.

.

a

Hoa đào nở, chim én về, mùa xuân lại đến. Chúc quý thầy cô và anh chị em đồng môn năm mới Giáp Thìn : - nghìn sự như ý, vạn sự như mơ, triệu sự bất ngờ, tỷ lần hạnh phúc.
THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ, ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU - MỘT NĂM MỚI AN KHANG THỊNH VƯỢNG - VẠN SỰ NHƯ Ý

09 tháng 8 2024

ĐIỂN TÍCH CHƯA ĐỖ ÔNG NGHÈ ĐÃ ĐE HÀNG TỔNG

 



Chuyện kể rằng: ngày xưa có một người học trò nghèo nhưng học rất giỏi tên Trương Tam. Bởi là người có căn cơ nên từ khi sinh ra, anh chàng đã được các Tiên nhân trên Thiên giới rất chú ý. Trong sổ ghi chép của các Tiên nhân lúc bấy giờ Trương Tam đã được đặt định sẵn rằng tương lai anh ta sẽ đậu thủ khoa Tiến sĩ và làm Quan đến chức Thượng thư.
Mỗi lần Trương Tam đi học, chàng thường ghé ngang một ngôi đền thờ để nghỉ chân, vị Thần trấn giữ ngôi đền làng ấy vì nhìn thấy trước được uy đức và tiền đồ của Trương Tam nên thường tỏ ra cung kính đối với cậu học trò nghèo này.
Một hôm ông Từ giữ đền bỗng dưng nằm mơ thấy Thần đền hiện lên báo mộng rằng:
– Ngày mai ngươi phải quét dọn đền cho thật sạch vì sẽ có một viên quan lớn quá bộ ghé thăm nhà ta.
Sáng đó, ông Từ y lời thần dặn dậy từ mờ sớm quét tước tinh tươm, lại đứng túc trực ngay ở cổng đền để chờ đón vị khách quý. Nhưng đợi mãi tới tận chiều mà chẳng thấy có quan lớn nào đi qua cả, chỉ có một anh học trò nghèo xơ nghèo xác vô tình có ghé vào trước mái hiên đền nghỉ chân một lát. Ông Từ cũng cho sự tình ấy là thường lắm.
Ít lâu sau, người trông đền lại chiêm bao thấy Thần đền hiện lên dặn dò như trước. Lần này ông ta cũng chẳng thấy có viên quan nào, ngoài anh học trò khố rách áo ôm hôm nọ dừng chân ghé lại, ngâm một bài phú rồi lại đi. Ông Từ xem chừng đã không còn tin vào giấc mộng. Nhưng những lần chiêm bao tiếp sau sự tình vẫn diễn ra y như thế. Bấy giờ người trông đền mới ngộ ra lời báo mộng của Thần đền. Ông Từ bèn kể về câu chuyện của mình cho người học trò nọ nghe và bảo:
– Đã bao lần chiêm bao như thế, già này chắc rằng cậu đây về sau sẽ đỗ đạt và làm quan đến chức rất to chứ chẳng phải chuyện đùa đâu!
Nghe ông Từ nói vậy, Trương Tam mừng vui như mở cờ trong bụng. Anh ta cảm thấy như mình đang nắm chắc hết thảy vinh hoa phú quý trong tay. Kể từ dạo ấy, Trương Tam thường xuyên suy nghĩ vẩn vơ về tương lai của mình.
Một hôm trong lúc ngắm lại dung nhan của vợ, Trương Tam thấy cô ta chẳng hề xinh đẹp chút nào, nét xuân xanh nay đã phai tàn, đôi gò má cũng lấm tấm những nốt tàn nhang, bàn tay búp măng thuở nào giờ đây đã thô ráp và chai sạn.
Thế rồi đêm hôm ấy dưới bóng trăng, Trương Tam nằm mơ tưởng về những người đẹp. Anh ta nghĩ thầm:
– Rồi ta sẽ trả vợ ta về cho bên ngoại thôi! Một khi đỗ đạt thì thiếu gì nơi ngấp nghé muốn ta nhận làm thê làm thiếp. Lúc đó Trương Tam này sẽ tìm những thiếu nữ con nhà khuê các: đã mơn mởn xuân thì lại nhu mì xinh đẹp…
Nghĩ sao làm vậy, mới sáng ngày hôm sau Trương Tam đã kiếm cớ gây sự với vợ và đòi từ hôn cho kỳ được. Gia đình hai bên và hàng xóm láng giềng đều lấy làm bất ngờ, thất vọng. Chẳng ai ngờ một người hay chữ Thánh hiền như Trương Tam, lại có cô vợ rất mực nết na hiền thảo, vậy mà anh ta lại có thể quên nghĩa tào khang nhanh đến vậy. Đối mặt với đủ lời khuyên can vun vén của gia đình chòm xóm, Trương Tam chỉ cười khẩy. Anh đã quyết đoạn tình nghĩa vợ chồng.
Ít hôm sau, có người đến tìm Trương Tam đòi nợ. Vừa mới bước chân vào sân, người nọ đã bị anh ta chỉ tay thẳng mặt mắng cho té tát:
– Ta chưa có trả. Không khéo nay mai ta sẽ lấy đất hương hỏa của nhà ngươi mà xây chuồng lợn của nhà ta đó! Biết chưa?
Trương Tam còn hống hách đe dọa rất nhiều người nữa. Gặp ai không vừa ý, anh ta lớn tiếng nói:
– Rồi sẽ có ngày ông cho chúng mày biết tay!
Nào có ngờ đâu, bao lời nói việc làm của người học trò nghèo ấy thì các Thần Phật, Tiên nhân trên Thiên giới kia đều nhìn thấu cả. Bởi thế chẳng bao lâu sau, ông Từ giữ đền lại nằm mơ thấy Thần đền hiện về báo mộng cho biết rằng:
– Từ nay ông không còn phải kính sợ đối với kẻ học trò nghèo tên Trương Tam ấy nữa. Vì trên Thiên giới đã giáng hạ uy đức của người này rồi, tương lai y sẽ không đỗ đạt, cũng chẳng còn cái phúc phận được làm quan lớn mà hưởng vinh hoa phú quý nữa.
Ông Từ cung kính chắp tay hỏi:
– Dám hỏi Thần linh người này đã mắc tội ra sao?
Vị Thần đền đáp:
– Trương Tam ấy hắn đã phạm ba điều như sau:
Dưới trăng bỏ vợ mình; Trước sân đòi nhà người; Chưa làm nên việc đã suy tính những điều thất đức.
Quả nhiên sau này Trương Tam thi mãi mà không đỗ, anh ta muốn nối lại duyên xưa với người vợ hiền thục cũng không thành, gia phong thân thế ngày càng lụn bại.
Xuất phát từ câu chuyện của Trương Tam mà từ đó trong dân gian mới truyền tụng nên câu thành ngữ: “Chưa đỗ ông Nghè đã đe hàng tổng”.
Đường Trung


