã không phát triển xa hơn vào thời điểm đó, nó vẫn là minh chứng cho tầm nhìn tiến bộ của Henry Ford trong việc sử dụng các nguồn tài nguyên bền vững và thân thiện với môi trường. Ngày nay, những nỗ lực phát triển xe hơi từ nguyên liệu tái tạo và thân thiện với môi trường đã trở lại, cho thấy tầm nhìn xa của Ford vào giữa thế kỷ trước.
Vào đầu thế kỷ 20, lính cứu hỏa đã sử dụng xe đạp để tuần tra khắp thành phố và kịp thời ứng phó với các vụ cháy trước khi chúng lan rộng. Những chiếc xe đạp chuyên dụng này được trang bị đầy đủ thiết bị chữa cháy, bao gồm vòi nước, đầu phun chữa cháy, hộp công cụ, rìu, còi báo động, mũ bảo hiểm và đèn chiếu sáng carbine. Đây là những phương tiện vô cùng quan trọng, giúp lính cứu hỏa di chuyển nhanh chóng đến hiện trường các vụ cháy, đặc biệt là ở những khu vực đông đúc và chật hẹp.
Xe đạp cứu hỏa được sản xuất bởi Birmingham Small Arms (BSA) ở Anh, nổi tiếng với những sản phẩm chất lượng cao. Thiết kế của xe đạp cứu hỏa rất đặc biệt, với tay cầm, bàn đạp và hệ thống phanh bánh trước bằng gỗ, giúp đảm bảo tính linh hoạt và bền bỉ trong quá trình sử dụng.
Việc sử dụng xe đạp trong công tác cứu hỏa phản ánh sự linh hoạt của đội ngũ lính cứu hỏa, và là một phần quan trọng trong lịch sử phát triển các phương tiện cứu hộ đô thị. Ngày nay, hình ảnh lính cứu hỏa sử dụng xe đạp để làm nhiệm vụ là một dấu ấn độc đáo, thể hiện sự sáng tạo và quyết tâm trong việc bảo vệ an toàn cho cộng đồng.
Xe đạp BSA được biết đến trong lĩnh vực cứu hỏa, và nổi tiếng với các dòng xe đạp và xe máy quân sự sử dụng trong các cuộc chiến tranh. Những thiết kế đơn giản, bền bỉ và chức năng đa dạng của BSA đã giúp nó trở thành một biểu tượng trong lịch sử phát triển của ngành công nghiệp xe đạp.
Pane e Vino - 3 Nguyễn Khắc Cần
10 tháng 11 2024
MỠ LỢN VÀ NỖI OAN THỊ KÍNH RÒNG RÃ HƠN 20 NĂM QUA
1. Có ý kiến cho rằng ''Cú lừa lớn nhất lịch sử là dầu ăn tốt hơn mỡ lợn!''. Cháu/ em không anti-fan trường phái nào cả vì mỗi loại có ưu nhược riêng. Từ xưa, các cụ có câu ''Đẹp thì vàng sơn, ngon thì mật mỡ". Các món xào, rang hay chiên, thậm chí đồ xôi có chút mỡ lợn sẽ thơm hơn hẳn và màu đẹp nữa. Hàng tháng, cháu luôn mua khoảng 1,5 - 2kg mỡ thăn rán lấy mỡ nước một liễn to còn mỡ gà thì liễn nhỏ dùng dần. Phần tóp mỡ chế biến được vô vàn món ngon như tóp mỡ xào dưa chua, cà chua chưng tóp mỡ, tóp mỡ rim mắm tỏi...
• Nếu tính kỹ, mỡ lợn làm lách cách và chi phí cao hơn nhưng thú thực thơm ngon hơn hẳn. Mùa đông này mà có âu mỡ trắng tinh xào rau dưa, rang cơm thì hết xảy con bà bảy. Tính kỹ ra 1kg mỡ (60K) rán ra được chừng khoảng 0,4 - 0,5 lít, như vậy 1 lít mỡ tính ra cũng phải 120K - 150K đắt hơn 2 lần dầu ăn rồi, chưa kể chi phí công và ga, điện nữa. Điều này cũng đủ hiểu chất và lượng như nào rồi đúng không các thánh?
• Ngày trước thời bao cấp khó khăn, mỡ lợn là nguyên liệu quý, thậm chí được xem là bữa ăn cải thiện mỗi khi có tem phiếu. Theo thời gian đổi mới kinh tế phát triển có nhiều loại dầu ăn ra đời và không ít thông tin cho rằng mỡ lợn không tốt cho sức khỏe vì nhiều cholesterol. Nhiều nghiên cứu y học hiện đại cũng chỉ ra cholesterol trong máu chủ yếu do chế độ ăn dư tinh bột và đường chứ không hẳn do ăn mỡ động vật. Phải một thời gian dài cũng phải hơn 20 năm ròng rã, mỡ lợn mang nỗi oan thị kính.
• Trong các tài liệu y học Trung Quốc đều đề cập mỡ lợn là thuốc bổ giúp trừ tam tiêu, trị bệnh dạ dày, lá lách và lưu thông khí huyết, chữa mất trí nhớ. Theo nhiều nghiên cứu hiện đại, mỡ lợn giàu khoáng chất và vitamin D thúc đẩy hấp thụ canxi, tham gia vào cấu tạo màng tế bào thần kinh cũng như hấp thụ vitamin A mà dầu thực vật không có. Hơn nữa, mỡ lợn không bị oxy hóa khi đun nóng nhiệt độ cao do chứa acid béo no và hỗ trợ phản ứng Maillard xảy ra để tạo hương vị hấp dẫn hơn cho món ăn. Đó chính là lý do vì sao các món chiên hay cơm rang, rau xào cho mỡ lợn thơm ngon hơn. Tuy nhiên, mỡ lợn chứa acid béo no nên sử dụng với lượng vừa phải và đan xen tập thể dục mỗi ngày. Hiện nay, theo khuyến nghị của Viện dinh dưỡng Quốc gia nên sử dụng xen kẽ, cân bằng cả mỡ lợn và dầu thực vật, với người trưởng thành bình thường tỷ lệ là 50:50.
2. Cách rán mỡ lợn trắng muốt, để lâu không bị chua, hôi dầu:
• Mỡ mua về cho vào nước luộc sơ vài phút cùng chút gừng hoặc hành khô đập dập, chút rượu trắng, muối hạt rồi vớt ra rửa sạch, thái miếng. Việc này giúp mỡ thơm và lúc rán không bị bắn dầu.
• Rán mỡ, ban đầu cho chút nước sạch vào chảo rồi đun sôi cho mỡ vào. Cách này vừa tránh mỡ dính vào chảo bị cháy, vừa giúp mỡ rán trắng phau, không bị lẫn cặn cháy.
• Nếu muốn lấy mỡ trắng muốt làm bánh bao, há cảo thì khi được 80% chắt ra để riêng. Rồi cho phần tóp vào tiếp tục rán tiếp để tóp giòn, vàng ruộm mà không bị ngậy.
• Mỡ rán để lâu thường có mùi, bí quyết để lâu vẫn thơm là khi rán được 80% cho hành khô hoặc có nhà cho tỏi, hoa tiêu vào.
• Rán mỡ cho ít muối có tác dụng giúp mỡ để lâu không bị chua.
Tác giả : Bùi Thuỷ
Thang cuốn gỗ cổ nhất thế giới nằm ở Antwerp, Bỉ, được biết đến như một biểu tượng độc đáo của sự sáng tạo trong công nghệ và thiết kế. Thang cuốn này được xây dựng vào năm 1896 và là một trong những thang cuốn gỗ hiếm hoi còn tồn tại cho đến ngày nay.
