.

.

a

Hoa đào nở, chim én về, mùa xuân lại đến. Chúc quý thầy cô và anh chị em đồng môn năm mới Ất Tỵ 2025 : - nghìn sự như ý, vạn sự như mơ, triệu sự bất ngờ, tỷ lần hạnh phúc.
THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ, ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU - MỘT NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 AN KHANG THỊNH VƯỢNG - VẠN SỰ NHƯ Ý

16 tháng 12 2024

THƯ GỬI NHỮNG NGƯỜI CON KHI CHA MẸ GIÀ YẾU

 


Khi Cha Mẹ già yếu, ai cũng mong không bị con cháu ruồng bỏ. Bởi vì đó là lúc Cha Mẹ cần có người bên cạnh nhất, cũng như các con khi còn nhỏ, được Cha Mẹ ân cần chăm sóc mọi lúc mọi nơi.
Khi Cha Mẹ già yếu, chân tay thường run rẩy. Lúc ăn uống có làm rơi đổ cơm canh, cũng mong con đừng phiền lòng. Hãy nhẫn nại một chút, bởi lúc còn nhỏ con cũng thường vương vãi thức ăn lên quần áo như vậy.
Khi Cha Mẹ già yếu, dù đi đứng loạng choạng bất tiện nhưng thỉnh thoảng cũng muốn được ra ngoài phơi nắng, cũng như hồi nhỏ con thích được Cha Mẹ đẩy xe đi hóng gió mỗi ngày.
Cha Mẹ lớn tuổi rồi, nói chuyện có khi quên mất mình đang nói đến đâu, bèn lập lại từ đầu cho chắc. Hãy cho Cha Mẹ chút thời gian để nói hết câu chuyện. Thật ra Cha Mẹ nói gì không quan trọng đâu, điều chúng ta muốn là có người lắng nghe, con ạ!
Khi Cha Mẹ lớn tuổi, nếu buổi tối có lặp lại những điều đã nói nhiều lần vào buổi sáng, cũng mong con đừng vội ngắt lời. Như con còn nhỏ, cứ đòi Cha Mẹ kể mãi một câu chuyện mỗi khi lên giường đi ngủ.
Tuy Cha Mẹ già yếu rồi, thấy con cháu gặp trắc trở, vẫn không thể làm ngơ, mà sẽ dạy cách xử lý vấn đề, như khi con còn nhỏ dại.
Hãy mở lòng và cảm thông con nhé! Vì đó chỉ là thói quen bảo vệ con cái của các bậc làm phụ huynh lâu năm.
Khi Cha Mẹ không còn cơ hội càm ràm con nữa, giây phút nhắm mắt xuôi tay, con nhớ đừng vật vã khóc than. Trên đời cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng cũng có sự ra đi nặng như núi đá.
Nếu thật sự là người con hiếu thảo, thì không cần thể hiện sự bi thương trước linh cữu. Vì khi Cha Mẹ còn sống, con đã làm hết những gì cần rồi, không có gì phải tiếc nuối nữa.
Cha Mẹ ra đi, mang theo tấm lòng hiếu thảo của con, sẽ an vui và chúc phúc cho con từ thế giới bên kia.
Người già là vậy, bận rộn một đời rồi cũng ra đi. Họ chỉ mong con cháu nhẫn nại một chút, vui vẻ một chút, đừng tỏ vẻ bực dọc khi họ cần đến.
Chúng ta ai rồi cũng sẽ già và yếu, sẽ giống như ông bà, cha mẹ mình. Nên khi còn trẻ, nhớ đối xử với người lớn tuổi có tâm một chút, bạn nhé!

