Ai cũng tới lúc
già đi, hãy sẵn sàng “sống chung với tuổi già”.
“Ôi cái bụng bự
của tôi”, “Dạo này cứ 3, 4 giờ sáng là thức”, “Giời ạ, cứ nhớ trước quên sau,
hay bị mất trí nhớ rồi ta!”… Đó là dấu hiệu bạn đang bước vào quá trình lão
hóa.
Sinh-lão-bệnh-tử,
bình thường, ai cũng phải qua bốn bước. Vậy bạn phải chấp nhận tuổi già sẽ ập đến.
Bao nhiêu người
trong chúng ta muốn có một hướng dẫn đáng tin cậy với bằng chứng cụ thể về quá
trình lão hóa, khi cơ thể và tâm trí sẽ thay đổi theo tuổi già và cách thích ứng
với “bình thường mới”? Đó là một thách thức lớn. Lý do, quá trình lão hóa làm
thay đổi con người diễn ra dần dần qua nhiều thập niên và được định hình bởi
hoàn cảnh kinh tế xã hội của mỗi cá nhân; khu vực sống, cách sống và các yếu tố
khác nữa.
Ngoài ra, dù
chúng ta có các vấn đề sinh lý chung khi già đi, nhưng không theo cùng lộ trình
mù mịt phía trước. Bác sĩ Rosanne Leipzig, phó Chủ tịch giáo dục tại Khoa Lão
khoa và Y học Giảm nhẹ Brookdale tại Trường y Icahn School of Medicine ở Mount
Sinai, New York, nhận định: “Những thay đổi có thể dự đoán được không nhất thiết
phải xảy ra cùng lúc hoặc theo cùng một trình tự. Những người lớn tuổi là nhóm
không đồng nhất nhất trong các nhóm tuổi khác nhau”.
Leipzig, 72 tuổi,
đang dành ra toàn thời gian để giảng dạy nội trú và nghiên cứu sinh cũng như
khám bệnh cho bệnh nhân vừa xuất bản cuốn sách mới: “Honest Aging: An Insider’s
Guide to the Second Half of Life” được đánh giá là: “Cuộc kiểm tra toàn diện nhất
về những gì sẽ xảy ra trong nhiều chục năm khi chúng ta già dần”.
Leipzig có hai
mục tiêu khi viết hướng dẫn này. Thứ nhất là: “Để vượt qua tất cả những suy
nghĩ tiêu cực về lão hóa”. Thứ hai là: “Để giúp mọi người hiểu rằng có rất nhiều
điều người già có thể làm trong việc thích nghi với trạng thái bình thường mới
để có cuộc sống chất lượng hơn và có ý nghĩa”.
Khi được hỏi tại
sao tựa sách lại có cụm từ “Honest Aging” (Tuổi già trung thực), bà giải thích:
“Bởi vì có quá nhiều thứ dạy cách thích nghi với tuổi già là không đáng tin cậy.
Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên tự nhủ: Già đi chính là ‘mặc định’ của loài
người và thừa nhận chúng ta thật may mắn khi có thêm được ngần ấy năm sống với
tuổi già”.
Mức tăng tuổi
thọ của con người là phi thường trong thời kỳ hiện đại. Với những tiến bộ trong
y học và sức khỏe cộng đồng, số người từ 60 tuổi trở lên đông hơn rất nhiều so
với đầu thế kỷ 20. Tuy nhiên, đa số chúng ta đều thiếu hiểu biết rõ ràng về những
gì xảy ra với cơ thể mình trong một khoảng thời gian đôi khi rất dài sau tuổi
trung niên.
Khi được
hỏi, những câu hỏi nào người lớn tuổi thường hỏi nhất? Leipzig đưa ra một danh
sách: Tôi có thể làm gì với cái bụng phệ này? Làm thế nào tôi có thể cải thiện
giấc ngủ? Tôi gặp khó khăn khi nhớ tên và đây có phải là chứng mất trí nhớ? Tôi
có thực sự cần nội soi hoặc chụp quang tuyến vú không? Tôi nên làm gì để lấy lại
vóc dáng? Tôi có cần phải ngừng lái xe?”
