.

.

a

Hoa đào nở, chim én về, mùa xuân lại đến. Chúc quý thầy cô và anh chị em đồng môn năm mới Giáp Thìn : - nghìn sự như ý, vạn sự như mơ, triệu sự bất ngờ, tỷ lần hạnh phúc.
THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ, ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU - MỘT NĂM MỚI AN KHANG THỊNH VƯỢNG - VẠN SỰ NHƯ Ý

Thứ Năm, 23 tháng 9, 2021

QUÍ KHÁCH,

 Một ông lão ăn mày quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, bốc mùi hôi khó chịu, dừng chân trước một tiệm bánh ngọt. Những vị khách mua hàng đứng bên cạnh đều bịt mũi, nhíu mày, tỏ vẻ vô cùng khó chịu với ông lão.

Nhân viên bán hàng quát to: “Đi ngay chỗ khác! Đi ngay đi!”.

Người ăn mày lập cập lấy ra mấy đồng tiền lẻ cáu bẩn: “Tôi đến mua bánh ngọt! Xin hỏi loại nào là nhỏ nhất?”.

Từ bên trong, ông chủ tiệm rảo bước ra ngoài, niềm nở lấy một chiếc bánh ngọt nhỏ xinh từ trong tủ kính, đưa cho người ăn mày. Sau đó, ông chủ cúi gập người: “Cảm ơn quý khách đã chiếu cố mua hàng! Hoan nghênh quý khách lần sau  tới!”.

Người ăn mày đón chiếc bánh từ ông chủ, mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc, vội quay người rời khỏi tiệm bánh. Trong đời mình, dường như ông chưa từng được đối xử tôn trọng đến vậy!

Cháu trai ông chủ tiệm bánh chứng kiến toàn bộ sự việc, vô cùng thắc mắc, bèn hỏi: “Ông nội! Sao ông lại niềm nở với người ăn mày bẩn thỉu đó như vậy ạ?”.

Ông chủ tiệm bánh mỉm cười hiền từ: “Một người ăn mày cũng vẫn là khách hàng của chúng ta. Để mua bánh ngọt của cửa hàng chúng ta, ông ấy đã không tiếc tiêu những đồng tiền phải trải qua bao nhiêu vất vả mới kiếm được. Nếu ông không tự mình phục vụ ông ấy thì sao có thể xứng với sự ưu ái người ăn mày ấy dành cho chúng ta đây?”.

Cháu trai ông chủ lại hỏi: “Đã vậy thì vì sao ông vẫn còn lấy tiền của ông ăn mày ấy ạ?”.

Ông chủ cười đáp: “Hôm nay, ông ấy đến đây với tư cách là khách, chứ không phải đến để ăn xin cháu ạ! Đương nhiên, chúng ta phải tôn trọng ông ấy chứ! Nếu như ông không lấy tiền thì chẳng phải đã làm nhục ông ấy rồi sao? Nhất định cháu phải nhớ kỹ điều này, hãy tôn trọng từng khách hàng, bất kể họ là ai, ngay cả đó là một người ăn mày. Bởi tất thảy những thứ chúng ta có được hôm nay đều là do khách hàng mang lại”…

 

Chủ tiệm bánh nọ chính là ông nội của tỷ phú Nhật Bản Yoshiaki Tsutsumi. 


CÂU CHUYỆN.... BÊN GIƯỜNG BỆNH.