Trích sách Thả trôi phiền muộn - Suối Thông


BÍ MẬT ĐẰNG SAU CỦA HỘP THƯ BỊ KHÓA

Một trong những ngôi nhà nơi tôi giao báo có hộp thư bị khóa nên tôi gõ cửa. Ông David, một người đàn ông lớn tuổi với dáng đi không vững, từ từ mở cửa.
- Tôi hỏi ông ấy : “Thưa ông, tại sao hộp thư của ông lại bị khóa ?”.
- Ông ấy trả lời : "Tôi cố tình chặn nó". Rồi ông ấy mỉm cười và nói tiếp : “Tôi muốn bạn giao báo cho tôi mỗi ngày… Hãy gõ cửa hoặc bấm chuông và đích thân giao báo”.
- Tôi bối rối và trả lời : "Chắc chắn rồi, nhưng điều đó có vẻ bất tiện cho cả hai chúng ta và lãng phí thời gian".
- Ông ấy nói : “Được rồi… tôi sẽ trả thêm cho bạn mỗi tháng phí gõ cửa”. Với vẻ mặt cầu xin, ông ấy nói thêm : "Nếu có ngày bạn gõ cửa mà không nhận được câu trả lời, hãy gọi cảnh sát !".
- Tôi ngạc nhiên và hỏi : “Sao vậy thưa ngài ?
- Ông trả lời : “Vợ tôi đã mất, con trai tôi ở nước ngoài, tôi sống ở đây một mình, ai biết khi nào thì đến lúc... ?”.
Lúc này, tôi nhìn thấy đôi mắt ươn ướt và đục ngầu của ông lão. 😪
Ông nói thêm : "Tôi chưa bao giờ đọc báo... Tôi ghi danh chỉ để nghe tiếng gõ cửa hoặc tiếng chuông cửa; để nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc và trao đổi vài câu chuyện cười".Ông chắp tay nói :
"Anh bạn trẻ, giúp tôi một việc! Đây là số điện thoại của con trai tôi ở nước ngoài. Nếu một ngày nào đó bạn gõ cửa mà tôi không trả lời, hãy gọi điện cho con trai tôi để báo cho nó biết...".😪
Sau khi đọc xong câu chuyện này, tôi nhận ra rằng có rất nhiều người lớn tuổi, cô đơn và lẻ loi trong số bạn bè của chúng tôi.
P/S: Một ngày nào đó, nếu bạn không nhận được lời chào buổi sáng hay những bài viết chia sẻ của anh ấy , có thể anh ấy không khỏe hoặc có thể đã xảy ra chuyện gì đó với anh ấy...
"Xin cảm ơn tất cả những người bạn đã hiện diện trong cuộc đời tôi !".
Bài và ảnh sưu tầm

CHUYỆN TRÊN CHUYẾN TÀU VỀ QUÊ!

Ngay gần cô là một ông lão ngồi bên cạnh cửa sổ. Ông đang vui vẻ kể với mọi người rằng ông thật may mắn khi mua loại vé đứng mà vẫn tìm được một ô ghế trống trên tàu.
Nhìn thấy cô gái bé nhỏ giữa đám người đông đúc, ông lão quan tâm hỏi: “Cháu gái à, cháu về đâu vậy?”
“Dạ, cháu về Hà Nam ông ạ”.
“Thế thì phải chiều tối mai mới đến nơi, xa như vậy mà cháu phải đứng thế này thì chịu sao được! Thế này đi, khi nào ông xuống cháu có thể ngồi vào đây.”
“Dạ, thế cũng được ạ. Cảm ơn ông.” Cô gái nói với giọng nghẹn ngào, khuôn mặt tỏ ra đầy biết ơn.
Một lát sau khi nhân viên soát vé đi kiểm tra, anh nhìn đi nhìn lại vé của cô gái rồi ngạc nhiên hỏi: “Không phải vé của cô là vé ngồi sao? Tại sao phải đứng thế này?” Rồi anh liếc về phía ông lão đang ngủ và hỏi cô: “Sao cô không nói với ông ấy? Chẳng lẽ ông ấy không biết đó là chỗ của cô à?”
Cô gái mỉm cười, nhìn về phía ông lão ra vẻ thông cảm: “Ông ấy chắc cũng 70 tuổi rồi, nếu để ông đứng thì cũng tội…”. Cô cúi mặt xuống, hai má ửng hồng vì ái ngại.
Nhân viên soát vé gật đầu, có lẽ anh cũng hiểu được tấm lòng của cô gái trẻ. Anh nhỏ nhẹ: “Đi theo tôi, tôi có thể giúp cô tìm một chỗ ngồi”. Những người xung quanh đều nghe thấy, họ khen cô tốt bụng và biết nghĩ cho người khác, rồi họ dẹp sang nhường lối để cô đi.
Cô gái cúi xuống, lấy từ dưới ghế ra cây nạng của mình…
Những người xung quanh vừa rồi bị cảm kích tấm tòng lương thiện của cô, nay lại càng chấn động hơn nữa.
💗 Người ta chọn “lương thiện” – không phải vì họ yếu đuối, mà vì họ hiểu rằng “nhân chi sơ, tính bản thiện”. Lương thiện, ấy chính là bản chất sơ khai và căn bản của con người.
Người ta chọn “nhường nhịn” – không phải vì họ đang chùn bước, mà bởi họ hiểu rằng “nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao”. Biết nhường nhịn, đó cũng là làm giàu có thêm tâm hồn mỗi người.
Người ta chọn “bao dung” – không phải vì họ hèn nhát, mà bởi vì họ hiểu bao dung là phẩm chất cao đẹp và một phẩm hạnh cao quý.
Người ta chọn “hồ đồ” – không phải vì họ thực sự ngốc nghếch, mà vì họ không muốn so đo hay tranh cãi. Im lặng mỉm cười để quan sát sự đời mới thực sự là việc khó làm.
Người ta chọn “tha thứ” – không phải vì họ không có nguyên tắc, mà bởi vì họ hiểu rằng người nhận được tha thứ sẽ không cố tình phạm sai lầm lần nữa.
Người ta chọn “trung thực”, có sao nói vậy – bởi vì họ hiểu rằng, nịnh hót xu bợ chỉ là đối phó, sự thật tuy mất lòng nhưng đó là lời có trách nhiệm.
Người ta chọn “tình nghĩa” – bởi vì đối với họ được ở bên bạn bè là cơ hội hiếm có. Trăm năm chỉ trôi qua trong nháy mắt, vì vậy họ biết sống hết mình cho trọn tình vẹn nghĩa tới hơi thở cuối cùng.
Ghi nhớ ân tình của người khác, học cách giúp đỡ người khác, và biết sống hết mình vì mọi người. Trong cuộc sống này, những tấm lòng bao dung và nhân ái luôn khiến lòng người phải cảm động. Cho dù đó là ai, thân quen hay xa lạ, nhưng tình yêu thương trao nhau sẽ làm cảm động đất trời. Họ chỉ là một cá nhân nhỏ bé, nhưng lại có thể dùng khả năng của mình để giúp đỡ người khác và làm cho thế giới này trở nên ấm áp hơn.