Đằng sau những
câu hỏi này là sự hiểu biết kém về những thay đổi ‘không thể tránh khỏi’ về thể
chất và tinh thần mà tuổi già mang lại – bà nói và khẳng định – Các giai đoạn
lão hóa không thể chia nhỏ theo từng thập niên. Những người ở độ tuổi 60 và 70
có sự khác biệt đáng kể về sức khỏe và chức năng.
“Thông thường,
những thay đổi có thể dự đoán được liên quan đến quá trình lão hóa diễn ra nhiều
hơn ở độ tuổi từ 75 đến 85”.
Leipzig lên danh sách các vấn đề liên quan đến tuổi tác cần chú ý:
– Người lớn
tuổi thường có các triệu chứng khác với người trẻ tuổi khi bị bệnh. Ví dụ, người
lớn tuổi bị đau tim có thể khó thở hoặc lú lẫn thay vì đau ngực. Người lớn tuổi
bị viêm phổi có thể bị ngã hoặc chán ăn thay vì sốt và ho.
– Người già thường
phản ứng khác với người trẻ với thuốc và rượu. Do những thay đổi về thành phần
cơ thể và chức năng gan, thận, ruột, người lớn tuổi nhạy cảm hơn với thuốc và
thường dùng liều lượng thấp hơn, kể cả các loại thuốc sử dụng đã nhiều năm.
– Người già giảm
dự trữ năng lượng. Khi tuổi càng cao, tim hoạt động càng kém hiệu quả; phổi
chuyển ít oxy vào máu hơn và cần nhiều protein hơn để tổng hợp cơ. Khối lượng
cơ và sức mạnh cũng giảm. Kết quả, người già có ít năng lượng hơn lúc còn trẻ,
ngay cả lúc cần nhiều năng lượng hơn để làm các công việc hàng ngày.
– Đói và khát
cũng giảm dần. Vị giác và khứu giác của con người giảm sút, khiến món ăn bớt sức
hấp dẫn. Chán ăn phổ biến hơn ở người cao tuổi và người già dễ no hơn dù ăn ít
hơn. Nguy cơ mất nước tăng lên.
– Nhận thức
chậm lại. Người lớn tuổi xử lý thông tin chậm hơn và phải mất nhiều thời gian
hơn để hiểu thông tin mới. Đa nhiệm cũng khó khăn hơn, phản ứng chậm hơn và khó
tìm đúng từ (đặc biệt là danh từ) hơn. Những thay đổi về nhận thức do thuốc và
bệnh tật xảy ra thường xuyên hơn nhưng đa số là bình thường và không phải dấu
hiệu của bệnh mất trí nhớ.
– Hệ thống cơ
xương kém linh hoạt. Do các gai ngắn lại, các đĩa đệm ngăn cách các đốt sống cứng
hơn và bị nén nhiều hơn, người lớn tuổi thường giảm chiều cao từ 1 đến 3 inch.
Khả năng giữ thăng bằng bị giảm do những thay đổi ở tai trong, não và hệ thống
tiền đình (một hệ thống phức tạp điều chỉnh sự cân bằng và ý thức về cảm giác).
Người già định hướng không gian đường phố kém dần. Các cơ ở chân, hông và mông
suy yếu và phạm vi chuyển động của các khớp hẹp dần. Gân và dây chằng không còn
khỏe nữa. Té ngã và gãy xương thường xuyên hơn do xương giòn hơn.
– Thị lực và
thính giác thay đổi. Người già cần nhiều ánh sáng để đọc hơn người trẻ. Họ khó
nhìn thấy đường viền của các vật thể hoặc khó phân biệt giữa các màu gần giống
vì khả năng nhận thức về màu sắc và độ tương phản đã suy giảm.
Do những thay đổi
ở giác mạc, thủy tinh thể và chất lỏng trong mắt, mắt sẽ mất nhiều thời gian
hơn để thích nghi với ánh sáng mặt trời cũng như bóng tối. Do các tế bào lông ở
tai trong bị tổn thương nên người già khó nghe hơn, đặc biệt là ở tần số cao.
Cũng khó hiểu được câu nói nhanh, câu nói chứa nhiều thông tin hoặc nói trong
môi trường ồn ào.
– Giấc ngủ rời
rạc. Người lớn tuổi mất nhiều thời gian hơn để chìm vào giấc ngủ và thức giấc
nhiều hơn vào ban đêm.