ĐẾN MỘT TUỔI NÀO ĐÓ

Con người ta hình như đến một tuổi nào đó sẽ ngộ ra rằng cuộc đời thật ra chẳng có gì quan trọng. Cuối cùng rồi như nhau cả. Bạn có thể có một cuộc đời sung sướng, hạnh phúc hay bạn đã phải lầm than, nghèo túng, khổ đau. Cuối con đường có khác gì nhau đâu. Lúc xuôi tay, quân vương hay kẻ cơ hàn đều là sự giã biệt. Có thể có kẻ sẽ có tiền hô hậu ủng, kèn trống vang trời. Có người bó trong chiếc chiếc chiếu rách đi giữa mưa rơi. Nhưng cả hai đều chẳng còn biết gì, tất cả điều đang làm là cho người sống.
Đến một tuổi nào đó, người ra sẽ nghiệm thấy rằng cuộc đời chỉ là con số không to tướng. Sinh ra, lớn lên, già đi rồi mất hút. Mọi thứ danh vọng chỉ là trò hư ảo. Mọi thứ của cải làm ra cũng chỉ là thứ phù phiếm có rồi mất. Mọi thứ hoan lạc hay khổ ải cũng chỉ là gia vị của cuộc đời. Sinh ra thì phải sống, phải chiến đấu để tồn tại, phải khát vọng để vươn lên. Thế rồi, khi tuổi già đã tới, những bi kịch của tàn phai tác động đến mỗi người, sẽ thấy hoá ra mình đã bỏ cả tuổi thanh xuân để chạy theo toàn những thứ ảo vọng. Tranh dành nhau cái danh, lấn lướt nhau đoạt lợi. Được danh lợi rồi lại tham vọng nhiều hơn, lớn hơn. Cuối cùng cũng chỉ là một cuộc chơi, để rồi trắng tay lúc trở về cát bụi.
Đến một tuổi nào đó của cuộc sống, nhìn lại đọan đường ta đã đi, ta phát hiện ta chỉ để lại lắm điều lầm lỗi. Lầm lỗi với cha mẹ, với những người thân yêu. Lầm lỗi với bạn bè, với xã hội. Lầm lỗi với những người ta đã gặp, những người đã đi qua đời ta. Tất cả đều do cái tôi quá lớn của mỗi người. Không biết quên mình mà chỉ sống cho mình. Do vậy, những suy nghĩ và hành động ích kỷ cứ mãi quẩn quanh để đưa đến lỗi lầm.
Đến một tuổi nào đó, người ta mới hiểu được rằng tự thắng được mình mới là điều quan trọng. Tuổi trẻ háo thắng chỉ chăm chăm thắng người, hơn người. Cảm thấy tự mãn và sung sướng trong thắng lợi. Có biết đâu rằng cái thắng lợi mình có là cái thất bại và đớn đau cho người khác. Đâu có biết rằng chính cái thắng lợi ấy là chiếc bẫy tiếp theo của cuộc đời mình. Trong mọi hoàn cảnh, tự thắng chính mình là điều khó nhất. Làm được điều đó là ta đã có thể tự hào.
Đến một tuổi nào đó, người ta mới hiểu được rằng lắng nghe mới là điều cần thiết. Biết lắng nghe là biết thu thập cả thế giới cho riêng mình. Biết lắng nghe thì mới phân biệt được phải trái phân minh. Biết lắng nghe thì mới có sẻ chia. Muốn lắng nghe thì phải học im lặng. Con người ta chỉ mất vài năm để học nói, nhưng mất cả đời để học im lặng. Im lặng để lắng nghe. Không chỉ lắng nghe ngôn ngữ của con người, ta phải tập lắng nghe tiếng của thiên nhiên, tiếng của cỏ cây, giun dế, của gió, của nắng, của mưa bão. Tiếng sóng vỗ, tiếng chim kêu đều mang lại cho ta những cảm xúc của cuộc đời. Thiếu chúng nó, cuộc đời chỉ là khoảng trống vô vị.
Đến một tuổi nào đó, con người nên đến với thế nhân bằng những nụ cười. Hãy cười với nhau bằng tâm hồn mở tất cả các cửa, với tấm lòng thân thiện. Hãy chào nhau dù chỉ gặp một lần vì biết đâu ngày mai không còn cơ hội để gặp, không còn dịp để gởi nhau nụ cười. Sinh tử là ranh giới mỏng manh. Đời vốn vô thường. Già sẽ đưa đến tật bệnh, bệnh làm cho người ta héo úa, đau đớn khó chịu. Nếu lạc quan và trang bị nụ cười với mọi người, nỗi đau sẽ giảm đi, héo úa sẽ bớt đi, nụ cười chính là son phấn trang điểm cho tuổi già.
Đến một tuổi nào đó, con người sẽ hiểu được rằng điều cơ bản của con người là sự cô đơn. Con người sinh ra một mình và mất đi cũng chỉ một mình. Không ai sống thay ta và cũng chẳng ai chết thay ta. Gia đình, chồng vợ, con cái, bạn bè đều là người thân đấy, nhưng mỗi người có một cuộc sống, mỗi người có mỗi số phận và định mệnh riêng. Do vậy, mỗi người phải tự quyết định đời mình, không chờ đợi một ai có thể thay mình. Trong hành trình sống, con người là một thực thể cô độc, không ai hoán đổi được. Tới tuổi già chính là lúc gặm nhấm nỗi cô đơn nhiều nhất.
Đến một tuổi nào đó, người ta hiểu được là sống là để làm cho đủ bổn phận đối với cuộc đời. Bổn phận với quá khứ là trả hiếu với mẹ cha. Bổn phận với tương lai là nuôi dạy con cái. Bổn phận với cuộc sống là giúp đỡ kẻ hoạn nạn, yêu thương mọi người và cuối cùng là bổn phận lấp đầy đời mình bằng tiêu pha, sinh hoạt hàng ngày. Con người làm ra tiền dù ít hay nhiều cũng chỉ quẩn quanh từng đó bổn phận. Có kẻ làm không đủ thì là thiếu trách nhiệm. Thế cho nên làm người là làm tròn bổn phận. Tới tuổi già, làm xong bổn phận ta có thể ung dung để hưởng những ngày còn lại trong sự thanh thản.
Đên một tuổi nào đó người ta sẽ có những nuối tiếc. Tiếc vì chưa làm được những điều muốn làm, chưa đến được những nơi muốn đến. Quỹ thời gian không còn, chuyến tàu sầm sập đến hoàng hôn. Chợt giật mình thời gian quá ngắn. Bởi thế nên muốn làm gì thì làm ngay, muốn đi đâu thì đừng lần lữa. Có ước muốn thì hãy thực hiện, kể cả việc trả thù một ai đó. Nhưng mà nếu tha thứ được thì nên tha thứ, nếu quên được thì nên quên. Sống tập quên cái cần quên cũng là một thứ thuốc chữa tâm hồn. Nhớ nhiều chỉ vác nặng. Sống mà mang nặng quá chỉ khổ thân.
Còn ĐẾN TUỔI NÀO ĐÓ là tuỳ vào nhân sinh và tri thức của mỗi một cá nhân.
Nguồn: TUDOTOIBUON




Một tỷ phú ở Dubai sống trong căn biệt thư xa hoa nhưng phát hiện ra mình mắc bệnh hiểm nghèo. Tới lúc cái chết cận kề, ông mới chợt nhận ra rằng tất cả danh vọng, tiền tài và vật chất, thực ra đều hư vô như mây khói. Trong lúc bế tắc ông tìm đến một nhà hiền triết để xin lời khuyên và hy vọng, tìm thấy tia sáng cuối con đường.
Sau khi hiểu câu chuyện của tỷ phú này, nhà hiền triết mới nói: “Bệnh của ông ngoài cách này ra thì không thuốc nào có thể chữa khỏi. Tôi sẽ kê 3 đơn thuốc, ông cứ theo đó mà làm, hết đơn thứ nhất thì chuyển sang đơn tiếp theo".
Về nhà, vị tỷ phú lấy đơn thuốc đầu tiên ra và đọc: “Hãy đến một bãi biển và nằm ở đó khoảng 30 phút, làm liên tục như vậy trong 21 ngày".
Mặc dù trong lòng thấy khó hiểu nhưng ông vẫn quyết định ra bờ biển, lang thang một vòng rồi ngả lưng nằm trên bãi cát. Bất chợt một cảm giác nhẹ nhàng và khoan khoái vô cùng bao trọn lấy cơ thể ông.
Trước đây, vì công việc bận rộn nên ông không có cơ hội nghỉ ngơi dành cho bản thân mình. Nay ông có thể tĩnh tâm lại để lắng nghe tiếng gió thổi vi vu, tiếng sóng biển rì rào hòa lẫn với tiếng kêu thánh thót của đàn hải âu gọi bầy… Trái tim bỗng thổn thức, chưa bao giờ ông có được cảm giác thoải mái như bây giờ.
Ngày thứ 22, ông mở đơn thứ 2, trong đó viết:
“Hãy đi tìm những người nghèo khổ , khó khăn và hãy giúp đỡ họ trong 21 ngày ”.
Trong lòng ông một lần nữa đầy rẫy những băn khoăn, nhưng vẫn cặm cụi đi tìm rất nhiều người nghèo và giúp đỡ họ. Ngắm nhìn từng gương mặt hạnh phúc của họ, trong lòng ông không nén nổi nỗi xúc động và hạnh phúc.
Ngày thứ 43, ông đọc đơn thuốc cuối: “Hãy Tìm một cành cây và viết những điều khiến ông cảm thấy không hài lòng, đau khổ, dằn vặt trong lòng lên bãi cát”.
Nhưng khi ông vừa viết xong, thủy triều lại cuốn tất cả xuống biển. Ông lại tiếp tục viết, sóng lại cuốn đi... Ông bật khóc nức nở vì chợt hiểu ra tất cả..
Khi về nhà ông cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần chưa bao giờ thoải mái và tự tại bình an đến thế, thậm chí ông cũng không còn sợ cái chết nữa.
Thì ra con người ta chỉ cần hiểu được 3 điều sẽ có cuộc sống
VUI VẺ, HẠNH PHÚC và BÌNH AN.
Thứ 1 : DÀNH THỜI GIAN CHO MÌNH.
Thứ 2: CHO ĐI MÀ KHÔNG MONG NHẬN LẠI
Thứ 3: BUÔNG BỎ
——-
Nguồn:Lặng nhìn cuộc sống


MUỐN THÀNH CÔNG NHẤT ĐỊNH PHẢI ĐỌC BÀI NÀY Nghề nào cũng có thể làm giàu được, miễn là bạn trở thành người xuất sắc nhất trong nghề đó. Khi ấy thì mọi hiểu biết của bạn đều có thể quy đổi ra thành tiền, thậm chí rất nhiều tiền. Thành công nào cũng phải đánh đổi mới có được, từ bỏ sự thoải mái, từ bỏ những thú vui hằng ngày. Muốn sướng 1 đời, bạn phải chấp nhận khổ 1 thời. Muốn cuộc sống bên ngoài tốt đẹp, phải rèn luyện con người bên trong của bạn tốt đẹp. Không tu dưỡng nhân tâm, không trau dồi trí tuệ thì khó mà thành công được lắm. Khi bạn còn trẻ thì phải học cách hạ cái tôi của mình xuống. Nghiêm túc học hỏi, tích luỹ kinh nghiệm, kỷ luật với mục tiêu của bản thân. Con sẽ đi đến nơi mà con muốn. Những kiến thức bạn cần đều có miễn phí trên mạng. Học qua sách, học qua những người thành công, bỏ tiền mời cà phê người giỏi. Đầu tư thông minh bạn sẽ học được rất nhiều. Quan trọng là bạn có đủ quyết tâm học hay không mà thôi. Trên thế giới này, tiền có thể mua cho bạn bất kỳ thứ gì, những món đồ xa xỉ mà bạn muốn, nhưng dù cho bạn dùng bao nhiêu tiền, đều không thể mua được một trái tim đối xử chân thành với bạn. Bạn phải nhớ rằng: nhất định phải trân trọng thật tốt người không có quan hệ máu mủ với bạn nhưng lại đối tốt với bạn. Thế giới lớn như vậy, có người đối tốt với bạn đó là niềm kiêu hãnh của bạn. Lòng người nhỏ bé như vậy, có người trong lòng có bạn, đó là niềm tự hào của bạn.

Không có nhận xét nào:

CHÀO MỪNG QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU SÓC TRĂNG THAM QUAN, ỦNG HỘ HOANGDIEUTRUONGXUASAIGON.BLOGSPOT.COM. CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM NHIỀU SỨC KHỎE, THÀNH CÔNG TRONG CÔNG VIỆC.