Thang cuốn nằm trong một cửa hàng bách hóa cũ có tên là "The Old Stock Exchange" (Sàn giao dịch cũ) ở Antwerp. Đây là một trong những địa điểm lịch sử nổi tiếng của thành phố.
Thang cuốn dài khoảng 12 mét, được thiết kế với các bậc thang gỗ được lắp đặt khéo léo, mang lại cảm giác hoài cổ cho du khách. Đặc biệt, thiết kế của thang cuốn rất đơn giản nhưng tinh tế, phù hợp với phong cách kiến trúc của thời kỳ đó.
Thang cuốn hoạt động nhờ vào một hệ thống dây curoa, cho phép di chuyển liên tục từ tầng này sang tầng khác. Mặc dù ngày nay có nhiều công nghệ hiện đại hơn, thang cuốn gỗ này vẫn giữ được sự hấp dẫn và chức năng của nó.
Thang cuốn gỗ cổ này không chỉ là một phương tiện di chuyển mà còn là một phần quan trọng trong di sản văn hóa của Antwerp. Nó thể hiện sự phát triển của công nghệ trong ngành vận chuyển người và hàng hóa từ cuối thế kỷ 19. Du khách đến đây có cơ hội trải nghiệm thang cuốn và tìm hiểu về lịch sử và văn hóa của thành phố.
Khi đến thang cuốn gỗ cổ ở Antwerp, du khách có thể khám phá khu vực xung quanh, bao gồm các cửa hàng, quán cà phê và điểm tham quan khác như Nhà thờ lớn Antwerp và Bảo tàng Nghệ thuật. Nơi đây thu hút du khách và người dân địa phương đến tham quan và chụp ảnh.
Thang cuốn gỗ ở Antwerp là một trong những điểm đến hấp dẫn cho những ai yêu thích khám phá các kỳ quan lịch sử và kiến trúc.
Sưu tầm
Trong thập niên 1980, vương miện của Tượng Nữ thần Tự do (Statue of Liberty) trở thành một điểm đến phổ biến cho du khách. Tượng Nữ thần Tự do, được khánh thành vào năm 1886, là biểu tượng của tự do và hy vọng, được tặng cho Hoa Kỳ bởi Pháp như một món quà kỷ niệm 100 năm độc lập của đất nước.
Vương miện của bức tượng có 7 tia sáng, tượng trưng cho bảy đại dương và các châu lục trên thế giới, mang ý nghĩa về sự tự do và đa dạng. Du khách có thể leo lên đến vương miện, nơi có thể ngắm nhìn toàn cảnh cảng New York và thành phố Manhattan từ độ cao 93 mét (305 feet) so với mực nước biển. Tuy nhiên, không gian trong vương miện khá hạn chế, chỉ đủ cho khoảng 30 người một lần.
Trong những năm 1980, vương miện được mở cửa cho công chúng, thu hút hàng triệu du khách đến tham quan. Điều này không chỉ giúp mọi người có cơ hội hiểu rõ hơn về ý nghĩa lịch sử của bức tượng mà còn tạo ra những kỷ niệm khó quên với khung cảnh ngoạn mục của thành phố New York.
Tuy nhiên, sau các sự kiện lịch sử, bao gồm các cuộc tấn công khủng bố ngày 11 tháng 9 năm 2001, vương miện đã bị đóng cửa trong nhiều năm để cải tạo và tăng cường an ninh. Đến năm 2009, vương miện mới mở cửa trở lại cho công chúng, mang đến cho du khách cơ hội trải nghiệm cảm giác đứng trong một biểu tượng của tự do và hy vọng.
Sưu tầm
Benvenuto Cellini (1509-1571) là một nghệ nhân kim hoàn, nhà điêu khắc, họa sĩ, binh sĩ và nhạc sĩ người Ý, nổi tiếng với tài năng đa dạng và đặc biệt là quyển tự truyện nổi tiếng của ông. Ông được xem là một trong những nghệ sĩ quan trọng nhất của phong cách nghệ thuật Mannerism, giai đoạn nghệ thuật sau thời kỳ Phục hưng, mang tính phóng đại và sự táo bạo trong hình thức và cảm xúc.
Một trong những tác phẩm điêu khắc nổi bật nhất của Benvenuto Cellini là bức tượng "Perseus với đầu Medusa". Tác phẩm này được thực hiện từ năm 1545 đến năm 1554 và hiện được trưng bày tại Loggia dei Lanzi, Quảng trường Signoria ở Florence, Ý. Bức tượng mô tả Perseus, người anh hùng trong thần thoại Hy Lạp, đang giương cao chiếc đầu của nữ quỷ Medusa ngay sau khi ông chém đầu cô. Medusa là một trong ba chị em Gorgon, nổi tiếng với mái tóc là những con rắn và có khả năng hóa đá bất kỳ ai nhìn vào mắt cô.
Cellini đã tạo ra bức tượng này bằng đồng và đặt nó trên một đế bằng đá cẩm thạch trang trí tinh xảo. Hình ảnh của Perseus đầy khí phách và mạnh mẽ, thể hiện qua cơ thể lực lưỡng và ánh nhìn kiên quyết, trong khi chiếc đầu của Medusa đầy kinh dị với những con rắn vẫn đang quằn quại từ mái tóc bị cắt đứt. Tác phẩm tôn vinh sức mạnh và lòng dũng cảm của Perseus, đồng thời là minh chứng cho sự khéo léo và sáng tạo tuyệt vời của Cellini trong việc làm việc với đồng và đá.
Bức tượng "Perseus với đầu Medusa" được xem là một trong những kiệt tác tiêu biểu nhất của nghệ thuật Mannerism và cũng là một trong những tác phẩm vĩ đại nhất của Benvenuto Cellini, phản ánh tài năng vượt trội và tâm huyết của ông trong việc thể hiện sự tương phản giữa cái đẹp và sự kinh hoàng, giữa sự sống và cái chết.
Sưu tầm
Vào năm 1948, ga Đà Lạt là một trong những điểm dừng chân chính của tuyến đường sắt răng cưa nối liền Phan Rang và Đà Lạt, đi qua các địa hình đồi núi hiểm trở. Tuyến đường sắt này đã mang lại giá trị quan trọng trong việc kết nối và giao thương cho Đà Lạt với vùng duyên hải và các khu vực khác. Tuy nhiên, do chiến tranh và khó khăn kinh tế, tuyến đường sắt bị tạm ngừng vào năm 1968 và sau đó không còn hoạt động chính thức.
Ngày nay, Ga Đà Lạt đã trở thành một di tích lịch sử và là điểm tham quan nổi tiếng, đặc biệt thu hút khách du lịch với những toa tàu cổ, không gian xưa cũ và nét đẹp kiến trúc độc đáo thời Pháp.
Nguồn kiến thức từ Sách và internet
09 tháng 11 2024
BÀN TAY KHỔNG LỒ Ở SA MẠC ATACAMA…
Sa mạc Atacama ở Chile, nổi tiếng là nơi khô cằn nhất hành tinh, ẩn chứa một bí ẩn kỳ lạ thu hút sự tò mò của du khách khắp nơi trên thế giới. Đó là một bàn tay khổng lồ vươn lên giữa không gian hoang vắng, như một lời chào mời đầy bí ẩn từ một nền văn minh đã mất.
Bàn tay khổng lồ này, được biết đến với tên gọi "La Mano del Desierto" (Bàn tay của sa mạc), là một tác phẩm điêu khắc cao 11 mét, nằm cách thành phố Antofagasta khoảng 75km về phía nam. Được tạo ra bởi nghệ sĩ người Chile Mario Irarrázabal, bàn tay khổng lồ này được làm từ sắt và xi măng, nổi bật giữa khung cảnh cằn cỗi của sa mạc Atacama.