Để giảm nhẹ
các ảnh hưởng trên, Leipzig đề nghị các điều chỉnh người già nên làm.
– Đừng bỏ qua
những thay đổi đột ngột trong chức năng vận động mà cần tìm kiếm sự chăm sóc y
tế.
– Mỗi lần
đến gặp bác sĩ, hãy hỏi thuốc đang dùng liều lượng đã phù hợp chưa và có thể ngừng
loại thuốc nào.
– Hãy chịu khó
vận động thể chất nhẹ.
– Hãy chắc
chắn đã ăn đủ chất đạm, uống đủ nước ngay cả khi không thấy khát.
– Giảm bớt đa
nhiệm và làm việc theo khả năng của mình.
– Thực hiện các
bài tập thăng bằng.
– Hãy kiểm tra
mắt hàng năm.
– Dùng trợ
thính nếu thấy khó trò chuyện.
- Không tập
thể dục, uống rượu và ăn nhiều trong hai đến ba giờ trước khi đi ngủ.
Cuối cùng, “Đừng
bao giờ nói ‘không bao giờ’ vì luôn có cách cải thiện tình trạng thể chất và
tinh thần khi chúng ta già đi. Vấn đề là bạn phải luôn sẵn sàng sống chung với
tuổi già,” Leipzig kết luận.
Lương Thái Sỹ
(bài do bạn Bá Trần giới thiệu)
Nỗi Đau Lớn
Nhất Của Tuổi Già..
Bảy mươi tuổi
tôi mới hiểu: nỗi đau lớn nhất không phải là nhà trống trải.
Tôi tên là
María.
Năm nay tôi
tròn bảy mươi. Con số tròn, nghe sang thật đấy, mà chẳng đem lại chút niềm vui
nào. Cả cái bánh sinh nhật con dâu làm cũng nhạt thếch. Hay có lẽ tôi đã mất vị
giác — với đồ ngọt lẫn với sự quan tâm.
Lâu lắm rồi
tôi vẫn nghĩ: già nghĩa là cô đơn — một căn nhà im ắng, điện thoại chẳng reo,
cuối tuần chẳng ai ghé. Tôi tưởng đấy mới là nỗi đau tệ nhất.
Bây giờ tôi
biết: còn tàn nhẫn hơn cả khoảng trống, là một ngôi nhà đầy người nhưng mình bị
vô hình.
Chồng tôi mất
mười năm trước.
Bốn mươi năm
bên nhau. Một người đàn ông mộc mạc, vững chãi. Ông sửa được cái cửa kẹt, nhóm
được bếp lửa, và luôn tìm đúng một câu ngắn gọn để tôi thấy yên lòng. Ông đi rồi,
chân tôi như đứng trên khoảng không.
Tôi ở
lại với hai đứa con — Carlo và Laura. Tôi cho chúng tất cả. Không phải vì bổn
phận, mà vì tôi chẳng biết yêu theo cách nào khác.
Chẳng
có chuyến đi xa hay bằng cấp oách, nhưng tôi luôn có mặt: lúc con sốt, lúc làm
bài, lúc gặp ác mộng. Tôi nghĩ tình thương rồi sẽ quay lại với mình.
Dần dần, những
lần ghé thăm thưa hẳn.
— Mẹ
ơi, con bận.
— Cuối
tuần này cũng không được đâu mẹ.
Và tôi chờ.
Một ngày,
Carlo bảo:
— Mẹ
về ở với tụi con đi, cho mẹ có người bầu bạn.
Tôi xếp đồ.
Cái mền tặng cô hàng xóm, cái ấm pha cà phê đem cho, cây đàn piano thì bán — rồi
tôi về căn nhà rộng rãi, sáng sủa của con.
Ban đầu, dễ
chịu lắm. Cháu trai ôm tôi, Laura rót cà phê cho tôi. Rồi mọi thứ đổi khác.
— Mẹ
ơi, vặn nhỏ tivi lại.
— Mẹ
ở trong phòng nhé, nhà có khách.
— Mẹ
chưa bỏ đồ giặt chung với tụi con sao?
Và những câu
nói cứ dính chặt lên tường:
— Tụi
con mừng vì mẹ ở đây, nhưng đừng làm nhiều quá.
— Mẹ
ơi, đây không còn là nhà của mẹ nữa.
