.

.

a

Hoa đào nở, chim én về, mùa xuân lại đến. Chúc quý thầy cô và anh chị em đồng môn năm mới Ất Tỵ 2025 : - nghìn sự như ý, vạn sự như mơ, triệu sự bất ngờ, tỷ lần hạnh phúc.
THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ, ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU - MỘT NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 AN KHANG THỊNH VƯỢNG - VẠN SỰ NHƯ Ý

15 tháng 5 2025

CHUYÊN MÔN CAO ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU?


 Có lẽ bạn đã từng nghe câu chuyện về kỹ sư tính phí 10.000 đô để sửa một cỗ máy:

1 đô cho việc vặn đúng con ốc, và 9.999 đô cho việc biết con ốc nào cần vặn.
Câu chuyện đó không chỉ là truyền miệng dạy lý thuyết cho vui, mà là câu chuyện có thật. Người kỹ sư đó tên là Charles Proteus Steinmetz (1865–1923), một thiên tài trong ngành kỹ thuật điện.

Một ngày nọ, tại nhà máy River Rouge của Henry Ford, có một máy phát điện khổng lồ bị hỏng. Các kỹ sư của Ford đều bó tay, nên Ford phải mời Steinmetz đến.
Khi đến nơi, Steinmetz yêu cầu ba thứ: một quyển sổ tay, một cây bút chì và một chiếc giường gấp.
Ông dành hai ngày hai đêm lắng nghe chiếc máy và ghi chép các phép tính.
Cuối cùng, ông yêu cầu một cái thang, một thước dây và một mẩu phấn. Ông leo lên máy phát, đo đạc vài chỗ, rồi đánh dấu một điểm bằng dấu X.
Ông quay sang các kỹ sư của Ford và nói:
"Hãy tháo tấm panel này ra, gỡ cuộn dây đúng ngay chỗ này, và tháo ra 16 vòng dây."
Họ làm theo, và chiếc máy phát điện gầm lên hoạt động trở lại.

Vài ngày sau, Henry Ford nhận được hóa đơn từ Steinmetz:
10.000 đô.
Ford, bất ngờ với con số đó, yêu cầu bảng kê chi tiết công việc. Steinmetz trả lời:
Đánh dấu vị trí bằng phấn: 1 đô
Biết nên đánh dấu chỗ nào: 9.999 đô
Không một chút lăn tăn, Ford thanh toán toàn bộ.

Câu chuyện này sau đó được ghi lại bởi Jack B. Scott - con trai của một nhân viên tại nhà máy Ford - và đăng trên tạp chí Life vào năm 1965.
Steinmetz chỉ cao khoảng 1m20, lưng gù, dáng đi tập tễnh - nhưng sau vẻ ngoài đặc biệt đó là một bộ óc khoa học vĩ đại của thời đại. Đương thời, ông là bạn bè với những tên tuổi như Albert Einstein, Nikola Tesla và Thomas Edison. (hình)

Nguồn: Internet


Người Thầy khác "thợ dạy" như thế nào?


Nghề dạy học là một nghề rất đặc thù vì đối tượng và sản phẩm là con người. Trong quá trình dạy học, giáo viên đứng trước nhiều thử thách đòi hỏi phải có cái tâm với học sinh, nhiệt huyết với nghề nghiệp thì mới xử lý đúng với tư cách một người thầy, không phải là một "thợ dạy".

Đây là những tổng kết của tôi trong quá trình đi học của mình. Thật may mắn vì trong cuộc đời "từng trải" trên các loại trường lớp, tôi đã gặp vô cùng ít “thợ dạy” và vô cùng nhiều những người thầy.

1. “Thợ dạy” răm rắp tuân theo sách giáo khoa, sách tham khảo, chương trình chuẩn, qui trình lên lớp, cách trình bày bảng…

Người thầy luôn luôn tạo ra những bài giảng theo cách của mình, không giống ai và cũng chẳng bao giờ lặp lại chính mình.