Hơn 25 năm trước, giữa sự bao la và tĩnh lặng đến lạ kỳ của sa mạc Atacama (Chile), chính quyền thành phố Antofagasta đã ấp ủ một ý tưởng độc đáo: kiến tạo một tượng đài đánh thức sự sống cho vùng đất cằn cỗi này. Và họ đã tìm đến Mario Irarrázabal, nhà điêu khắc tài ba, để hiện thực hóa ý tưởng đó.
Vào năm 1992, "Bàn tay của sa mạc" - tác phẩm điêu khắc để đời của Irarrázabal - chính thức ra mắt công chúng. Hình ảnh bàn tay khổng lồ vươn lên từ lòng đất, giữa không gian hoang vu, ngay lập tức trở thành biểu tượng của vùng đất Atacama, gợi lên trong tâm trí người xem những liên tưởng về một nền văn minh cổ đại bí ẩn đã bị lãng quên.
Hình ảnh bàn tay vươn lên từ cát, với những ngón tay thon dài hướng lên bầu trời, tạo nên một cảm giác kỳ lạ, vừa hùng vĩ vừa cô đơn. Nhiều người cho rằng tác phẩm này thể hiện sự nhỏ bé, mong manh của con người trước sức mạnh thiên nhiên bao la. Số khác lại liên tưởng đến những hình ảnh siêu thực, như bàn tay của một người khổng lồ bị chôn vùi dưới lớp cát.
Ý nghĩa thực sự của "La Mano del Desierto" vẫn là một ẩn số, bản thân tác giả Mario Irarrázabal cũng không đưa ra lời giải thích cụ thể. Tuy nhiên, chính sự bí ẩn đó đã góp phần tạo nên sức hút đặc biệt cho tác phẩm. Du khách đến đây không chỉ để chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật độc đáo, mà còn để cảm nhận sự bao la, hùng vĩ của sa mạc và suy ngẫm về những thông điệp mà "Bàn tay của sa mạc" gửi gắm.
Sa mạc Atacama với bàn tay " La Mano del Desierto" đã trở thành một điểm đến không thể bỏ qua trên bản đồ du lịch Chile. Đứng trước bàn tay khổng lồ giữa không gian sa mạc mênh mông, bạn sẽ có cảm giác như lạc vào một thế giới khác, nơi thiên nhiên và nghệ thuật giao thoa, tạo nên một trải nghiệm đầy cảm xúc.
NHƯ Ý/ crystalbay.com
Cách đây 5000 năm, người dân thời kỳ đồ đá mới ở Dartmoor, Vương quốc Anh đã chạm khắc và đặt một viên đá đứng cao 8,2 mét bằng granite tại vị trí hiện nay là quán rượu Oxenham Arms. Viên đá này là một công trình kiến trúc độc đáo và mang trong mình những câu chuyện và huyền thoại từ thời xa xưa.
Quán rượu Oxenham Arms được xây dựng khoảng 800 năm trước, bao quanh viên đá cổ xưa này. Điều thú vị là viên đá không chỉ nằm ở bề mặt mà còn sâu xuống tận nền móng trong hầm rượu, điều này cho thấy sự tôn trọng và liên kết mà người dân nơi đây dành cho lịch sử và văn hóa của khu vực.
Viên đá được cho là một phần của một hệ thống nghi lễ tôn giáo hoặc có thể liên quan đến các phong tục tập quán của người dân thời kỳ đồ đá mới, nơi mà đá thường được coi là linh thiêng. Nhiều người tin rằng đá đứng có thể là một biểu tượng của sức mạnh và sự kết nối với thiên nhiên. Thậm chí, một số truyền thuyết địa phương còn cho rằng viên đá này có thể mang lại sự may mắn cho những ai đến thăm và chạm vào nó.
Quán rượu Oxenham Arms ngày nay là một nơi để thưởng thức đồ uống và là một điểm đến thu hút du khách muốn tìm hiểu về lịch sử và văn hóa của Dartmoor. Nơi đây cũng được biết đến với những câu chuyện huyền bí và những truyền thuyết về ma quái, làm cho quán rượu trở thành một phần hấp dẫn của di sản văn hóa địa phương.
Việc bảo tồn viên đá và quán rượu Oxenham Arms giúp kết nối quá khứ với hiện tại, tạo ra một không gian nơi mà mọi người có thể cảm nhận được sức mạnh của lịch sử và truyền thuyết trong từng viên gạch, từng viên đá của công trình. Những ai ghé thăm nơi đây sẽ không những được thưởng thức các món ăn và đồ uống truyền thống, mà còn có cơ hội hòa mình vào không khí huyền bí của lịch sử lâu đời mà viên đá này đại diện.
Quán rượu Oxenham Arms được xây dựng khoảng 800 năm trước, bao quanh viên đá cổ xưa này. Điều thú vị là viên đá không chỉ nằm ở bề mặt mà còn sâu xuống tận nền móng trong hầm rượu, điều này cho thấy sự tôn trọng và liên kết mà người dân nơi đây dành cho lịch sử và văn hóa của khu vực.
Viên đá được cho là một phần của một hệ thống nghi lễ tôn giáo hoặc có thể liên quan đến các phong tục tập quán của người dân thời kỳ đồ đá mới, nơi mà đá thường được coi là linh thiêng. Nhiều người tin rằng đá đứng có thể là một biểu tượng của sức mạnh và sự kết nối với thiên nhiên. Thậm chí, một số truyền thuyết địa phương còn cho rằng viên đá này có thể mang lại sự may mắn cho những ai đến thăm và chạm vào nó.
Quán rượu Oxenham Arms ngày nay là một nơi để thưởng thức đồ uống và là một điểm đến thu hút du khách muốn tìm hiểu về lịch sử và văn hóa của Dartmoor. Nơi đây cũng được biết đến với những câu chuyện huyền bí và những truyền thuyết về ma quái, làm cho quán rượu trở thành một phần hấp dẫn của di sản văn hóa địa phương.
Việc bảo tồn viên đá và quán rượu Oxenham Arms giúp kết nối quá khứ với hiện tại, tạo ra một không gian nơi mà mọi người có thể cảm nhận được sức mạnh của lịch sử và truyền thuyết trong từng viên gạch, từng viên đá của công trình. Những ai ghé thăm nơi đây sẽ không những được thưởng thức các món ăn và đồ uống truyền thống, mà còn có cơ hội hòa mình vào không khí huyền bí của lịch sử lâu đời mà viên đá này đại diện.
Pane e Vino - 3 Nguyễn Khắc Cần
DINH THỰ CỦA CÔNG TỬ BẠC LIÊU.
Dinh thự Công tử Bạc Liêu được xem là ngôi biệt thự bề thế nhất ở Nam kỳ lục tỉnh, được người dân Bạc Liêu gọi là “Nhà Lớn”.
Tọa lạc tại số 13 Điện Biên Phủ, phường 3, TP. Bạc Liêu, dinh thự Công tử Bạc Liêu là địa điểm mà bất cứ du khách nào cũng phải ghé thăm khi đặt chân đến mảnh đất Bạc Liêu.
Dinh thự này được ông Hội đồng Trần Trinh Trạch, cha của Công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy cho xây dựng vào khoảng năm 1919. Khi đó, Công tử Bạc Liêu mới ở độ tuổi 19 đôi mươi.
Tương xứng với vẻ ngoài hoành tráng của tòa nhà là dàn nội thất vô cùng đẳng cấp.
Các món đồ gỗ trong dinh thự đều được là từ gỗ quý, chạm khắc tinh xảo, cẩn xà cừ tinh tế. Nhiều vật dụng như giường, phản, ghế được lát mặt đá hoa cương, có công dụng như “điều hòa nhiệt độ”, đem lại cảm giác mát mẻ cho người dùng vào mùa hè.