Bác sĩ nói anh còn sống 3 tháng nữa.
Anh đã trở nên tức giận. Tại sao chỉ bao nhiêu đó thôi?
Bác sĩ điềm nhiên hỏi: Thế anh muốn bao nhiêu?
Anh bối rối: Chí ít tôi phải sống tới chín mươi hay một trăm tuổi chứ.
Bác sĩ vẫn điềm nhiên: Để làm gì?
Ừ thì ai cũng muốn sống đến già như anh, anh biết đó, khi chúng ta 90 hay 100 tuổi, toàn cơ thể rệu rạo, mục nát thậm chí những việc đơn giản nhất ăn, ngủ, đi tiêu, đi tiểu ... cũng không thể nữa, sống đến chừng đó ĐỂ LÀM GÌ?
Anh bối rối thật sự. Anh chưa bao giờ đặt câu hỏi với chính mình như vậy bao giờ. Anh muốn sống đến bao lâu? Sống để làm gì?
Anh cầm hồ sơ bệnh án lủi thủi ra về. Mới mấy giờ trước, anh còn bước đi vững chãi. Giám đốc một doanh nghiệp lớn đang phát triển hàng tỉ đồng. Vậy mà bác sĩ phán xong một câu, anh không còn như xưa nữa.
- Tôi còn rất nhiều việc để làm?
- Ví dụ đi.
- Công ty cần tôi.
- Không có anh thì người khác thay thôi. Biết đâu người thay anh giỏi hơn khiến công ty phát triển hơn.
- Tôi còn vợ con.
- Chẳng phải 5 năm rồi, anh không ân ái cùng vợ? Nếu có ân ái, anh có đắm mê thiết tha? Và anh cũng không biết thằng Tí có điểm môn Văn cuối kỳ bao nhiêu?
- Tôi phải đi làm kiếm tiền. Không có tiền thì không có hạnh phúc đâu. Không có tôi, vợ con tôi sao được như vậy.
- Họ đã quen sống không có anh giữa gia đình lâu rồi, dù anh vẫn đi đi về về trong nhà. Anh có nghĩ rằng khi anh buông tay ra, vợ anh sẽ hạnh phúc hơnkhông? Cô ấy sẽ tìm ra người yêu thương và chăm sóc cô ấy? Chúng ta nói yêu nhau, nhưng yêu như thế nào? Chúng ta có yêu nhưng lựa chọn bước đi về phía khác của người mình yêu?
- Bác sĩ .... Tại sao bác sĩ biết?
- Thì vợ anh cũng đến đây khám bệnh trầm cảm mất ngủ, lo âu.
- Thôi, bỏ vợ con qua một bên đi. Tôi còn nhiều việc phải làm lắm.
- Chẳng lẽ ba tháng không đủ?
- ....
- Tôi nghĩ anh biết trước được cái chết sẽ xảy ra trong ba tháng đối với mình, anh là người may mắn và hạnh phúc.
Biết được để sắp xếp lại cuộc đời trước khi nói tạm biệt, để trân quí những tháng năm còn lại mà không sống lãng phí.
Biết bao người ngoài kia, trong đó có tôi, chẳng biết bao giờ mình chết. Lang thang vô định. Sống không chuẩn bị gì.
Tôi đã thấy những đứa trẻ chết già.
- Là sao bác sĩ?
- Là những người 80, 90 tuổi mới chết nhưng chưa trưởng thành đúng tuổi, tạm hiểu vậy.
- Nếu bác sĩ còn vài tháng để sống, bác sĩ sẽ làm gì?
- Tôi hả?
- Ừm ....
- Tôi .... Thật ra, tôi không có quá nhiều nỗi bận tâm. Tôi chỉ hơi lo một điều là ba mẹ tôi, không có tôi ở bên rồi sao đây? Tôi là nhà khoa học, bác sĩ, nhưng tôi tin vào duyên số của mỗi người nên tạm yên.
Tôi cứ sống cứ thở mỗi ngày thôi.
Những gì có thể làm có thể nói với nhau, tôi đều làm và nói.
Thậm chí tỏ tình với người xa lạ. Thích là thích ngay cái nhìn đầu tiên, thương là thương ngay cái chạm đầu tiên. Còn lại, tôi thấy có thể là thay thế, thói quen hay tương tự vậy.
Mà tôi cũng như anh, là người đi tìm. Tôi cũng khát giữa mênh mông biển.
Do mỗi ngày tôi đều đối mặt với tử sinh nên tôi hơi khác một chút. Bày tỏ ngay điều mình nghĩ. Buông nhanh hơn một chút.
Chúng ta mãi là cậu học trò.
Cuộc đời thì khảo thí không ngừng.
Khi thì bài thi là cái chết, mất mát.
Khi thì bài thi về lòng tin, yêu thương.
Khi thì bài thi về sự giàu có, quyền lực.
Dù chúng ta có giỏi cách mấy, điểm mỗi môn cao ngất ngưỡng, cuối cùng trung bình cộng lại vẫn bằng không?
- Rồi một ngày bác sĩ thốt lên: Mạch bằng không, huyết áp bằng không.
- Cả cuộc đời rồi bằng không.
Nhưng trước khi bằng không, chúng ta có thể cộng thêm vào đó những yêu thương, những sẻ chia, những bao dung, những lời thơ anh ạ ...
Để hành trình này có ý nghĩa hơn.
Để sống 10 năm hay 100 năm, cũng thấy vui. Vui với tia nắng sớm mai. Vui với cơn mưa dầm tối qua.
Vui với nụ cười trẻ thơ.
Đừng sợ chết. Bởi cái chết không đến làm sao chấm dứt thân thể già nua, mục rữa.
Trước khi tan biến hãy cho thân thể sống với niềm hân hoan tan chảy.
Anh không thấy những chiếc lá nâu khô này đẹp lắm sao!
- Ơ, sao lúc nãy bác sĩ không nói với tôi.
- Chúng ta cần những khoảng lặng điểm dừng trong bài hát. Bài hát cao trào mãi sẽ mất hay.