2. “Thợ dạy” coi lên lớp chỉ là việc phải làm nếu muốn được trả lương.

Người thầy lên lớp vì anh ta thích mang lại một cái gì mới đến cho học trò và mỗi lần lên lớp anh ta lại phát hiện thêm một điều gì đấy về bản thân, về bài học cũng như học sinh của mình.

3. “Thợ dạy” sẽ quên luôn công việc của mình khi bước ra khỏi lớp học.

Người thầy sẽ trăn trở từ trước khi bước lên bục giảng, sau khi trở về nhà, lúc đang đi trên đường. Anh ta luôn phải suy nghĩ: làm thế nào để bài giảng hay hơn, làm thế nào để cuốn hút học sinh, điểm nào trong bài giảng hôm nay của mình chưa thực sự thuyết phục, tại sao có những học sinh chậm tiến bộ, mất tập trung, nếu mình là học sinh mình sẽ cảm thấy thế nào, cái gì ẩn đằng sau sự mệt mỏi, chậm chạp, nóng nảy, tự ti… của một đứa trẻ, mình có thể làm thế nào để giúp học sinh vượt qua những trở ngại này…

4. “Thợ dạy” sẽ từ chối nếu anh ta phải dạy với một mức thù lao không xứng đáng.

Người thầy sẽ chấp nhận dạy kể cả không được trả một xu nào, vì anh ta biết cái mà anh ta được không phải là tiền bạc.

5. “Thợ dạy” không cần biết học sinh của mình là ai. Nhiệm vụ của anh ta là lên lớp đúng giờ, ra khỏi lớp đúng giờ, dạy theo đúng qui định.

Người thầy luôn tìm hiểu rất kĩ từng chi tiết liên quan đến học sinh của mình, từ trang phục, tư thế ngồi trong lớp học, một ánh mắt mệt mỏi… đến những thứ li ti không thể diễn đạt thành lời.

6. “Thợ dạy” không có nhu cầu đọc sách hay học hỏi gì thêm, bởi anh ta nghĩ: dạy dăm ba đứa trẻ con là một việc vô cùng đơn giản.

Người thầy luôn hiểu rằng kiến thức mình có là ít ỏi, và anh ta luôn luôn nhặt nhạnh tất cả những gì có thể làm giàu cho nghề nghiệp của mình.

7. “Thợ dạy” chỉ hiểu biết về duy nhất một môn học mà anh ta dạy.

Người thầy phải biết tất cả, từ lịch sử, văn hóa, thời sự xã hội đến những thứ tưởng chừng chả có mối liên hệ gì với nghề nghiệp của anh ta, như xu hướng thời trang, những món ăn vặt của tuổi teen, thậm chí cả những việc lặt vặt vớ vẩn của các báo lá cải.

8. “Thợ dạy” bằng lòng với việc dạy của mình.

Người thầy luôn mong muốn tạo nên một cái gì đó mới, có thể làm thay đổi một thế hệ.

9. “Thợ dạy” luôn bắt mọi học sinh phải “đổ vừa khuôn”.

Người thầy hiểu rằng mỗi đứa trẻ là một khác biệt, anh ta tôn trọng thiên hướng của chúng, phát hiện, khích lệ những tiềm năng và biết cách thuần hóa những cá tính gai góc.

10. “Thợ dạy” thường nghĩ: ta là thầy và ta có quyền.

Người thầy biết rằng mình chẳng qua cũng chỉ hơn bọn trẻ một cơ số tuổi. Anh ta là người hướng dẫn, bậc đàn anh, bạn bè và thậm chí có lúc biết mình chỉ đáng là học trò của học trò mình. 