Tôi cố giúp:
nấu ăn, giặt giũ, trông cháu. Nhưng như thể tôi không tồn tại. Hoặc tệ hơn: tôi
là gánh nặng.
Một đêm, tôi
nghe Laura nói chuyện điện thoại:
— Mẹ
chồng như bức tượng ở góc nhà. Có cũng như không. Thế lại… dễ cho mình hơn.
Đêm đó tôi
không ngủ. Nhìn trần nhà và hiểu: người thân ở ngay bên, mà mình cô độc nhất đời.
Một tháng
sau, tôi đi. Tôi nói có bạn rủ về quê ở chung.
— Mẹ đi vậy
cũng tốt, Carlo đáp, nghe như thở phào.
Giờ tôi ở một
căn phòng nhỏ ngoài rìa Granada. Tôi tự pha cà phê, đọc sách, viết những lá thư
chẳng bao giờ gửi. Không ai chen ngang, không ai phán xét. Bảy mươi tuổi, tôi
không mong gì nhiều. Chỉ muốn còn cảm thấy mình là một con người — không phải
gánh nặng, không phải cái bóng.
Tôi đã hiểu:
Cô đơn thật
sự không phải là sự im lặng của căn nhà.
Đó là
khi những người mình yêu ở ngay gần, mà chẳng ai nhìn thẳng vào mắt mình.
Khi
người ta chịu đựng mình thay vì lắng nghe.
Khi mình vẫn
ở đó, nhưng đã bị coi như vô hình.
Tuổi già
không nằm trên nếp nhăn.
Tuổi
già là tình yêu bạn đã từng cho đi…
và còn ai cần
đến nữa.
Văn
Chương/quinhon 11
Gởi ai đã và sắp
đến tuổi già.
Bài viết của một tác giả không nhớ rõ tên, có một
nội dung quá thâm thuý, dành cho những ai trong tuổi Cao Niên nếu muốn có một đời
sống hạnh phúc trong những ngày còn lại trên trần gian này, trước khi thân xác
trở về cát bụi thì nên suy luận những điều được nêu ra trong bài viết này.
Đời người thật
ngắn ngủi. Nhớ lại vào lứa tuổi đôi mươi, chúng ta lang thang trong khuôn viên
trường đại học, vui cười vô tư và bây giờ đã hơn 40 năm trôi qua rồi. Đời
người thoáng chốc đã già !
Bây giờ, những
năm còn lại trong cuộc đời của một người, chúng ta cần sống thanh thản, sống
thoải mái, sống hạnh phúc vì qua một ngày, chúng ta đã mất một ngày. Vì vậy, một
ngày đến, chúng ta vui một ngày. Vui một ngày…rồi không biết được bao nhiêu
ngày nửa. Hạnh phúc là do chính mình tạo ra, vui sướng cũng do chính mình tìm lấy
vì những niềm vui ấy đã ẩn chứa trong những sự việc nhỏ nhặt xãy ra trong đời sống.
Hạnh phúc là những
gì hiện đang ở chung quanh chúng ta, trong tầm tay chúng ta. Nhà nho Nguyễn
Công Trứ quan niệm “ Tri túc, đãi túc, tiện túc, hà thời túc. Tri nhàn, đãi
nhàn, tiện nhàn, hà thời nhàn”…
Tiền rất
quan trọng trong đời sống của con người nhưng tiền không phải là tất cả. Đừng
quá coi trọng đồng tiền và cũng đừng lệ thuộc vào đồng tiền, mặc dù biết rằng
nếu không có tiền thi làm sao chúng ta sống, làm sao để được thoải mái.
Ta vẫn biết khi ta ra đời,ta đâu có mang nó đến và khi ra đi, chúng ta cũng
không mang nó theo.
Đồng tiền có thể mua một lâu đài to lớn nhưng đồng tiền không mua được mái ấm
gia đình.
Đồng tiền giúp chúng ta mua được nhiều thứ tiện nghi trong cuộc sống nhưng đồng
tiền không mua được sức khỏe cũng như hạnh phúc trong đời sống.
Quảng đời còn lại thì quá ngắn ngủi, ta phải sống những ngày tháng cho đáng sống,
ta phải làm cho cuộc đời thêm phong phú .