Sưu tầm



HỌC CÁCH CHẤP NHẬN NGƯỜI BẠN ĐỜI

Chúng ta thường bước vào hôn nhân với hình ảnh lý tưởng về đối phương. Tuy nhiên, theo thời gian, khi sự lãng mạn dần nhường chỗ cho những trách nhiệm hàng ngày, những hành động không như ý bắt đầu xuất hiện, ta dễ dàng cảm thấy thất vọng. Người bạn đời không còn hoàn hảo như ta từng nghĩ, và từ đó, những mâu thuẫn cũng dần nảy sinh.
Học cách chấp nhận không phải là bỏ qua những sai lầm hay chịu đựng mọi thứ. Đó là sự thấu hiểu và nhìn nhận người bạn đời như một con người thật sự, với cả những ưu điểm và khuyết điểm. Bởi lẽ, không ai hoàn hảo và chính chúng ta cũng vậy. Sự chấp nhận xuất phát từ tình yêu, từ lòng bao dung và sự kiên nhẫn với người mình đã chọn gắn bó cả cuộc đời.
Khi bạn học cách chấp nhận người bạn đời, bạn sẽ nhận ra rằng những thói quen nhỏ nhặt đôi khi lại chính là điều làm nên sự khác biệt trong một mối quan hệ. Đó có thể là thói quen nói lớn tiếng mỗi khi hồi hộp hay những lúc quên mất những điều nhỏ nhặt. Thay vì chỉ trích hay so sánh với người khác, hãy nghĩ đến lý do vì sao mình đã yêu họ ngay từ ban đầu. Hãy biết lắng nghe và thấu hiểu, tìm cách để cùng nhau hoàn thiện thay vì tmuốn đối phương thay đổi theo ý mình.
Chấp nhận cũng là học cách tha thứ. Không có mối quan hệ nào không gặp sóng gió, và cũng chẳng có ai không bao giờ mắc sai lầm. Điều quan trọng là sau mỗi lần bất đồng, hai người lại có thể ngồi xuống, lắng nghe và chấp nhận lỗi lầm của nhau. Tha thứ không làm cho mối quan hệ yếu đi, mà ngược lại, nó giúp cả hai trở nên mạnh mẽ và gắn kết hơn.
Cuộc sống hôn nhân hạnh phúc không đến từ việc tìm kiếm một người bạn đời hoàn hảo mà từ việc học cách chấp nhận và trân trọng những gì mình đang có. Đừng cố gắng biến người bạn đời trở thành ai đó mà họ không phải. Hãy yêu thương họ với tất cả những gì họ có, bởi chính sự chân thành và chấp nhận ấy sẽ là chất keo gắn kết hai người, giúp hôn nhân mãi mãi đong đầy yêu thương.
Hãy học cách chấp nhận người bạn đời, vì khi làm được điều đó, bạn không chỉ mang đến bình yên cho chính mình mà còn tạo nên một tổ ấm vững chắc, nơi mà cả hai có thể thoải mái là chính mình, yêu thương và đồng hành cùng nhau.
Sưu tầm