BS Nguyễn Bảo Trung

Hạng Thác và Khổng Tử

...

Một lần, Khổng Tử ngồi trên chiếc xe nhỏ có ngựa kéo chu du khắp các nước. Đến một vùng nọ thấy có chú bé lấy đất đắp một tòa thành, rồi ngồi vào trong đó, Khổng Tử liền hỏi:
“Này cháu, cháu trông thấy xe ta đi tới cớ sao không chịu tránh?”
Chú bé trả lời:
“Cháu nghe người ta đồn rằng, Khổng Phu Tử trên thông Thiên Văn, dưới tường Địa Lý, giữa hiểu lòng người. Vậy mà hôm nay cháu gặp Phu Tử thì không phải vậy....
Bởi vì từ xưa đến nay, chỉ nghe nói đến chuyện xe tránh thành, chứ thành nào lại tránh xe đâu?”.
Khổng Tử ngạc nhiên quá, liền hỏi:
- Cháu tên là gì?
- Dạ Hạng Thác
- Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?
- Dạ, 7 tuổi ạ.
- Mới 7 tuổi mà đã khôn ngoan vậy sao?
- Dạ thưa, cháu nghe nói, con cá nở được 3 ngày đã bơi tung tăng từ hồ nọ sang hồ kia. Con thỏ 6 ngày tuổi đã chạy khắp đồng cỏ. Cháu sinh ra đến nay đã được 7 tuổi, lấy gì làm khôn...?
Lần này thì Khổng Tử thực sự kinh ngạc, bèn đưa ra liền 16 câu hỏi khó để thử tài Hạng Thác. Thế nhưng Hạng Thác đã trả lời trôi chảy, rồi nói:
- Vừa nãy Khổng Phu Tử hỏi cháu nhiều quá...! Bây giờ, cháu xin hỏi Phu Tử: "Tại sao con ngỗng và con vịt nổi trên mặt nước? Tại sao chim hồng, chim hộc lại kêu to? Tại sao cây tùng, cây bách lại xanh cả mùa hè lẫn mùa đông...?"
Khổng Tử đáp: Con ngỗng, con vịt nổi được trên mặt nước là nhờ hai bàn chân vuông làm phương tiện. Chim hồng, chim hộc kêu to, là vì cổ chúng dài. Tùng bách xanh tươi bốn mùa là vì thân chúng đặc.
- Thưa, không đúng...! Hạng Thác reo lên – con rùa nổi lên mặt nước, đâu có phải nhờ đôi bàn chân vuông làm bàn đạp. Con ễnh ương kêu to mà cổ nó đâu có dài. Cây trúc cũng xanh bốn mùa, mà ruột nó rỗng đấy thôi...!
Khổng Tử chưa biết giải thích ra sao, thì chú bé lại hỏi:
- Thưa Phu Tử, cho phép cháu hỏi thêm. Tại sao mặt trời buổi sáng lại to mà buổi trưa lại nhỏ?
Khổng Tử nói:
- Là vì buổi sáng, mặt trời gần ta hơn.
- Không phải ạ! – Hạng Thác vặn lại – Buổi sáng mặt trời gần ta hơn, sao lại mát, còn buổi trưa mặt trời xa ta hơn, sao lại nóng...?
Rồi Hạng Thác lý sự một hồi, khiến Khổng Tử phải thốt lên:
- Cháu còn ít tuổi mà lại thích hỏi những chuyện xa xôi, viễn vông, ở tận đẩu tận đâu, chuyện trước mắt thì không hỏi.
Hạng Thác cười khanh khách nói:
- Vâng, cháu xin hỏi chuyện ngay trước mắt ngài: - Vậy lông mày của Phu Tử có bao nhiêu sợi ạ...!
Khổng Tử không đáp, sai người đánh xe đi, và than rằng: “Hậu sinh khả úy!” (Lớp hậu sinh thật đáng sợ!).
Câu “Hậu sinh khả úy” ra đời từ đấy. Hạng Thác mất năm 10 tuổi, được lập đền thờ, gọi là Tiểu Nhi Thần, nghĩa là Thần Nhi Đồng, gọi tắt là thần đồng.
Chữ “Thần Đồng” cũng có từ ngày đó.

