.

.

a

Hoa đào nở, chim én về, mùa xuân lại đến. Chúc quý thầy cô và anh chị em đồng môn năm mới Giáp Thìn : - nghìn sự như ý, vạn sự như mơ, triệu sự bất ngờ, tỷ lần hạnh phúc.
THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ, ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU - MỘT NĂM MỚI AN KHANG THỊNH VƯỢNG - VẠN SỰ NHƯ Ý

Thứ Sáu, 4 tháng 2, 2022

XẤU ĐẸP DO CÁI KÍNH


Cô vợ đang bầu bì, sau một hồi soi gương liền buồn bã than về sự xuống sắc. Ông chồng thấy vợ như vậy liền động viên và nói chỉ là do cái kính cô đeo mà thôi. Sau một lúc soi gương chán chê, Hoa thở dài:
– Sao lần này em bầu mà trông xấu quá vậy, mặt nhiều mụn, mũi to, da thì sạm…!

Chồng Hoa nghe vậy liền xua tay:

– Đâu có đâu, là do mắt kính của em thôi.

– Do mắt kính của em? – Hoa lại nhìn vào gương – Ý anh kính này không hợp với em?

Chồng Hoa khẽ lắc đầu:

– Ý anh là lần sau em mang kính loại mờ mờ một chút, nhìn không thấy rõ thì thế nào cũng đẹp thôi!

Chắc chắn anh đang ở trên thiên đàng

Một cặp vợ chồng hứa hẹn với nhau ai qua đời trước sẽ quay lại báo cho người kia biết cuộc sống sau khi chết. Bởi nỗi lo sợ lớn nhất của người vợ là không có thiên đàng. Sau một thời gian dài người chồng qua đời, và ông giữ lời liền liên lạc với vợ:

- Chào, Mary phải không?

- Ồ, Bill!!! Anh đó à?

- Ừ, anh quay lại như đã hứa.

- Cõi anh sống ra sao?

- À, anh thức dậy vào buổi sáng rồi sex, sau đó anh ăn sáng rồi sex, tiếp theo anh ăn trưa, sau đó thì bắt đầu mọi thứ lại như trước.

- Ồ, Bill, như vậy chắc chắn anh đang ở trên thiên đàng?

- Ôi không! Thảm lắm anh bây giờ là một con thỏ ở tiểu bang Kentucky.

Đàn ông đúng là giống nhau như đúc

Thấy bạn trai của con gái ở chơi nhà mình quá lâu, người cha lưu ý:

- Con gái của cha ơi! Con không cảm thấy rằng chàng trai đang tán tỉnh con đã ở nhà ta quá lâu rồi sao? Chẳng lẽ mẹ con không nói gì cho con biết về việc này?

Con gái dịu dàng trả lời:

- Có cha ạ! Mẹ nói rằng bọn đàn ông đúng là giống nhau y đúc.

Lý do chồng nhận ra vợ thất lạc




Sắp đến giao thừa, Tồ gọi đến đồn cảnh sát hổn hển nói:Lý do chồng nhận ra vợ thất lạc

- Vợ tôi bị thất lạc rồi.

- Thế à, bà nhà đi bao lâu rồi?

- Một tháng!

- Tại sao ông lại để sự việc lâu như vậy mới báo?

- Thì cho tới ngày hôm qua tôi vẫn nghĩ đó là một giấc mơ, rồi sau đó tôi nhận ra rằng tôi chẳng còn bộ quần áo nào sạch để mặc cho ngày mồng 1 tết nữa.

- !!!

Sưu Tầm




2 QUẢ TRỨNG GÀ & ÔNG HÀNG XÓM.

Tháng 11 trời Connecticut bắt đầu lạnh, cái lạnh làm se cả lòng người xa xứ. Tôi bước đi chậm rãi, ngắm vội vài lá vàng rơi rụng. Trời trong xanh thì thầm gọi chào buổi sáng. Lần đầu tiên, tui được nhìn thấy mùa thu xứ Mỹ. Đã quá thu rồi ! Ừ, vậy mà, thu vẫn đi êm đềm nhẹ nhàng vào lòng người thật khó tả!