BIẾT ĐỦ!
– Còn không chú?
– Hết rồi con, hôm nay đi trễ thì ráng chịu.
Vừa nói chú vừa dọn dẹp quán hủ tiếu, nhìn tôi cười cười.
Tôi là khách quen quán của chú cũng được mấy năm rồi, hầu như tuần nào tôi cũng ăn vài lần, một phần vì tôi nhớ cái hương vị hủ tiếu ở Sài Gòn.
Một phần cũng vì quán chú bán rất ngon, mà chú lại còn vui vẻ, xởi lởi, thành ra tôi cũng có cảm tình với chú, gặp chú buổi sáng nói đôi 3 câu hài hước cũng thấy ngày đó vui hơn.
Quán của chú rất đông khách, bán ăn sáng nhưng chỉ khoảng 8h là đã hết rồi, nên đi trễ chút xíu thì coi như mất ăn. Mà cũng ngộ thiệt, chú bán 1 buổi sáng 100 tô, đúng 100 tô, hết là nghỉ.
Đôi khi tôi thấy lạ, hỏi sao chú không làm thêm, bán thêm, chú chỉ cười: “nhiêu đó là đủ rồi”.
Câu nói của chú làm tôi suy nghĩ nhiều, cái thời mà việc xem tiền là thước đo cho mỗi con người như bây giờ, thì đứng trước việc có thể kiếm tiền nhiều hơn, sao có người lại từ bỏ.
Rồi chú tiếp: “Chú có 2 đứa con đang ăn học, cái quán này với 100 tô thì cũng đủ lo cho 2 đứa nó, cũng đủ cho vợ chồng chú và 1 khoản tích lũy, với lại chú còn mẹ già phải chăm lo nữa, trưa hay tối phải qua thăm nom, chăm lo cho cụ”.
Tôi buột miệng: “thì chú bán thêm kiếm thêm, 2 đứa nhỏ cũng có điều kiện học hành tốt hơn, mẹ già thì chú có thể thuê người chăm lo.
Chú cười: “điều kiện học hành tốt hơn, chưa hẳn tụi nhỏ đã học hành tốt hơn, nếu chú bán nhiều hơn, đồng nghĩa với việc chú phải dành thời gian nhiều hơn cho việc kiếm tiền, thời gian trông coi, tiếp xúc với tụi nhỏ đâu còn nhiều, đôi khi nó hư mà không biết để sửa.
Và còn chuyện của cụ, người già đâu cần con cháu có nhiều tiền, đâu cần người này người kia chăm, mà chỉ cần con cháu dành thời gian cho họ, cũng là tô cháo họ ăn, nhưng là của người khác mua về, nó khác với con cháu nấu cho.
Người già họ vui, thấy ấm áp vì cảm nhận được sự quan tâm, chứ ko phài là tiện nghi vật chất.”
Tôi vẫn thấy chú chiều chiều chạy xe chở vợ con đi dạo, đi siêu thị, hay đôi khi gặp chú ở quán café Trịnh mà phiêu lãng theo những khúc tình ca.
Chú nói: “Cuộc sống của chú như vậy là đủ, đủ lo cho gia đình, con cái, đủ lo cho bậc sinh thành, và cũng đủ để thỏa mãn những sở thích riêng của mình. Chú hạnh phúc với cuộc sống này”.
Tôi nghe chú nói mà có vẻ như nghiệm ra 1 điều gì đó. À thì ra trong cuộc sống này cần phải biết đủ, đủ để có thể cân bằng giữa kiếm tiền và lo cho người thân, đủ để có thể cân bằng giữa vật chất và cảm xúc.
Con người nếu quá tham lam về vấn đề gì đó thì tất yếu phải trả giá cho những điều còn lại.
Hạnh phúc không phải là có nhiều tiền, mà hạnh phúc là phải biết đủ.

Sưu tầm


Không có nhận xét nào:

CHÀO MỪNG QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU SÓC TRĂNG THAM QUAN, ỦNG HỘ HOANGDIEUTRUONGXUASAIGON.BLOGSPOT.COM. CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM NHIỀU SỨC KHỎE, THÀNH CÔNG TRONG CÔNG VIỆC.