Sưu Tầm 


 Đọc rồi ngẫm chơi!

 Ý niệm quan trọng là vạn sự tùy duyên mới là điều chúng ta cần ghi nhớ trong đời. Vạn sự trên đời đều phải xét đến chữ “duyên”, gặp gỡ hay chia ly hết thảy đã có sự an bài từ trước. Bởi vậy, con người nên biết thuận theo tự nhiên để cuộc sống được thảnh thơi, an nhàn. Còn trong đời thường nhật thì sao?

  1. Giữa người với người, có thể gần, cũng có thể xa. Giữa việc với việc, có thể phức tạp, cũng có thể đơn giản. Giữa tình cảm với nhau, có thể sâu, cũng có thể cạn.
  2. Đừng mong cầu mọi người đối xử với mình đặc biệt, cũng chẳng nên hy vọng họ sẽ bớt đi những toan tính.
  3. Cuộc sống có người nói ít làm nhiều, cũng sẽ có kẻ chỉ biết khua chân múa tay. Bạn không nên quá bận lòng, chỉ cần quản tốt việc của bản thân, còn lại mọi việc hãy thuận theo nhân duyên.
  4. Với người không có duyên, dù bạn nói bao nhiêu lời cũng là thừa; còn như đã hữu duyên thì chỉ cần xuất hiện, bạn cũng có thể đánh thức mọi giác quan của họ.
  5. Có một số việc, vừa phân trần trắng đen đã trở thành quá khứ. Có một số người, giận hờn vài ngày đã trở thành dĩ vãng. Có những nỗi đau, vừa cười lên đã tan thành bọt biển. Có những hoàn cảnh, nhờ chịu chút thương đau mà trở nên kiên cường.
  6. Đôi khi hôm nay là việc lớn, ngày mai nhìn lại chẳng có gì đáng kể. Năm nay quan trọng, sang năm sẽ trở thành thứ yếu. Chuyện vĩ đại đời này, đời sau người ta gọi là truyền thuyết.
  7. Chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ là câu chuyện của một người. Vì thế trong cuộc sống hay công việc, nếu gặp chuyện không vừa ý, hãy nói với bản thân: “Hôm nay sẽ qua đi, ngày mai rồi cũng đến, hãy buông bỏ tất cả để bắt đầu ngày mới!”.
  8. Trên đời, có một số việc không phải không để tâm, mà để tâm cũng không làm được gì.
  9. Cuộc sống không có “Nếu Như”, chỉ có “Hậu Quả” và “Kết Quả”.
  10. Cuộc đời mình như thế nào là do bản thân lựa chọn, người khác không thể quyết định thay.
  11. Trưởng thành rồi, bạn sẽ biết cách lấy nụ cười đối diện với tất cả.

Cuối cùng, bạn nên nhớ:

– Chỉ cần quản tốt những việc của bản thân

– Làm những việc cần làm

– Đi con đường nên đi

– Giữ gìn sự lương thiện

– Nuôi dưỡng lòng chân thành

– Khoan dung với mọi người

– Nghiêm khắc với bản thân

– Mọi việc còn lại, thuận theo “nhân duyên”.

Tuấn Khanh/(tổng hợp)

 

CÂU CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI GIÀ NHƯNG DÀNH CHO CÁC BẠN CHƯA GIÀ
Ngày mai, tôi phải đi viện dưỡng lão… 
Không phải bất đắc dĩ, thì tôi cũng không muốn đi viện dưỡng lão đâu. Nhưng mà từ khi sinh hoạt hàng ngày không còn có thể tự xoay xở, mà con gái vừa làm việc bận rộn vừa phải chăm sóc cháu trai, không rảnh để quan tâm mình, đây dường như là sự lựa chọn duy nhất đối với tôi.
 
Điều kiện sống ở viện dưỡng lão không tệ: Một mình một gian phòng sạch sẽ, được lắp các đồ điện đơn giản thực dụng, đầy đủ các loại phương tiện giải trí; đồ ăn cũng ngon miệng; phục vụ rất chu đáo, bày trí xung quanh cũng rất đẹp.
 
Tuy nhiên giá cả đắt đỏ, tiền hưu của tôi nhất định không đủ trả. Nhưng tôi còn có nhà riêng của mình, đem bán nó đi, tiền cũng không còn là vấn đề nữa. Nhưng tài sản còn lại, trong tương lai tôi muốn để dành cho con cái. Con cái lại rất hiểu chuyện, chúng nói: “Tài sản của mẹ thì mẹ tùy ý sử dụng, không cần lo cho bọn con”. Số tiền còn lại đúng là tôi muốn chuẩn bị để vào viện dưỡng lão.
 
Sống trong nhà, kim chỉ cái gì cũng không thiếu, rương hòm, ngăn tủ, ngăn kéo đều đầy ắp các loại đồ dùng. Quần áo bốn mùa, đồ dùng bốn mùa, chồng chất như núi; tôi thích sưu tầm, tem sưu tầm đã thành từng chồng lớn, ấm tử sa cũng đã hơn mười cái. Còn có rất nhiều vật linh tinh cất giấu, nào là ngọc bích, hạt óc chó, vật trang sức. Đặc biệt là sách, cả một mặt tường là giá sách, chật kín đầy ắp; rượu ngon thì Mao Đài, Ngũ Lương, rượu Tây cũng phải mấy bình.
 
Còn có nguyên bộ đồ điện gia dụng, dụng cụ nấu nướng, nồi niêu xoong chảo, củi gạo dầu muối, đủ loại đồ gia vị, nhét chật đầy phòng bếp; còn hơn chục cuốn album ảnh, nhìn một phòng tràn đầy đồ vật, tôi cũng thấy phát rầu !
 
Viện dưỡng lão chỉ có một gian phòng, một cái tủ, một cái bàn, một giường, một ghế sô pha, một tủ lạnh, một máy giặt, một TV, một bếp điện từ, một lò vi ba, căn bản không có chỗ để lưu giữ của cải mà mình tích lũy. 
Trong chớp mắt, tôi đột nhiên cảm giác được, những của cải này đều là dư thừa, chúng cũng không thuộc về mình… 
Tôi chẳng qua là nhìn một cái, chơi một chút, dùng một lát, chúng trên thực tế chỉ thuộc về thế giới này, những sinh mệnh lần lượt lướt qua ta, cũng chỉ là quần chúng. 
Cố Cung là của ai, hoàng đế cho rằng là của trẫm đấy, nhưng bây giờ nó là của nhân dân, của xã hội, chỉ có thể trở thành lịch sử.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra: Tại sao Bill Gates muốn đem cho toàn bộ tài sản của mình; tại sao Jack Ma tuyên bố muốn tặng toàn bộ đồ cất giữ cho viện bảo tàng? Đó là bởi vì bọn họ hiểu rồi: Tất cả vốn dĩ không phải của họ !
 
Bọn họ chẳng qua là nhìn một cái, chơi một chút, dùng một lát, sinh không mang theo, chết không mang đi, chi bằng tích đức làm việc thiện lưu lại phúc cho con cháu. Đó mới thật là sáng suốt!
 
Một phòng đồ đạc của tôi, thật muốn đem hiến tặng, nhưng lại không nỡ. Phải xử lý chúng trở thành một vấn đề khó khăn, con cháu lại chẳng dùng được bao nhiêu. 
Tôi có thể tưởng tượng, lúc cháu mình đối mặt với những bảo bối tôi khổ tâm tích lũy thì sẽ đối xử thế nào: Quần áo chăn đệm toàn bộ đều vứt đi; hơn chục cuốn album quý báu bị đốt bỏ; sách bị coi như phế phẩm bán đi; đồ cất giữ không có hứng thú sẽ bị dọn sạch; đồ gỗ lim trong nhà không dùng, cũng sẽ đem bán giá rẻ. Giống như phần cuối Hồng Lâu Mộng: “Chỉ còn lại trắng xóa một mảnh, thật sạch sẽ !”
 
Tôi quay lại nhìn đống quần áo như núi, chỉ lấy vài bộ thích mặc; đồ dùng phòng bếp chỉ chừa lại một bộ nồi niêu chén bát. Sách chọn lấy vài cuốn đáng đọc; ấm tử sa chọn lại một cái để uống trà. Mang theo chứng minh thư, giấy chứng nhận người già, thẻ y tế, hộ khẩu, đương nhiên còn có thẻ ngân hàng, vậy là đủ rồi! 
Đây chính là toàn bộ gia sản của tôi ! Tôi đi rồi, từ biệt hàng xóm, đem trả ngôi nhà này lại cho thế giới này !
 
Đúng vậy, đời người chỉ có thể ngủ một giường, ở một gian phòng, dù nhiều hơn nữa đều là để nhìn chơi. Nhân sinh trên đời, quả thật không cần quá nhiều, đừng quá coi trọng vật chất, bởi vì tất cả cuối cùng đều phải trả lại cho thế giới này ! Chi bằng xem nhiều sách, ở bên cạnh người thân, yêu mến bạn bè bên cạnh, làm cho thế giới này bởi vì có tấm lòng yêu thương của bạn mà trở nên càng tốt đẹp.
 

Tuệ Tâm, theo SOH/tinhhoa.net

 

Không có nhận xét nào:

CHÀO MỪNG QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU SÓC TRĂNG THAM QUAN, ỦNG HỘ HOANGDIEUTRUONGXUASAIGON.BLOGSPOT.COM. CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM NHIỀU SỨC KHỎE, THÀNH CÔNG TRONG CÔNG VIỆC.