Những gì cần ăn
thì cứ ăn, cần mặc thì cứ mua sắm, muốn đi du lịch thì cứ đi. Tập cho mình có
nhiều đam mê, tự tìm niềm vui cho chính mình.
Vào trong
internet để gửi thư cho bạn bè, để chia sẻ một tin hay, một chuyện vui, một bản
nhạc, đọc những bài viết có giá trị, hay “chat” với người quen biết. Chúng ta cần
trao dồi bộ óc để trí nhớ vẫn còn sáng suốt.
Nếu có người bạn
cần giúp, ta cứ mở lòng nhân ái, tốt bụng với mọi người. Rảnh rổi đi làm
những việc từ thiện xã hội, giúp một tay tại những nơi tôn kính như nhà Chùa,
nhà Thờ,… lấy việc giúp người làm niềm vui, đó là những thú vui trong tuổi già.
Hơn nửa đời,
chúng ta dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời
gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho chính mình, quan tâm bản thân, sống
thế nào cho thanh thản, vui vẽ.
Việc gì muốn
thì làm, ai nói sao thì mặc kệ vì mình đâu phải sống để người khác thích hay
không thích, nên sống thật với mình. Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức,
ăn uống quá kiêng cử thì không đủ chất bổ dưởng, quá nhàn rổi thì buồn tẻ, quá ồn
ào thì khó chịu…
Cuộc sống tuổi
già thật đa dạng, nhiều màu sắc nên ta cần có nhiều bạn bè, nhiều nhóm bạn bè
hoặc tham dự vào những sinh hoạt trong các Hội đoàn ái hữu lành mạnh. Gặp bạn,
nói ra những điều phiền muộn cho nhau nghe. Hãy tìm cách gặp gở bạn bè và
người thân vì không còn nhiều thời gian nửa.
Một người lớn
tuổi, sống cô đơn, biệt lập, không đi ra ngoài, không giao thiệp với bạn hữu,
thế nào cũng đi đến chổ tự than thân trách phận, bất an, lo âu, ủ dột và tuyệt
vọng. Từ đó bắt nguồn của bao nhiêu căn bệnh. Đừng bao giờ nói, hay nghỉ là: “
Tôi già rồi, tôi không giúp ích được cho ai nửa”. Đừng nói những lời hay những
tư tưởng có ý tuyệt vọng.
Người già chỉ sảng
khoái khi được có bạn tâm giao, đó là một liều thuốc bổ mà không Bác sĩ nào có
thể biên toa cho ta mua được.
Ở tuổi hiện tại,
chúng ta đừng nghỉ đến đồng tiền, đừng nghỉ đến giàu hay nghèo nửa và cũng đừng
than trách hay hối hận vì những lầm lỗi trong quá khứ và cũng đừng tự hỏi là tại
sao bây giờ ta không có nhiều tiền. Đừng nói ta không có tiền.
Có những thứ hiện
đang chung quanh ta rất quí giá mà có nhiều tiền cũng không mua được, đó là người
phối ngẩu của chúng ta.
Nếu có chút ít
đồng tiền thì cứ tiêu xài những gì ta cần vì sẽ có lúc chúng ta để lại cho người
khác xài. Nếu hôm nay ta còn khoẻ mạnh, còn ăn được những món ăn ta thích và ăn
biết ngon là ta đã có một khối tài sản to lớn trong tuổi già.
Rồi ta tìm đến
những người bạn cùng nhau uống tách trà nóng, ly cà phê buổi sáng, kể chuyện
năm xưa hay trao đổi những kinh nghiệm trong cuộc sống hiện tại.
Cuối tuần, hẹn
nhau với người bạn đi câu cá, hưởng không khí trong lành của thiên nhiên và
cũng để cho tâm tư lắng đọng, tinh thần thanh thản. Đó là những niềm vui trong
cuộc sống cuả tuổi già.
Posted by Việt
Anh
http://www.thanhnientudo.com
![]()
NHÂN DUYÊN
Mỗi cuộc gặp gỡ của chúng ta với ai đó trong đời đều mang theo mối nhân duyên từ quá khứ, đôi khi gặp nhiều lần, nhưng cũng có lúc chỉ gặp được một lần thôi. Có những người vừa gặp đó nhưng chỉ cần quay lưng lại, họ đã trở thành người xa lạ mất rồi. Tất cả chúng ta đều không thể biết được, mai sau này ta và người có còn chung bước cùng nhau không? Thế nên nếu còn thời gian, còn cơ hội, hãy chân thành đối đãi, sống hết lòng cho nhau và vì nhau.