Note: Tất cả những hình trong bài này là hình minh họa

 

Tui nghe tiếng Má tui gọi ơi ới “ Khanh ơi ”. Tui giật thót mình, hồn thu đang dạt dào tự nhiên... bay mất. Tui lật đật quay đầu trở lại, thấy Má tui đang đứng lớ ngớ bên ngoài cửa Apartment (chà! có chuyện gì đây?) Má tui trả lời gọn lỏn “Cửa đóng rồi, cứng ngắc không mở được. Đang luộc 2 Trứng Gà, không vặn lửa lớn, nhưng để lâu cháy nhà.” Trời đất, tui nghe tới đây, hồn vía như lên tới tận mây xanh, mới qua Mỹ có 3 ngày đâu biết tiếng Anh tiếng em gì? Réo gọi ai đây, điện thoại cũng không có, tui phải làm sao bây giờ? Trời lạnh mà mồ hôi rịn ra ướt cả lưng áo.



Tự nhiên như có phép lạ, một Ông Già Mỹ trắng lù lù thò cái đầu từ cửa sổ bên cạnh nhà ra (chắc là nghe tiếng động). Má tui đứng mà nhảy tưng tưng, Ông bước ra ngoài, rồi hỏi một tràng tiếng Mỹ, tui không hiểu gì hết (biết trả lời lại chết liền!) Tui nhìn qua nhìn lại, Má tui nhanh như hỏa tiễn thời chiến tranh VN, xáp tới Ổng, giơ hai tay lên làm dấu như 2 Quả Trứng, Ổng lắc đầu. Má tui tiến thêm bước nữa, đưa hai tay lên (cong ngón cái và ngón trỏ lại với nhau) tạo thành hình tròn rồi chỉ vào bộ Ngực của Má tui (hình như trên đời này, khi không còn cách nào nói cho đối phương hiểu, chỉ còn cách là làm TÍN HIỆU có sẵn ngay trước mắt). Giống như 2 Quả Trứng, Ổng cũng lắc đầu nguầy nguậy.



Quýnh quáng quá, như là phản xạ tự nhiên, Má tui tiến sát vào Ổng, và chỉ gần phía dưới bụng (chỗ hiểm) ý nói là giống 2 Quả Trứng (chà ! cái này mới là ghê chứ) rồi đưa tay về phía cửa đang đóng kín. Ông Già sợ tái xanh cả mặt mày, Ổng lui ra, Ổng né. Ổng càng né, Má tui càng xáp vô, đến khi nào chỉ đúng “mục tiêu  thì thôi. Mắt Ông mở tròn xoe, Ổng nhìn Má tui như thể nhìn người hành tinh xuống, còn Má tui nhìn Ổng như thể là Ông không có thật trên đời! Rồi Ông cuống cuồng chạy vào nhà lấy Phone, tui hiểu ngay ý Má tui, tui cười chịu không nổi, tui cười tới đâu, tui sởn gai ốc tới đó. Tui thấy Ông nói xí xô xí xào gì đó trong Phone; không đầy năm phút sau, một đoàn hùng hậu 6 chiếc, xe chữa lửa, cảnh sát một toán người tiến đến. Xe hú còi inh ỏi náo động xé toạc bầu không khí đầy thu vàng đang êm ả của xóm tui. Tui tá hỏa tam tinh, Má tui thì xụi lơ, teo héo! Tui nghĩ bụng phen này chết chắc, má tui chắc là bị bắt quá vì cái tội xáp vô Ông già Mỹ kia.


Ngay lập tức Police bước tới hỏi một tràng tiếng Mỹ (tui và Má tui là dân quê thứ thiệt, đi qua Mỹ mà còn đòi đem theo một cặp gà con trống mái gầy giống cho nó đẻ, thì lấy đâu ra tiếng Mỹ mà học). Mà cũng phải, thử nghĩ lại coi, lúc đó sợ cháy nhà, sợ bị bắt muốn chết giấc, hồn vía mất tiêu lấy đâu ra từ ngữ mà nói lại. Một chữ Thank You cũng quên tuốt luốt. Tui trả lời bằng động từ "TU QUƠ", quơ qua, quơ lại, Má tui một lần nữa soạn lại “bổn cũ”. Lần này ngay Ông Police mà tiến tới, đưa hai tay lên ra dấu như 2 Quả Trứng chỉ vào “chỗ hiểm”, Ông Police lùi lại, rồi Má tui đến đập cánh cửa. Ngó chừng như Ổng hiểu ý, họ nạy cửa bung ra. Má tui te te chạy vào: 2 Quả Trứng gà sắp sửa nổ tung, vì nồi nước đã cạn queo. Mùi khen khét bốc lên như chờ đợi mời mọc mọi người.