Các món đồ nội thất này đều được hực hiện bởi những người thợ mộc có tay nghề điêu luyện nhất Đông Dương thời đó.
Những món đồ gỗ đặc biệt nhất ở nơi đây là hai chiếc giường ngủ đóng bằng gỗ sưa rất lộng lẫy ở hai căn phòng của cha con Công tử Bạc Liêu. Theo đồn đoán, mõi chiếc giưỡng có giá trị được cho là khoảng 7 tỷ đồng.
Song hành với các loại đồ gỗ mang cách truyền thống là rất nhiều đồ dùng tân thời được nhập từ phương Tây như máy hát, radio, TV…
Bên cạnh vật dụng thường ngày, dinh thự còn quy tụ vô số món đồ cổ, đồ mỹ nghệ quý giá…
Một số hiện vật gốc của tòa nhà từng lưu lạc qua tay các gia chủ khác nhau, sau này đã được chính quyền mua lại với một khoản chi phí không nhỏ.
Lúc sinh thời, ông Trần Trinh Trạch là chủ sở hữu của 74 sở điền, với 110.000 ha đất trồng lúa, gần 100.000 ha ruộng muối. Ông có 7 người con, 4 gái, 3 trai. Trong 3 người con trai của ông Trạch (Trần Trinh Đinh, Trần Trinh Huy và Trần Trinh Khương), trong đó Trần Trinh Huy ăn chơi hơn cả.
Công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy (1900-1974), còn có tên khác là Ba Huy, hay Hắc Công tử, là tay chơi nổi tiếng số một ở Sài Gòn và miền Nam những năm 1930, 1940. Khả năng tài chính và độ phóng túng đối của công tử này không một ai có thể bì kịp.
Sau khi ông Hội đồng Trạch mất năm 1942, núi tài sản ông để lại cho Công tử Bạc Liêu và các con cháu ước tính trị giá lên tới 5 tấn vàng. Nhưng khi công tử Bạc Liêu nằm xuống vào năm 1973 thì khối tài sản đó cũng đã cạn. Các con cháu của Công tử rơi vào cảnh nghèo khó và ly tán nhiều nơi. Dinh thự của Công tử Bạc Liêu đã đổi chủ và ngày nay trở thành khách sạn kiêm điểm tham quan phục vụ khách du lịch.
Theo Kiến Thức
CÂY XĂNG TỰ PHỤC VỤ (SELF SERVICE) Ở SÀI GÒN ĐÃ CÓ CÁCH ĐÂY 60 NĂM..
Tại Sài Gòn trước 1975, các phương tiện cơ giới rất đa dạng, phong phú, lăn bánh nhộn nhịp trên đường phố. Nhìn lại những hình ảnh Sài Gòn xưa, không khó để tìm thấy hình ảnh kẹt xе ở thành đô với đầy đủ các phương tiện cùng lưu thông trên phố.
Đi cùng với đó là nhu cầu sử dụng xăng dầu cũng rất lớn, nên cũng rất dễ nhìn thấy có rất nhiều cây xăng hiện diện trong các tấm hình chụp Sài Gòn xưa.
Ban đầu, trước thập niên 1960, thị trường xăng dầu ở miền Nam do hãng Shеll gần như độc chiếm với 60% thị phần. Sau năm 1963 thì các hãng khác như Caltеx hay Esso mới bắt đầu tăng sự hiện diện, tuy nhiên Shеll vẫn là phổ biến nhất. Nhiều người Sài Gòn xưa vẫn còn nhớ câu slogan quеn thuộc: Yêu Xе là Yêu Shеll.
Có một điều rất đặc biệt, từ giữa thập niên 1960, Sài Gòn đã có nhiều cây xăng “tự phục vụ”, người mua xăng có thể chủ động tự bơm xăng, sau đó vào trong quầy thu ngân trả tiền thеo số litеr được hiện thị tại đây, với con số giống như ngoài cây xăng ghi nhận. Hình thức bơm xăng này tránh được việc gian lận, bơm thiếu từ nhân viên cây xăng. Những cây xăng tự phục vụ như vậy chủ yếu là ở các quận nội đô.
Có nhiều cây xăng quеn thuộc ở Sài Gòn từ hơn nữa thế kỷ trước, cho đến hiện tại vẫn còn là cây xăng ở cùng vị trí đó. Ví dụ như cây xăng ở ngã 4 Hai Bà Trưng – Trần Cao Vân, cây xăng ở ngã 4 Hiền Vương – Pastеur (nay là Võ Thị Sáu – Pastеr), cây xăng ở ngã 4 Hồng Thập Tự – Pastеur (nay là Nguyễn Thị Minh Khai – Pastеur), cây xăng ở góc mũi tàu đường Võ Tánh – Cách Mạng 1/11 (nay là góc Hoàng Văn Thụ – Nguyễn Văn Trỗi), cây xăng ở ngã tư Phú Nhuận…
Theo: Trang Chuyện Xưa
Đường cao tốc "Xuguang" ở Trung Quốc là một trong những công trình giao thông gây bất ngờ với những ai lần đầu biết đến. Con đường này băng qua những ngọn núi và thung lũng, nổi bật với độ cao ấn tượng và những thách thức trong quá trình xây dựng trên địa hình phức tạp. Những đoạn đường cao, như trong bức ảnh, cho phép xe cộ di chuyển qua những hẻm sâu, tạo điều kiện kết nối hiệu quả giữa các thành phố Guangzhou và Xuchang.
Tổng chiều dài của đường cao tốc Xuguang lên đến khoảng 1.000 km, với nhiều đoạn được xây dựng trên cao, cho phép các phương tiện giao thông di chuyển qua những khu vực có địa hình khó khăn. Đặc biệt, những phần đường cao chót vót được thiết kế với những chiếc cầu vững chãi và các cấu trúc hỗ trợ giúp đảm bảo an toàn cho người sử dụng.
Không chỉ là một kỳ tích trong lĩnh vực kỹ thuật, đường cao tốc Xuguang còn mang đến những khung cảnh tuyệt đẹp và trải nghiệm độc đáo cho các tài xế. Đi qua những đoạn đường cao vút, họ sẽ cảm nhận được sự hùng vĩ của thiên nhiên và những cảnh sắc ngoạn mục của núi rừng Trung Quốc. Đường cao tốc này đã trở thành một điểm đến thu hút những người yêu thích du lịch và khám phá, mang đến cho họ cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp của đất nước từ trên cao.
Ngoài ra, con đường cũng đóng vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy sự phát triển kinh tế của khu vực, tạo điều kiện thuận lợi cho việc vận chuyển hàng hóa và kết nối các thành phố lớn. Với những lợi ích về giao thông và du lịch, đường cao tốc "Xuguang" đã khẳng định vị trí của mình là một trong những con đường ấn tượng nhất tại Trung Quốc.
Pane e Vino - 3 Nguyễn Khắc Cần
Trong ảnh là động cơ đốt trong chạy dầu diesel lớn nhất thế giới về kích thước lẫn công suất có tên Wärtsilä RT-flex96C
Cỗ máy khủng long này được thiết kế chế tạo bởi công ty cơ khí Wärtsilä của Phần Lan, lắp ráp tại xưởng đóng tàu ở Nhật Bản. Với 14 xi-lanh thẳng hàng có tổng công suất đạt 109.000 mã lực (80.800kW) hay 5.6 triệu lb-ft, mức năng lượng đủ để ‘nuôi sống’ cả một thị trấn nhỏ.
Tổng khối lượng của Wärtsilä RT-flex96C lên tới hơn 2300 tấn – tương đương với lượng giãn nước một chiếc tàu hộ tống nhỏ với đầy đủ trang bị, vũ khí.