TS. Nguyễn Ngọc Minh

TINH THẦN VÕ SĨ
So găng với nhau trên võ đài chưa đầy nửa hiệp 1, Long đã nhận ra đối thủ kém hơn mình. Trận này Minh là đối thủ của Long, cũng xuất thân từ một võ phái có tiếng nhưng kinh nghiệm đánh đài chưa nhiều. Là võ sĩ chuyên nghiệp nên chỉ cần ra vài đòn là đã có thể cảm nhận được ai mạnh hơn.
Liên tiếp tiếp xúc với đòn thế của Minh, Long nhận ra Minh cũng không đủ nội lực để đấu với mình, đòn thế cũng không hiểm bằng. Minh cũng đã nhận ra điều đó, nên đôi mắt của Minh có vẻ rất lo lắng.
Đôi mắt của Minh càng lúc càng tuyệt vọng. Long ngạc nhiên vì sự tuyệt vọng trong đôi mắt đó. Võ sĩ thượng đài thắng thua là chuyện thường, có gì phải tuyệt vọng đến độ dại hẳn thế kia. Long nhận ra có sự bất thường gì đó của đối thủ. Nhiều lúc Minh tấn công dồn dập cầu may, nhưng chẳng làm gì được, rồi lại tuyệt vọng đến nỗi đánh không ra đòn thế.
Gần hết hiệp thứ 3, cũng là hiệp cuối cùng, Long nhận một đòn đấm trực diện của Minh rồi té ra sàn chịu thua.
Ba tháng sau Long nhận được bức thư của Minh như sau: "Cám ơn anh đã cứu mạng con gái tôi. Cháu bị bệnh tim phải mổ gấp mà tôi không chạy đâu ra tiền nên liều đăng ký đấu đài với võ sĩ nổi tiếng như anh, hy vọng thắng để có tiền thưởng mổ tim cho cháu. Tôi chỉ thắc mắc tại sao anh biết tôi cần tiền cực độ mà nhường tôi trận thắng đó? Anh vuột tiền thưởng, lại mất danh dự, nhưng anh đã cứu mạng con gái tôi. Sau này tôi sẽ dẫn cháu đến lạy anh xin anh làm cha đỡ đầu cho cháu".
Bây giờ Long mới hiểu nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt của Minh khi đó là gì.
Ps: Có những chiến thắng rất có ý nghĩa, nhưng có những chiến bại lại có ý nghĩa cao đẹp hơn. Người có thể thắng mà chấp nhận thua là người có đủ trí tuệ và đạo đức để kiểm soát tâm hiếu thắng của mình, biết khi nào cần phải thắng và khi nào cần phải nhường thua. Có khi thua mà lòng yên vui thanh thản, có khi thắng rồi hối hận cả đời.


(From FB Huỳnh Đức Thiện)
Share từ FB anh Thai NC


ĐÊM TRỰC !!

0 giờ

Một người đàn ông đến cấp cứu vì đau quặn bụng. Khi mình đến khám, ông ta cứ luôn miệng nói : Tôi quen anh giám đốc A. Tôi có làm ăn với chị trưởng phòng B. Có lẽ do ông ta nghĩ rằng, khi nói ra những mối quan hệ ấy, mình sẽ làm việc chu đáo hơn. Mình đã đáp lời rằng :

- Anh có thể thôi nói tên và chức vụ của người khác. Anh hãy nói về chính anh đi, tên, chức vụ và bệnh của anh.

Ông ta trố mắt ra nhìn mình, phải mất vài phút sau ông ta mới có thể bắt đầu khai bệnh.

Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta cũng hay như vậy, bạn nhỉ? Cứ vỗ ngực tự hào chứng tỏ với nhau rằng : tôi là con ông D, cháu bà C, tôi quen biết ông E và có mối quan hệ thân thiết với bà F, thay vì chúng ta nói về chính mình.

Nhưng một người trưởng thành thật sự lại là người luôn tự đứng vững trên đôi chân mình, can đảm chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình, không dựa vào ai cả, không đổ thừa ai cả.

---

0 giờ 30 phút

Một người phụ nữ 70 tuổi, được đưa đến phòng cấp cứu trong tình trạng suy kiệt nặng, da xanh niêm nhạt, thở ngáp cá, toàn thân khai mùi phân dãi. Khi mình xử trí cấp cứu xong, mình hỏi hai người con gái ăn bận rất bảnh bao và thơm tho : Bệnh nhân bị bệnh gì trước đây, điều trị ở đâu, và diễn tiến nặng bao lâu rồi?

Mình đã ngỡ ngàng khi nhận được một câu trả lời : Bệnh tim mạch và u hạch gì đó không rõ, mẹ tôi đã khó thở cả tháng nay rồi, nhưng tôi nghĩ không sao nên không đưa đi khám bệnh.
- Hai chị là con ruột?
- Ừ con ruột.

Mình im lặng thở dài khi kết quả xét nghiệm và MSCT trả về là bệnh Lymphoma ác tính di căn não, di căn phổi, đái tháo đường, suy thận... Làm sao mà cứu chữa? Mẹ thì chỉ có một trên đời.

Tuần trước mình có đi dự đám tang của một bệnh nhân rất thân. Và đã chứng kiến những giọt nước mắt ăn năn của người con út.

- Bác sĩ biết sao không, cả bốn tháng nay tôi chưa gặp mẹ, dù nhà tôi và nhà mẹ cách có vài bước chân. Ai ngờ trưa hôm thứ 7, nhận điện thoại báo mẹ đã mất rồi... Giá như tôi ...

Thật, càng lớn tuổi, mình càng sợ trực cấp cứu. Không phải vì sức khoẻ vì chuyên môn hay vì áp lực phải tiếp xúc phơi nhiễm với những bệnh lây nhiễm hay vì có thể bị hành hung bất cứ lúc nào. Mà vì cứ phải chạm vào thật sâu bên sau mỗi con người dù mình không muốn...

1 giờ sáng

Bệnh nhân nam 23 tuổi, cơ thể gầy teo, nấm trắng đầy miệng đến cấp cứu vì tiêu chảy. Khi mình giải thích tình hình bệnh và đề nghị nhập viện thì bệnh nhân không chịu vì không có tiền.
- Em điện thoại kêu ba mẹ vào viện đi.
- Ba mẹ em li dị hồi em còn nhỏ xíu. Em sống với bà, mà bà ở tuốt dưới Vĩnh Long, em nói thiệt, em bị nghiện ma tuý đá và bị nhiễm HIV.
- Nhưng nếu em không nằm viện thì phải làm sao?
- Em cũng không biết nữa.

Nhìn cơ thể bệnh nhân chi chít những hình xăm, mái tóc nhuộm vàng khè ... sao mà khác quá với cách bệnh nhân trả lời.

- Em chỉ nghĩ mình đau đến đây để bác sĩ cấp cứu...

Mình lại thở dài, dù tiếng thở dài chẳng làm đêm ngắn lại. Phần lớn những người sa ngã và lầm lạc thường được lớn lên trong gia đình không có hạnh phúc, cha mẹ ly dị, hay nghiện rượu, cờ bạc và thuốc lá. Có bao giờ mỗi bước chân đi, mỗi quyết định trong cuộc đời, chúng ta đều cẩn trọng?

Sinh con rất dễ, nhưng nuôi dưỡng con lại rất khó! Khó vô cùng.

2 giờ sáng

Một thanh niên sỉn rượu đến để may những vết thương vùng mặt và lưng do bị chém. Khi điều dưỡng hỏi phần hành chính, thì anh ta nạt nộ đập bàn : Sao không khâu liền đi, cứ hỏi mấy cái vớ vẩn làm gì?
- Muốn khâu thì phải làm hồ sơ khai tên tuổi bị đánh ở đâu chứ, rồi còn phải kí tên yêu cầu khâu chứ.
- Tao đ* khai. Bây giờ tao hỏi tụi mày có khâu không thì bảo? Tụi mày có tin tao chém tụi mày bây giờ không?

Mấy anh bảo vệ nghe ồn ào, báo ngay cho công an. Và thanh niên sỉn rượu vừa thấy bóng công an lập tức bỏ chạy. Mới đó còn hùng hổ đòi đâm đòi chém ...

Thật, những người có xu hướng hung bạo và dễ kích động thường là những người sống trong sự sợ hãi và yếu đuối.

Vì sao khi đi trên phố mấy thanh niên trẻ hay nẹt bô rồ ga? Vì sao giữa đám đông mấy người trung niên kia ăn bận diêm dúa trang điểm cầu kì?
Bởi vì trong sâu thẳm họ khát khao được chú ý, khát khao được công nhận... nhưng họ chẳng có gì đặc biệt, buộc họ phải hành động như thế. Họ lạc loài!

3 giờ sáng

Một người đàn ông, 50 tuổi được đưa vào cấp cứu vì đau đớn vùng hạ sườn phải. Ông ta la hét inh ỏi :

- Bác sĩ đâu rồi? Tụi bây chết hết rồi hả? Tao vào bệnh viện cả tiếng rồi mà chẳng thấy tụi bây đâu...
- Bác sĩ đây, anh mới vào mà, y tá còn chưa kịp lấy dấu hiệu sinh tồn...

Người nhà vội nói bệnh nhân và quay qua nói với mình : Bác sĩ thông cảm, tại ảnh bệnh ung thư đường mật di căn gan, di căn hạch giai đoạn cuối rồi nên đau đớn và hay la hết. Bệnh Viện C đã cho về, khuyên gia đình, bệnh nhân muốn ăn gì thì cứ cho...

Đêm dường như sâu hơn với tiếng thở dài.

Nỗi đau niềm thống khổ là có thật, luôn hiện diện bên trong mỗi con người. Ai cũng đau cũng khổ, có người nhờ nỗi đau mà vượt lên được chính mình, tìm ra được con đường giải thoát và an lạc, nhưng cũng có người bị chết chìm trong đó.

Lẽ thường, khi người ta gần đến bên kia con dốc cuộc đời, cận kề cái chết, người ta sẽ buông bỏ hết những sân si, người ta sẽ chấp nhận và mỉm cười... Đằng này ...

Bốn giờ sáng

Một người phụ nữ đến cấp cứu vì đau đầu ngủ không được. Trong khi mình đang viết bệnh án thì nghe bà ta kêu lên : Chú bác sĩ và cô y tá kia, mau trả điện thoại lại cho tôi.

- Bà coi lại cẩn thận đi, tụi con đâu có lấy điện thoại của bà.
- Cô nói gì? Chỉ có cô và chú bác sĩ kia lại gần tôi... Không cô thì chú kia lấy. Báo bảo vệ hay công an ngay đi.

Bệnh nhân ngồi bật dậy, khác với lúc mới vào nhăn nhó khó chịu mệt mỏi.

- Ôi mẹ ơi, mẹ nói cái gì kì lạ vậy? Con giữ điện thoại của mẹ đây. Tại con đi đóng tiền tạm ứng nhập viện nên mẹ không biết.
- Vậy hả? Tao tưởng hai đứa này nó ăn cắp.

Bé Khánh vừa định lên tiếng, mình vội ngăn lại và thì thầm : Thôi bỏ đi em.

Mình nhớ một câu chuyện trong Phúc Âm, có người đến hỏi : Nếu ai đó tát vào má con thì sao? Chúa Giêsu đã trả lời : Con hãy đưa luôn má còn lại cho người ta tát. Và nếu có ai xin con cái áo khoác bên ngoài, con cũng hãy cởi luôn cái áo khoác bên trong mà cho.

Thường chúng ta chỉ đến với Thượng Đế khi bị đau khổ, mất mát, muốn mà chưa được...

Và khi chúng ta bị ức hiếp bị bắt nạt, chúng ta mong là luật công bằng, luật nhân quả được thực thi.

Nhưng Thượng Đế luôn im lặng. Ngài dạy : Hãy tha thứ, hãy cho đi nhiều hơn.

Bởi chỉ những người yếu đuối, thiếu thốn, bị bỏ rơi ... mới dùng đến bạo lực và đi xin.

Ngài Đạt Lai Lạt Ma từng nói : Cây lúa nào hạt non hạt lép thì nó đứng thẳng vươn cao. Còn những cây lúa nặng trĩu hạt luôn oằn mình xuống dưới thấp.

Cái Tôi của ai nhỏ bé thì tâm lượng người đó mênh mông!

 Vô Thường 


Bạn có thấy người phụ nữ này không? Tên cô ấy là Grazia Deledda.
Cô ấy từng bị chế giễu, xa lánh, làm nhục và bị gạt sang một bên… chỉ vì cô ấy sinh ra là phụ nữ.

Sinh ra trên những ngọn đồi gồ ghề của Nuoro, Sardinia — một vùng đất mà các cô gái được dạy cách may vá, không phải mơ mộng.
Mới chín tuổi, cô đã bị đuổi khỏi trường.
Họ nói rằng giáo dục là không cần thiết đối với một cô gái.
Nhưng Grazia không đồng ý. Cô học một cách bí mật — nuôi dưỡng tâm trí mình bằng những cuốn sách mượn và lấp đầy tâm hồn mình bằng những câu chuyện chưa viết.

Khi còn là một thiếu niên, cô đã được xuất bản những sáng tác đầu tiên của mình trên một tạp chí.
Đối với cô, đó là niềm vui. Đối với ngôi làng, đó là điều tai tiếng.
Một người phụ nữ? Viết lách? Thật đáng xấu hổ.
Những người hàng xóm thì thầm.
Vị linh mục không đồng ý.
Ngay cả gia đình cô cũng trở nên lạnh nhạt.
Họ nói rằng vị trí của một người phụ nữ là trong bếp — không phải trên trang giấy.

Nhưng Grazia được tạo nên từ một thứ gì đó khác: sự kiên trì.
Cô viết vào ban đêm, khi thế giới đã ngủ.
Trong im lặng, cô đã tạo nên tiếng nói.

Nhiều năm sau, bà chuyển đến Rome, với một người đàn ông tin tưởng bà hơn bất kỳ ai khác: Palmiro Madesani.
Không chỉ là một người chồng. Ông là lá chắn, là mỏ neo, là nhiên liệu của bà.
Khi thế giới chế giễu cả hai người họ — một nhà văn nữ và một người đàn ông tự hào đứng sau bà — họ đã đáp lại bằng sự thách thức lặng lẽ.

Grazia đã viết về những người phụ nữ dữ dội, những người đàn ông tan vỡ,
và những cảnh quan hoang dã phản ánh trái tim không thể tan vỡ của chính bà.
Và một ngày nọ, cuối cùng thế giới cũng lắng nghe.
Năm 1926, Grazia Deledda — cô bé đến từ Sardinia chỉ được học hành cơ bản —
đã trở thành người phụ nữ Ý đầu tiên giành giải Nobel Văn học.
Khi bước lên sân khấu đó, bà không bước đi một mình.
Bên cạnh bà, tay trong tay, Palmiro đứng đó — người đàn ông biết cách yêu mà không sợ hãi.
Bởi vì tình yêu thực sự không yêu cầu bạn phải thu mình lại.
Nó nâng bạn lên cao hơn khi thế giới cố kéo bạn xuống.

#NLTC

Không có nhận xét nào:

CHÀO MỪNG QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU SÓC TRĂNG THAM QUAN, ỦNG HỘ HOANGDIEUTRUONGXUASAIGON.BLOGSPOT.COM. CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM NHIỀU SỨC KHỎE, THÀNH CÔNG TRONG CÔNG VIỆC.