 

Lúc này Ông hàng xóm nhìn Má tui từ đầu cho tới chân, Ông bỗng cười sặc sụa, cười ngặt nghẽo, cười muốn tắt hơi. Rồi mọi người cùng cười vang. Tui mừng rơn trong bụng. Thoát nạn!



Rồi, mùa Thu đi, mùa Đông lại đến. Ông Già hàng xóm ấy trở nên thân thiết hơn, gia đình chúng tôi biết tên Ông là David. Mà lạ thiệt, Má tui không chịu kêu tên đó mà cứ gọi là Ông “ ÉT ” (Egg) cho dễ nhớ mà! Cứ mỗi tuần đều đặn, Ông ghé nhà tui, tặng cho gia đình tui một vỉ trứng gà. Có hôm vui thiệt, Má tui tản bộ ra đầu ngõ (thèm thịt gà nguyên con nấu cháo), vừa đến cửa tiệm quên mất từ con gà. Má tui đưa hai tay lên làm giống như 2 cánh gà đập phành phạch vào đùi, miệng thì kêu ò ó o o như tiếng gà gáy. Ông Mỹ bán hàng mắt như muốn nổ đom đóm, đứng như trời trồng. Bỗng đâu Ông Già hàng xóm xuất hiện, tới làm thông dịch, nghe thấy “hiểu liền!” biểu đem ra một con gà cho Má tui. Vậy đó, Ông còn làm tài xế cho cả gia đình tui, chở đi Shopping, đi chợ VN, đi học ESL, có khi Ông ngồi đợi cả buổi.

 

Tui kể đến chuyện ngứa. Đầu mùa Đông tới, da tự nhiên ngứa, ngứa gì mà ngứa gãi muốn điên lên, tụi tui đi ra tiệm thuốc đem theo Ông ET hàng xóm (thông dịch viên bất đắc dĩ). Tui chỉ cần ra dấu, cởi áo lạnh ra, xắn tay áo lên, gãi “rột” một cái, là Ông biết ý ngay, mua liền cho 1 chai thuốc ngứa.



Vậy đó, rồi Ông vui lây cùng chúng tôi theo năm tháng, cho đến ngày mà Má tui biết được bập bẹ vài chữ. Hôm đó, Ông đem trứng gà cho nhà tui, Má tui không nhận vì trong tủ đầy nhóc trứng rồi, Lần này thì Má tui nhẹ nhàng says: “No, thank you, have a nice day,” gọn ơ, ngọt xớt! Mặt Ông cười, nụ cười chất ngất một niềm vui, vui như đón bình minh. Ừ, phải rồi, Ông đang đón một bình minh của sự đổi đời của cả một gia đình trước mặt Ông mà Ông không hề hay biết. Bình minh của những con người mới đang bước đi chập chững để tạo dựng cuộc sống ngay trên đất nước Ông... Và Ông cùng đồng hành với chúng tôi trong những năm tháng đầu tiên mà không mệt mỏi. Mà mệt mỏi làm sao được chứ, khi mà trái tim Ông đang vui sướng san xẻ tình thương cho người đang đón nhận.


Đã bao nhiêu năm rồi, bây giờ hỏi lại Má tui, Má tui nói nhớ Ông “ET” quá chừng luôn. Rồi Má tui cười xoà, nụ cười có nhiều kỷ niệm. Sáng nay, hai Quả Trứng gà “ốp-la” được đứa Con Gái tui bày ra bàn chờ điểm tâm, tui nhìn mà cười tíu tít, nó hỏi “làm gì mà Mom cười vui vẻ quá vậy!” Trời đất, nó đâu có biết. Có một ngày nọ, lâu lắm rồi… hai Quả Trứng gà như câu chuyện hài đã đi vào lòng người thật đậm đà khó quên. Có diễm phúc nào bằng khi mà tui đang có thêm một quê hương, một quê hương mới, một quê hương không sinh ra tui nhưng ràng rịt bước chân tui đến cuối cuộc đời.

 

Mùa Thu đến, mùa thu mênh mang ngọt ngào chuyên chở những dòng ký ức xa xôi để lại trong lòng người thêm nhiều nỗi niềm nhung nhớ.



Tui Tạ ơn Trời, tui cám ơn đời, tui cám ơn người, tui cám ơn vùng đất đã ưu ái cưu mang tui trong những ngày khốn khó... Hình như mắt tui cay sè...


Bảo Huân


Người Vợ Hơn Cả Tuyệt Vời

Chiều qua, mải vào mạng xem tin tức và thông báo để biết mình có thể đi thế nào trong tình hình “Bình thường mới” sau giãn cách, nên gần 20 giờ tối, tôi mới xuống ăn cơm. Chợt nghe văng vẳng tiếng người chủ nhà phía sau (chắc ra hiên nhà gọi điện thoại do sóng yếu). Vô tình, mình nghe lỏm bất đắc dĩ, nhưng khá rõ, giọng người phụ nữ luống tuổi giọng rất ấm, truyền cảm :

– Anh phải gắng nhớ những lời em dặn nhé. Số tiền tháng này, em gởi là 5.000 đô la cho anh tiêu vặt. Đừng cố mà khư khư cái tật dành dụm tiền như ngày xưa nữa, khổ lắm. Cứ tiêu pha thoải mái, chừng nào hết em lại gởi thêm cho. Nhân đây, em gởi thêm vài tờ báo, tạp chí sốt dẻo hay lắm cho anh đọc những lúc nhàn rỗi. Cái điện thoại di dộng này là iPhone 13, đời mới nhất đấy, coi như là quà kỉ niệm năm nay em tặng anh. Còn hoa em phải chọn loại không để tủ lạnh chóng tàn lắm, chắc anh sẽ thích. Còn nữa, phải gắng nghỉ ngơi điều độ để giữ gìn sức khỏe đừng quá vất vả nhé anh.

À, con bé ở hôm trước em mướn về có phụ giúp được việc không, nó xinh và thuần quê đấy chứ? Em biết anh thui thủi một mình, không người chăm nom săn sóc lo lắng cơm nước, không ai trò truyện sớm hôm, mà em thì lại chưa thể về sống hẳn bên cạnh anh được vì còn ngổn ngang nhiều thứ để lo cho mấy đứa trẻ. Bây giờ rất cần tiền để mua nhà, cho con du học vào trường tốt, mua xe. Em cứ sợ anh buồn. Nay em lại mướn thêm một đứa ở nữa cũng đôi mươi thôi, để cho anh “vui vẻ”, cho nhà cửa có thêm người ra người vào. Giờ đã có hai đứa nó, trẻ đẹp, giỏi giang, lại khéo chiều chuộng, tụi nó sẽ thay em lo lắng cho anh, em cũng yên lòng phần nào. Tuy anh không nói ra, nhưng em cũng thừa biết đàn ông đàn anh các anh có câu:
“Sờ béo – Véo gầy” nên em đã chọn cặp này: đứa gầy, đứa béo.

Dạo này chắc anh cũng vui nhiều nên cũng ít về mỗi đêm thăm hỏi em như trước. Hãy luôn vui và nghĩ về em với các con, anh nhé. Đợt này bạn bè của anh và em cũng bệnh nhiều và thi nhau sang Singapore, Taiwan để chữa mà có ăn thua gì đâu anh.

Tôi ngạc nhiên vô cùng, tự nghĩ: “Sao trên đời này có người vợ chu đáo, tuyệt vời như thế?”. Không kìm được, tôi lén nhìn qua khe cửa sổ thì thấy người đàn bà ấy đang ngồi trước ngọn lửa, vừa trò chuyện liếng thoắng với chồng, vừa bỏ vào ngọn lửa cháy từng xấp tiền đô la, điện thoại di dộng, mấy sách báo, tạp chí và một con hầu xinh đẹp mới mua từ Phố Hàng Mã về…
À…Thì ra là vậy!

Sưu tầm

















 

Không có nhận xét nào:

CHÀO MỪNG QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU SÓC TRĂNG THAM QUAN, ỦNG HỘ HOANGDIEUTRUONGXUASAIGON.BLOGSPOT.COM. CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM NHIỀU SỨC KHỎE, THÀNH CÔNG TRONG CÔNG VIỆC.