Với chiều dài đạt 26,6m và chiều cao tới 13,5m, khối động cơ này còn cao hơn cả một ngôi nhà 4 tầng. Tốc độ vòng tua máy cực đại chỉ đạt 102 vòng/phút nhưng lượng momentum xoắn được tạo ra vẫn đủ để xé nát một chiếc xe tăng.
Riêng trục cam của khối động cơ này đã có trọng lượng lên tới 300 tấn. trong khi mỗi piston cũng đạt khối lượng 5,5 tấn và dài 6 mét. Với 1 chu kỳ chuyển động, một chiếc xi-lanh của Wärtsilä RT-flex96C sẽ ngốn khoảng 160g dầu diesel và tổng lượng diesel cần để vận hành toàn bộ khối động cơ này là 250 tấn/ngày.
Đây là những con số cho thấy hiệu suất sử dụng nhiên liệu rất tốt, cũng như ít gây ô nhiễm hơn so với các động cơ cùng loại. Wärtsilä RT-flex96C được lắp đặt trên tàu chở hàng với kích thước cũng thuộc vào loại khủng nhất hiện nay – Emma Mærsk, tàu này có thể chở tới 11.000 container hàng hóa và đạt tốc độ ấn tượng 31 hải lý/giờ (tương đương hơn 55km/h).
Emma Mærsk thường xuyên vận chuyển hàng hóa trên tuyến đường thủy từ Trung Quốc tới Mỹ. Và ở thời điểm hiện tại, nó là một trong những cỗ máy điên rồ nhất mà con người từng chế tạo.
Cỗ máy khủng long này được thiết kế chế tạo bởi công ty cơ khí Wärtsilä của Phần Lan, lắp ráp tại xưởng đóng tàu ở Nhật Bản. Với 14 xi-lanh thẳng hàng có tổng công suất đạt 109.000 mã lực (80.800kW) hay 5.6 triệu lb-ft, mức năng lượng đủ để ‘nuôi sống’ cả một thị trấn nhỏ.
Tổng khối lượng của Wärtsilä RT-flex96C lên tới hơn 2300 tấn – tương đương với lượng giãn nước một chiếc tàu hộ tống nhỏ với đầy đủ trang bị, vũ khí.
Với chiều dài đạt 26,6m và chiều cao tới 13,5m, khối động cơ này còn cao hơn cả một ngôi nhà 4 tầng. Tốc độ vòng tua máy cực đại chỉ đạt 102 vòng/phút nhưng lượng momentum xoắn được tạo ra vẫn đủ để xé nát một chiếc xe tăng.
Riêng trục cam của khối động cơ này đã có trọng lượng lên tới 300 tấn. trong khi mỗi piston cũng đạt khối lượng 5,5 tấn và dài 6 mét. Với 1 chu kỳ chuyển động, một chiếc xi-lanh của Wärtsilä RT-flex96C sẽ ngốn khoảng 160g dầu diesel và tổng lượng diesel cần để vận hành toàn bộ khối động cơ này là 250 tấn/ngày.
Đây là những con số cho thấy hiệu suất sử dụng nhiên liệu rất tốt, cũng như ít gây ô nhiễm hơn so với các động cơ cùng loại. Wärtsilä RT-flex96C được lắp đặt trên tàu chở hàng với kích thước cũng thuộc vào loại khủng nhất hiện nay – Emma Mærsk, tàu này có thể chở tới 11.000 container hàng hóa và đạt tốc độ ấn tượng 31 hải lý/giờ (tương đương hơn 55km/h).
Emma Mærsk thường xuyên vận chuyển hàng hóa trên tuyến đường thủy từ Trung Quốc tới Mỹ. Và ở thời điểm hiện tại, nó là một trong những cỗ máy điên rồ nhất mà con người từng chế tạo.
08 tháng 11 2024
06 tháng 11 2024
05 tháng 11 2024
NHƯỜNG NHỊN NGHĨA LÀ BẠN TRÂN TRỌNG MỐI QUAN HỆ HƠN LÀ CÁI TÔI
Trong một thế giới nơi ta thường được dạy phải giành phần đúng bằng mọi giá, nơi mà thắng một cuộc tranh cãi dường như là thắng một trận chiến, chúng ta dễ dàng quên đi điều thực sự quan trọng—các mối quan hệ, sự kết nối, và tình yêu dành cho nhau. Ta bị cuốn vào suy nghĩ rằng phải đúng, đến nỗi quên mất vẻ đẹp và sức mạnh của việc chọn hòa bình. Ta quên rằng đôi khi, chiến thắng lớn nhất không phải là chứng minh bản thân, mà là giữ gìn mối dây liên kết với người khác.
Cái tôi là bức tường ta dựng lên quanh mình, một pháo đài kiêu hãnh ngăn ta thừa nhận sai lầm, ngăn ta nhường nhịn, và ngăn ta lắng nghe thực sự trái tim của những người mình yêu thương. Nhưng trong một mối quan hệ chân thành, không có chỗ cho cái tôi. Cái tôi cản trở tình yêu. Cái tôi thì thầm rằng “tôi” quan trọng hơn “chúng ta.” Cái tôi tạo ra sự chia rẽ, trong khi tình yêu, sự hiểu biết, và đức khiêm nhường lại tạo nên sự hiệp nhất. Trong một mối quan hệ trọn vẹn, dù là giữa bạn bè, gia đình hay người bạn đời, không có “tôi” hay “của tôi,” mà luôn là “chúng ta.” Đó là sự đồng lòng, là hai người trân trọng mối quan hệ đến mức sẵn sàng gạt bỏ lòng tự cao. Đó là nhận ra rằng đôi khi, hòa bình quan trọng hơn là đúng. Đó là thấy bức tranh lớn hơn: một cuộc tranh cãi hay bất đồng chỉ là điều thoáng qua so với mối dây liên kết mà hai người cùng chia sẻ.
Khi bạn nhường nhịn, dù bạn tin rằng mình không hoàn toàn sai, bạn đang gửi đi một thông điệp mạnh mẽ: “Anh yêu em hơn là việc thắng cuộc tranh cãi này.” Đó không phải là thừa nhận thất bại. Đó là thừa nhận rằng mối quan hệ có ý nghĩa hơn bất kỳ sự bất đồng nào. Đó là chọn đầu tư vào tình yêu thay vì tự cao, vào sự hiệp nhất thay vì chia rẽ. Và điều này không có nghĩa là bạn cho phép người khác coi thường mình hay xem nhẹ bạn. Nó có nghĩa là bạn đủ khôn ngoan để hiểu rằng sức mạnh thực sự nằm ở đức khiêm nhường, rằng sẵn sàng làm hòa không làm bạn nhỏ bé, mà còn nâng bạn lên. Nó cho thấy bạn trưởng thành đủ để coi trọng hòa hợp hơn là xung đột, và rằng mối quan hệ của bạn đáng giá hơn bất kỳ sự tự tôn phù phiếm nào.
Cái tôi là kẻ trộm. Nó cướp đi cơ hội để ta kết nối sâu sắc, để cùng nhau trưởng thành, để yêu thương trọn vẹn. Nó đẩy ta vào góc khuất, nơi ta cảm thấy cần phải tự bảo vệ mình thay vì mở rộng trái tim. Nhưng tình yêu không có góc khuất. Tình yêu là mở rộng, tìm kiếm để ôm ấp, để hiểu, để chữa lành. Trong một mối quan hệ chân thành, tình yêu mời gọi ta buông bỏ nhu cầu lúc nào cũng phải đúng và thay vào đó là ôm lấy nhu cầu luôn phải nhân ái. Khi ta buông bỏ cái tôi, ta mở ra không gian cho lòng cảm thông. Ta bắt đầu lắng nghe không chỉ những lời nói trong lúc tranh cãi mà còn là cảm xúc và nỗi đau đằng sau những lời đó. Ta bắt đầu nhìn sự việc từ góc độ của người kia. Ta học được rằng đôi khi, nhường nhịn không phải để sửa chữa thực tế, mà là để chữa lành trái tim.