Trích Bước Qua Thăng Trầm
Nhuận Bình![]()
NHỮNG ĐIỀU VỤN VẶT
Cha mất hơn 3 năm nhưng di sản mà ông để lại cho con trai mình thì nhiều vô kể. Thỉnh thoảng trên dòng đời trôi nổi khi tôi có lúc này lúc kia phải "đụng chuyện" thì những di sản ấy lại giúp tôi giải quyết hết mọi việc!![]()
Cha là người lao động tay chân đơn thuần. Đổi mồ hôi lấy cơm gạo nuôi gia đình vợ con. Có lần 2 cha con đang chở nhau, thấy chiếc xe tang đối diện, người lẳng lặng tháo nón, tấp xe nhường đường và nói:
- Đây là điều tối thiểu và sau cùng... mà con người có thể dành cho nhau!![]()
Chạy xe ngoài đường thì thôi. Về tới cửa nhà là cha tắt máy dẫn bộ vào trong. Cha nói: nếp nhà phải được xây dựng từ những điều đơn giản như thế!![]()
Có lần cha đi làm về khá khuya - ngang 1 cây cầu nhỏ, cha thấy 1 thằng bé ốm đang bị cả nhóm côn đồ vây đánh. Cha dừng lại, rút sợi thắt lưng và hô lớn "... tụi mày là một lũ hèn hạ... cả đám xúm đánh hội đồng 1 đứa... ". Vậy là mình ông "cân" hết cả gần chục thằng, sau cùng thằng nhỏ xấu số ấy được cứu. Đúng sáng mùng 1 tết năm đó... bạn biết chuyện gì không? Cậu bé xấu số đêm hôm đó dẫn cả nhà của nó đến chúc tết nhà tôi! Năm đó nhà tôi lại có thêm một gia đình bạn mới.![]()
Khi xe gắn máy còn chưa phổ biến thì xe đạp là phương tiện di chuyển chính. Một tối nọ, sau khi rời chỗ làm ông vừa đổ dốc cầu trong khi mưa nặng hạt. Ông khoác lên mình áo mưa và lầm lũi đi. Được một đoạn ông thấy có cặp mẹ con không có áo mưa để mặc. Nhìn thằng nhỏ tội tội... Không kịp suy nghĩ ông lột ngay cái áo mưa đang mặc nhường cho mẹ con họ. Rồi cha nhấn bàn đạp cho xe lao đi mất hút...![]()
Cha mua trái cây cho mẹ con tôi ăn thì thường chọn thứ ngon nhất. Mua vào sáng sớm, tính tiền, rồi gửi đó luôn cho họ giữ. Chiều tối về thì mới ghé lấy mang về. Cha nói:
- Mua buổi sáng vì sáng đồ nó luôn tươi nhất. Và còn vì sáng người ta thường không nói thách nhiều, ai cũng muốn mở hàng xôm tụ
...
- .Dạ ... nhưng nếu họ cố tình kê giá lên thì sao cha...
- Thì cha vẫn mua... vì cha biết phải cực đến dường nào... người ta mới phải trườn mặt ra vỉa hè để bán dạo...
- Dạ...
- Giúp được lúc nào thì giúp... không nên mặc cả vì cha sợ... tội người ta...!
Những điều vụn vặt của cha, ngày đó ông gieo vào cuộc sống, giờ tôi lại chính là người được gặt hưởng những trái ngọt đó. Vào đời bằng đôi bàn tay trắng. Kỳ lạ! Khi gặp khó khăn, lần nào tôi cũng được quý nhân âm thầm phù trợ! Rồi mọi chuyện cũng qua bằng hết.
Có khi biết họ là ai. Có khi không. Mỗi khi như vậy tôi thường ngước mặt lên trời và thầm cảm ơn cha! Người đàn ông bình thường mà vĩ đại trong đời tôi.
Sài Gòn, một sáng ngước nhìn trời mây...
Nguồn: Sóng Xô Về Đâu

.jpg)

.jpg)
.jpg)
.jpg)
.jpg)
.jpg)
.jpg)
.jpg)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét