Năm 1977, trên con đường ven hồ Léman yên ả tại Corsier-sur-Vevey, một khoảnh khắc giản đơn nhưng chứa đựng cả một đời người được khắc ghi. Charlie Chaplin, thiên tài từng mang đến tiếng cười cho hàng triệu trái tim, giờ đây ngồi mảnh khảnh trong chiếc xe lăn, đôi mắt đã mệt mỏi sau gần chín thập kỷ say sưa với ánh đèn, xiếc vui và màn ảnh bạc. Bên cạnh, Oona O’Neill – vợ ông, kém đến 36 tuổi – lặng lẽ đẩy xe. Vẻ bình thản trên khuôn mặt bà không che giấu được sự tận tụy hiến dâng: đó là bàn tay mềm mại vẫn luôn bền bỉ nâng đỡ một thiên tài giữa những tháng ngày yếu ớt, cuối cùng.
Khung cảnh được bổ túc bởi một hình ảnh nhỏ bé mà dịu dàng: chú chó thân cận, có thể là Nicky – một thành viên nữa của gia đình Chaplin – nép mình gần đôi chân. Ánh sáng dịu của hồ Geneva, không gian lặng lẽ, và ba nhân vật: người chồng, người vợ và người bạn bốn chân – tạo nên một biểu tượng chứa đựng cả tình yêu, sự chăm sóc và sự bình yên cuối đời.
Chaplin từng là “ông hoàng của tiếng cười” – từ vai Tramp nghèo khổ lầm lũi trong The Kid, đến ánh mắt thấu thương và hài hước trong City Lights, rồi cảnh chế nhạo nền kỹ nghệ trong Modern Times. Rồi lịch sử kéo ông vào bi kịch: bị chính trị hóa, bị xa lánh, bị buộc rời Hollywood – ông chọn nước Thụy Sĩ làm nơi đi tìm bình yên, xây dựng hạnh phúc thật sự bên người vợ trẻ quyết liệt ấy.
Oona O’Neill – con gái của đại văn hào Eugene O’Neill – khi ấy mới 18 tuổi, đã bỏ qua mọi lời dị nghị để bước vào cuộc đời Chaplin. Bà kiên trì bên ông qua những tác phẩm sáng chói, qua tai tiếng và sự cô lập. Bà sinh cho ông tám đứa con, chăm sóc khi ông đau ốm, thành trì vững chắc cho ông phần đời còn lại. Có người kể rằng Chaplin từng nói: Oona đã cứu ông khỏi sự cô đơn và ám ảnh bị ruồng bỏ. Bà đem đến cho ông một hạnh phúc giản dị mà trước đó ông chưa từng chạm.
Bức ảnh ấy, vì thế, không chỉ là hình ảnh của sự già nua, mà là tượng đài của tình yêu trưởng thành, âm thầm nhưng vô cùng sâu sắc. Thiên tài dòng điện ảnh, cuối cùng, cũng chỉ là một con người cũng cần bàn tay dịu dàng để dựa vào. Và Oona chính là bàn tay ấy.
Cuối năm 1977, khi mùa Giáng sinh về, Chaplin trút hơi thở cuối cùng trong giấc ngủ, bên cạnh gia đình. Ông ra đi để lại một khoảng trống mênh mông – với cả thế giới yêu phim câm – nhưng đó cũng là lúc thế giới cảm nhận rõ hơn: đằng sau huyền thoại là một đời người bình dị, khao khát được yêu thương đến phút cuối. Oona sống thêm 14 năm sau ngày mất của chồng, luôn giữ giữ lửa ký ức về ông trong trái tim gia đình và công chúng. Cả khi họ đã rời cõi tạm, dưới ngôi mộ đơn sơ tại Corsier-sur-Vevey, hai ngôi mộ nằm cạnh nhau như một minh chứng trường tồn cho một tình yêu vượt thời gian.
---
Sưu tầm
Năm 1899, tại thành phố Lyon xinh đẹp, có một quý bà tên là Clémence Dufresne. Bà nổi tiếng bởi vẻ thanh lịch quý phái cùng phong thái quý tộc, và lúc nào cũng có bên cạnh một người bạn trung thành: cô mèo lông đỏ tên Choupette.
Clémence là góa phụ của một thương gia giàu có. Bà sống một mình trong ngôi biệt thự có vườn hoa rực rỡ, bao quanh bởi hàng cổng sắt cao lớn. Với bà, Choupette không chỉ là thú cưng, mà còn là tri kỷ — đôi mắt hổ phách sáng ngời, bản năng sắc bén, luôn lắng nghe trong im lặng.
Một buổi chiều mùa thu, bầu trời xám mờ, Clémence ra phố mua sắm. Trong chiếc túi da, ngoài tiền, bà còn mang theo báu vật gia truyền: chiếc mặt dây chuyền nhỏ có ảnh của người chồng quá cố. Trên đường trở về, khi băng qua con phố hẹp, hai gã đàn ông trùm áo choàng bất ngờ lao tới, xô bà vào một cỗ xe ngựa tối om. Chẳng một ai kịp nhận ra vụ bắt cóc. Chỉ có Choupette, bằng bản năng kỳ lạ, lao theo cỗ xe lăn bánh qua những con đường đầy bùn đất.
Bà Clémence bị đưa đến một nhà kho bỏ hoang ngoài rìa thành phố. Bọn chúng đòi tiền chuộc, chẳng hề ngờ rằng một con mèo nhỏ sẽ phá hỏng kế hoạch. Trong cơn tuyệt vọng, Clémence khéo léo tháo chiếc ruy-băng buộc tóc và thả xuống, rồi lại thả thêm chiếc khăn tay thêu. Đó là những dấu vết bà hy vọng ai đó sẽ thấy — bà không ngờ người lần theo lại chính là chú mèo của mình.
Choupette, bằng khứu giác và tình cảm gắn bó sâu nặng, lần lượt tìm thấy chiếc khăn, chiếc ruy-băng. Dấu chân nhỏ lấm bùn như đang vẽ nên một con đường. Sau nhiều giờ, nó đến đúng nơi bà chủ bị giam. Choupette cào cánh cửa, kêu gào dữ dội, đúng lúc một viên lính tuần đi ngang. Ngạc nhiên trước sự kiên trì của con mèo, ông quyết định kiểm tra. Cánh cửa bị phá mở, cảnh tượng hiện ra: hai kẻ bắt cóc đang trói chặt bà Clémence. Một cuộc vật lộn ngắn ngủi nổ ra, và bọn chúng nhanh chóng bị khống chế.
Trong vòng tay run rẩy và đôi mắt chan chứa lệ, Clémence ôm chặt Choupette như ôm một thiên thần. Chính nhờ sự thông minh và lòng trung thành của con mèo nhỏ, bi kịch đã hóa thành kỳ tích.
Ngày hôm sau, các tờ báo Lyon đồng loạt đăng tin trên trang nhất:
“Một anh hùng bốn chân cứu bà Dufresne thoát khỏi vụ bắt cóc”.
Từ đó, Choupette được đối xử như một thành viên của giới thượng lưu: ngủ trên gối lụa, đeo vòng cổ đính đá quý, và trở thành huyền thoại trong giới quý bà Pháp. Cho đến tận ngày nay, người ta vẫn tin rằng đôi mắt hổ phách của Choupette không chỉ tỏa sáng bởi bản năng, mà còn bởi tình yêu và lòng dũng cảm.
Sưu tầm
Bí ẩn ngôi làng kỳ lạ chỉ sinh ra người lùn, không ai cao quá 1,2m
Có một ngôi làng đặc biệt tưởng chừng chỉ tồn tại trong những câu chuyện cổ tích nhưng lại có thật ngoài đời. 'Làng người lùn' được chú ý đến bởi người cao nhất khoảng gần 1,2m, thấp nhất khoảng 60cm.