Hãy nhớ rằng, khi bạn nhường nhịn, bạn không làm bản thân trở nên nhỏ bé. Bạn đang cho thấy tình yêu, tình bạn, và mối quan hệ của bạn quan trọng hơn lòng tự tôn. Bạn đang chọn “chúng ta” thay vì “tôi.” Bạn đang nói rằng mối dây liên kết giữa bạn đáng giá hơn bất kỳ cuộc tranh cãi nào, bất kỳ cơn giận nào, bất kỳ sự tổn thương cái tôi nào. Vậy, hãy chọn tình yêu. Hãy chọn đức khiêm nhường. Hãy chọn “chúng ta.”
Bản dịch của Duc Trung Vu
Người duy nhất không cùng máu mủ, nhưng yêu thương bạn đến hết lòng đó chính là người bạn đời của bạn.
Cuộc đời này, người sống bên bạn lâu nhất, không phải là bố mẹ và con cái, cũng không phải anh em hay bạn bè, càng không phải là đồng nghiệp hay người yêu, mà chính là người bạn đời. Đấy mới thực sự là người duy nhất chung sống bên bạn suốt đời.
Bạn bè, dù có chân thành đến mấy, cũng không thể ở bên bạn mãi mãi. Bố mẹ, dù có tốt đến mấy, cũng không thể sống với bạn cả đời. Con cái, yêu thương là vậy, cũng không thể sống mãi bên cạnh bạn, khi đủ lông , đủ cánh ,chúng vỗ cánh bay đi, để có một cuộc sống riêng.
Anh em, dù có là máu mủ ruột thịt thân tình, cũng không thể ở bên bạn mỗi ngày, cũng không thể chăm sóc bạn những khi "Tối lửa tắt đèn". Chỉ có vợ chồng, người mà ta vẫn thường gọi là bạn đời, mới có thể chung sống và bên bạn lúc sớm chiều.
Đã gọi nhau một tiếng vợ- chồng, không phải cứ mệt là buông, không phải cứ không hợp liền bỏ đi.
Đã yêu nhau, thương nhau chính là có thế nào cũng vẫn muốn ở bên che chở cho nhau. Không hợp, không hiểu nhau âu cũng là vì thiếu yêu thương, thiếu cảm thông.
Mệt mỏi là bởi thiếu sự thấu hiểu hoặc là yêu chưa đủ nhiều.
Hai người vốn xa lạ, gặp được nhau đã khó, ở cạnh nhau mà yêu thương lại càng không dễ. Muốn buông tay thì dễ lắm, một người nói kết thúc, một người gật đầu, vậy là xong. Có giữ được nhau hay không mới là khó.
Trong hôn nhân, có cãi vã giận hờn thì mới là yêu, mới hiểu và thương. Không cãi vã rõ ràng chỉ như là người dưng với nhau mà thôi.
Đàn ông nóng tính thật, nhưng với vợ mình thì xin hãy bao dung, đừng làm cô ấy đau lòng. Thế gian này rộng lớn lắm, nhưng cô ấy thì chỉ có một mà thôi .
Phụ nữ khi giận dỗi cũng chỉ mong được người mình yêu an ủi dỗ dành, đừng bao giờ để cô ấy bỏ đi, bởi đi rồi rất khó quay về, mà vỡ rồi thì rất khó để hàn gắn.
Cuộc đời này rộng lớn như thế, để tìm được một người vì mình mà rơi nước mắt đâu phải dễ. Vậy nếu đã thương, thì xin đừng hời hợt .
Không cần nhẫn đẹp, không cần xe sang. Không cần vẻ ngoài hào nhoáng. Mà điều cần nhất, là sự quan tâm, thấu hiểu. Và thương!
Đã thương nhau rồi, mỗi người hạ cái tôi của mình bớt lại, dành cho nhau thời gian để hiểu, để cùng nhau đi hết cả đoạn đường còn lại.
Gặp được nhau khó lắm, đời thì ngắn, lại còn bỏ lỡ nhau thì đến bao giờ mới hạnh phúc được đây?
Dứt áo ra đi thì dễ, ở lại với nhau mới khó.
Người rời đi là người mạnh mẽ, nhưng người ở lại mới là người đáng để trân trọng.
Thế nên đừng vì một điều gì trong cuộc sống, mà đánh mất đi người vợ hay người chồng của mình, người mà hằng ngày vẫn hết mực yêu thương mình nhất.
"Lớn tiếng không rời bỏ, cãi vã không chia ly, đó mới là hôn nhân thực sự"
Chính vì thế, hãy trân trọng mối nhân duyên vợ chồng bởi "tu trăm năm mới đi chung một chiếc thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên vợ chồng.
Sưu tầm
Cái tôi là bức tường ta dựng lên quanh mình, một pháo đài kiêu hãnh ngăn ta thừa nhận sai lầm, ngăn ta nhường nhịn, và ngăn ta lắng nghe thực sự trái tim của những người mình yêu thương. Nhưng trong một mối quan hệ chân thành, không có chỗ cho cái tôi. Cái tôi cản trở tình yêu. Cái tôi thì thầm rằng “tôi” quan trọng hơn “chúng ta.” Cái tôi tạo ra sự chia rẽ, trong khi tình yêu, sự hiểu biết, và đức khiêm nhường lại tạo nên sự hiệp nhất. Trong một mối quan hệ trọn vẹn, dù là giữa bạn bè, gia đình hay người bạn đời, không có “tôi” hay “của tôi,” mà luôn là “chúng ta.” Đó là sự đồng lòng, là hai người trân trọng mối quan hệ đến mức sẵn sàng gạt bỏ lòng tự cao. Đó là nhận ra rằng đôi khi, hòa bình quan trọng hơn là đúng. Đó là thấy bức tranh lớn hơn: một cuộc tranh cãi hay bất đồng chỉ là điều thoáng qua so với mối dây liên kết mà hai người cùng chia sẻ.
Khi bạn nhường nhịn, dù bạn tin rằng mình không hoàn toàn sai, bạn đang gửi đi một thông điệp mạnh mẽ: “Anh yêu em hơn là việc thắng cuộc tranh cãi này.” Đó không phải là thừa nhận thất bại. Đó là thừa nhận rằng mối quan hệ có ý nghĩa hơn bất kỳ sự bất đồng nào. Đó là chọn đầu tư vào tình yêu thay vì tự cao, vào sự hiệp nhất thay vì chia rẽ. Và điều này không có nghĩa là bạn cho phép người khác coi thường mình hay xem nhẹ bạn. Nó có nghĩa là bạn đủ khôn ngoan để hiểu rằng sức mạnh thực sự nằm ở đức khiêm nhường, rằng sẵn sàng làm hòa không làm bạn nhỏ bé, mà còn nâng bạn lên. Nó cho thấy bạn trưởng thành đủ để coi trọng hòa hợp hơn là xung đột, và rằng mối quan hệ của bạn đáng giá hơn bất kỳ sự tự tôn phù phiếm nào.
Cái tôi là kẻ trộm. Nó cướp đi cơ hội để ta kết nối sâu sắc, để cùng nhau trưởng thành, để yêu thương trọn vẹn. Nó đẩy ta vào góc khuất, nơi ta cảm thấy cần phải tự bảo vệ mình thay vì mở rộng trái tim. Nhưng tình yêu không có góc khuất. Tình yêu là mở rộng, tìm kiếm để ôm ấp, để hiểu, để chữa lành. Trong một mối quan hệ chân thành, tình yêu mời gọi ta buông bỏ nhu cầu lúc nào cũng phải đúng và thay vào đó là ôm lấy nhu cầu luôn phải nhân ái. Khi ta buông bỏ cái tôi, ta mở ra không gian cho lòng cảm thông. Ta bắt đầu lắng nghe không chỉ những lời nói trong lúc tranh cãi mà còn là cảm xúc và nỗi đau đằng sau những lời đó. Ta bắt đầu nhìn sự việc từ góc độ của người kia. Ta học được rằng đôi khi, nhường nhịn không phải để sửa chữa thực tế, mà là để chữa lành trái tim.
Hãy nhớ rằng, khi bạn nhường nhịn, bạn không làm bản thân trở nên nhỏ bé. Bạn đang cho thấy tình yêu, tình bạn, và mối quan hệ của bạn quan trọng hơn lòng tự tôn. Bạn đang chọn “chúng ta” thay vì “tôi.” Bạn đang nói rằng mối dây liên kết giữa bạn đáng giá hơn bất kỳ cuộc tranh cãi nào, bất kỳ cơn giận nào, bất kỳ sự tổn thương cái tôi nào. Vậy, hãy chọn tình yêu. Hãy chọn đức khiêm nhường. Hãy chọn “chúng ta.”
Bản dịch của Duc Trung Vu
Một ngày, sau khi hết tiết giảng và trở về văn phòng, bảo vệ đưa đến cho tôi một số tiền cùng hóa đơn thanh toán. Cả chục triệu đồng tiền nợ. Tôi thấy rất kỳ lạ, không nhớ nổi là đã cho ai mượn số tiền này. Nhìn vào cột người gửi, tôi thấy viết “Cậu bé ăn xin của 20 năm trước”… mọi kỷ niệm chợt ùa về. Tôi tự hỏi, chẳng lẽ là cậu bé đó sao?
20 năm trước, hồi đó mẹ tôi còn làm nghề bán hàng cơm cho học sinh ở cổng trường học. Bà thấy nhiều đứa trẻ rất khổ và đáng thương nên luôn làm những hộp cơm ngon hơn mà chỉ bán với giá rẻ. Vì thế học sinh đến mua cơm rất đông.
Tôi vừa tốt nghiệp đại học, đang chờ được phân công tác, nên đã ra phụ mẹ bán cơm. Trong một lần bận rộn phục vụ những em học sinh vừa tan học, tôi bỗng nhiên cảm thấy ai đó đi qua quệt phải lưng mình. Đó là một cậu bé chừng 10 tuổi, mặc một bộ quần áo mỏng, rách tả tơi, trong khi trời đã bắt đầu vào đông.
Khi đó, như đã rất quen thuộc, mẹ tôi liền mỉm cười rồi đưa cho cậu bé một hộp cơm. Không đợi tôi cầm hộ, cậu bé vội giật lấy cơm, ném tiền vào hộp rồi chạy mất. Một học sinh bên cạnh tức giận nói: “Thằng ăn mày này toàn lừa tiền cơm, rất nhiều lần đều như vậy, nếu lần sau còn thế thì phải dạy cho nó một trận!”. Tôi ngạc nhiên kiểm tra lại hộp tiền, thì thấy quả thực là cậu bé chỉ đưa có 1 tờ 200 đồng.
Khi tôi trách mẹ quá sơ ý, bà nói: “Mẹ biết mỗi lần thằng bé chỉ bỏ vào đó 1 tờ 200 đồng. Chỉ có điều ta cũng nên giữ đạo nghĩa. Đứa trẻ này đã mất cả cha lẫn mẹ, rất đáng thương, mẹ cũng chỉ có thể giúp nó đến như vậy.”
Tôi không đồng ý nói: “Mẹ thật quá hồ đồ, đây mà là giúp cậu ta sao?”. Nhưng tôi chưa kịp nói xong thì đã bị mẹ la mắng. Tôi biết rõ là dù có nói gì cũng vô dụng, mẹ suốt ngày niệm Phật, chỉ một lòng muốn giúp người khác, nhưng lại không nghĩ sâu hơn. Thế là tôi đột nhiên muốn xử lý thật tốt chuyện này.
Ngày hôm sau, cậu bé ăn xin lại tới. Cậu ta vẫn giành lấy cơm như những lần trước, ra vẻ rất vội vàng và chuẩn bị ném tiền vào hộp. Lúc đó tôi thình lình nắm lấy tay cậu… tờ tiền ít ỏi rơi ra ngoài. Mọi người đều quay lại nhìn, làm cậu bé rất bối rối, xấu hổ, và chực khóc. Lúc đó tôi cười nói: “Mua như vậy thì không đủ ăn đâu! Em cứ lấy cơm đi, phần còn thiếu sau này hãy trả”. Nói xong tôi thả tay cậu ra.
Cậu bé sợ hãi cầm hộp cơm, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Tôi lại bảo: “Đi đi, anh biết rõ em nhất định sẽ trả! Nhớ nhé! Sau này phải trả cả vốn lẫn lãi!”. Cậu bé suy nghĩ mất một lúc, rồi sau đó im lặng quay người, đi thẳng từng bước một, chứ không còn chạy như trước kia nữa.
Kể từ đó, cậu vẫn thường đến ăn, và trả 200 đồng…
Đang suy nghĩ miên man thì anh Trương lại vội vã quay lại nói với tôi: “Tôi quên! Còn một phong thư nữa!”
Nhận lấy phong thư, tôi vội vàng mở ra đọc. Trong thư viết:
“Tôi cuối cùng đã tìm được địa chỉ của anh. Suốt bao năm tìm kiếm, tôi mới có thể đem tiền trả lại, mới có thể hoàn lại ân tình 20 năm về trước. Lúc đó tôi đã lang thang khắp nơi, thường xuyên chịu đói rét. Một lần tôi tới cổng trường học giả vờ mua một hộp cơm. Tôi ném thử tờ 200 đồng vào hộp rồi nói xin mua cơm. Lúc đó tôi nghĩ, dù có bị phát hiện đi nữa thì dì bán cơm cũng rất hiền lành, sẽ không trừng phạt tôi. Nhưng dì cũng không phát hiện ra, tủm tỉm cười rồi đưa tôi một hộp.
Sau đó tôi bắt đầu dựa vào thủ đoạn và mánh khóe để có được bữa ăn. Tôi cảm thấy người tốt trong xã hội rất dễ bị lừa. Tôi thường xuyên nói dối, và trộm đồ trong hành lang, còn định trộm cả trong cửa hàng nữa. Lần đó khi bị anh tóm lấy, tôi đã nghĩ mình vậy là xong rồi, bị đánh rồi. Nhưng tôi đã không phải chịu trận đòn nào, mà lại còn được anh thả đi. Những lời nói của anh đã bảo vệ danh dự cho tôi, khơi dậy trong tôi mong muốn làm người tốt thực sự. Trong những năm sau này, mỗi khi nhớ đến ánh mắt của anh, tôi lại có thể tránh xa những điều xấu. Và dù phải tìm kiếm khắp nơi, dù phải đi bao xa, mất bao nhiêu thời gian, tôi vẫn muốn hoàn thành lời hẹn ước cũ.”
Và sự thành thật của cậu bé ăn xin cuối cùng đã được đền đáp…
“Một ngày nọ, khi nhìn thấy tôi ngồi co ro vì giá rét, một phụ nữ đã trở về nhà mang cho tôi mấy chiếc áo. Sau đó tôi phát hiện trong túi áo có rất nhiều tiền. Lúc đó tôi rất đói, rất muốn giữ lại số tiền này, nhưng ánh mắt của anh lại hiện lên làm tôi thay đổi ý nghĩ. Tôi phải mất cả ngày mới tìm được nhà người phụ nữ nọ. Hai vợ chồng họ đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi tới trả lại tiền. Họ khóc nức nở ôm tôi vào lòng, rồi liên tục nói tôi là đứa trẻ tốt. Khi đó con gái hai vợ chồng vừa bị bệnh mà qua đời, tôi may mắn trở thành con nuôi của họ. Cuộc sống từ đó trở nên tốt hơn, tôi được cha mẹ nuôi thương yêu hết mực, được đi học. Giờ tôi đã trở thành giáo viên…”
Đúng là cậu ta! Quả là một niềm vui ấm áp. Tôi thầm cảm thấy may mắn vì đã không vô tình hủy hoại một con người. Cậu bé ăn xin học được đức tính thành thật ngay thẳng, vì vậy mà đã gặp một gia đình tốt.
Giờ đây đứng trên bục giảng, chắc chắn cậu bé ăn xin năm xưa sẽ nói với học sinh của mình rằng: “Chỉ có thành thật mới mang lại hạnh phúc!
Sưu tầm
CÂU CHUYỆN ĐÁNG ĐỂ SUY NGẪM!
Một cô gái đang ngồi chờ chuyến bay của mình trong phòng chờ ở một sân bay lớn.
Để giết thời gian chờ một tiếng, cô mua tạp chí để đọc và một gói bánh ăn cho đỡ đói.
Cô ngồi trong phòng VIP, nghỉ ngơi và giở sách ra đọc trong thanh thản.
Cùng trên ghế chờ, bên gói bánh, một người đàn ông cũng ngồi xuống, mở báo và lặng lẽ đọc.
Tuy không nói gì nhưng cô cảm thấy bực bội trong lòng, cô tự nghĩ: “Thật điên rồ! Nếu ta không lịch sự thì sẽ cho mi biết sự tự nhiên lố bịch của mi!”.
Cứ mỗi lần cô nhón ăn một chiếc, thì người đàn ông kia lại nhón ăn chiếc bánh tiếp theo.
Trong lòng cô, sự bực bội dần lên cao, tuy nhiên cô kiềm chế được nên chưa bộc lộ ra.
Khi chỉ còn lại một chiếc bánh duy nhất, cô nghĩ: “À được… thử xem người đàn ông ngỗ ngược này, mi sẽ xử lý sao đây?”.
Nhưng hắn bình tĩnh bẻ chiếc bánh làm đôi và mời cô dùng một nửa chiếc.
Ôi! Thật quá mức! Trong khi cô đang còn đói!
Cô đứng phắt dậy, gấp sách lại, giành lấy nửa bánh của mình rồi đi thẳng ra máy bay.
Khi đã vào trong máy bay, ngồi xuống ghế, cô lục túi tìm kính đeo của mình, thì thật ngạc nhiên trong túi xách của cô còn nguyên gói bánh chưa được mở! Cô cảm thấy hổ thẹn về hành động sai sót của mình…
Vì Cô đã để nguyên gói bánh trong túi mà chưa hề mở ra ăn!
Còn người đàn ông kia đã chia phần bánh của họ cho cô, nhưng họ không hề tức giận, không hề điên khùng và khó chịu…
Khi cô đang rơi vào trạng thái bối rối, hổ thẹn, nghĩ về người đàn ông kia thì thời gian cũng không còn để cô có thể giãi bày… để có thể tạ lỗi!
Trong cuộc sống, có bốn điều mà ta không sao sửa chữa được:
– Khi hòn đá… đã ném đi.
– Khi lời nói… đã buông ra.
– Khi cơ hội… đã bỏ lỡ.
– Khi thời gian… đã trôi qua và . . .
Sưu tầm
Người duy nhất không cùng máu mủ, nhưng yêu thương bạn đến hết lòng đó chính là người bạn đời của bạn.
Cuộc đời này, người sống bên bạn lâu nhất, không phải là bố mẹ và con cái, cũng không phải anh em hay bạn bè, càng không phải là đồng nghiệp hay người yêu, mà chính là người bạn đời. Đấy mới thực sự là người duy nhất chung sống bên bạn suốt đời.
Bạn bè, dù có chân thành đến mấy, cũng không thể ở bên bạn mãi mãi. Bố mẹ, dù có tốt đến mấy, cũng không thể sống với bạn cả đời. Con cái, yêu thương là vậy, cũng không thể sống mãi bên cạnh bạn, khi đủ lông , đủ cánh ,chúng vỗ cánh bay đi, để có một cuộc sống riêng.
Anh em, dù có là máu mủ ruột thịt thân tình, cũng không thể ở bên bạn mỗi ngày, cũng không thể chăm sóc bạn những khi "Tối lửa tắt đèn". Chỉ có vợ chồng, người mà ta vẫn thường gọi là bạn đời, mới có thể chung sống và bên bạn lúc sớm chiều.
Đã gọi nhau một tiếng vợ- chồng, không phải cứ mệt là buông, không phải cứ không hợp liền bỏ đi.
Đã yêu nhau, thương nhau chính là có thế nào cũng vẫn muốn ở bên che chở cho nhau. Không hợp, không hiểu nhau âu cũng là vì thiếu yêu thương, thiếu cảm thông.
Mệt mỏi là bởi thiếu sự thấu hiểu hoặc là yêu chưa đủ nhiều.
Hai người vốn xa lạ, gặp được nhau đã khó, ở cạnh nhau mà yêu thương lại càng không dễ. Muốn buông tay thì dễ lắm, một người nói kết thúc, một người gật đầu, vậy là xong. Có giữ được nhau hay không mới là khó.
Trong hôn nhân, có cãi vã giận hờn thì mới là yêu, mới hiểu và thương. Không cãi vã rõ ràng chỉ như là người dưng với nhau mà thôi.
Đàn ông nóng tính thật, nhưng với vợ mình thì xin hãy bao dung, đừng làm cô ấy đau lòng. Thế gian này rộng lớn lắm, nhưng cô ấy thì chỉ có một mà thôi .
Phụ nữ khi giận dỗi cũng chỉ mong được người mình yêu an ủi dỗ dành, đừng bao giờ để cô ấy bỏ đi, bởi đi rồi rất khó quay về, mà vỡ rồi thì rất khó để hàn gắn.
Cuộc đời này rộng lớn như thế, để tìm được một người vì mình mà rơi nước mắt đâu phải dễ. Vậy nếu đã thương, thì xin đừng hời hợt .
Không cần nhẫn đẹp, không cần xe sang. Không cần vẻ ngoài hào nhoáng. Mà điều cần nhất, là sự quan tâm, thấu hiểu. Và thương!
Đã thương nhau rồi, mỗi người hạ cái tôi của mình bớt lại, dành cho nhau thời gian để hiểu, để cùng nhau đi hết cả đoạn đường còn lại.
Gặp được nhau khó lắm, đời thì ngắn, lại còn bỏ lỡ nhau thì đến bao giờ mới hạnh phúc được đây?
Dứt áo ra đi thì dễ, ở lại với nhau mới khó.
Người rời đi là người mạnh mẽ, nhưng người ở lại mới là người đáng để trân trọng.
Thế nên đừng vì một điều gì trong cuộc sống, mà đánh mất đi người vợ hay người chồng của mình, người mà hằng ngày vẫn hết mực yêu thương mình nhất.
"Lớn tiếng không rời bỏ, cãi vã không chia ly, đó mới là hôn nhân thực sự"
Chính vì thế, hãy trân trọng mối nhân duyên vợ chồng bởi "tu trăm năm mới đi chung một chiếc thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên vợ chồng.
Sưu tầm
Tất cả cảm xú
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)