Một bác sĩ Do Thái, không thể tìm được việc làm tại các bệnh viện Mỹ, đã quyết định mở phòng khám tư nhân nhỏ của riêng mình.
Bên ngoài, anh ta đã đăng một tấm biển:
“Hãy chữa trị với giá 20 đô la — và nếu chúng tôi không thể chữa trị cho bạn, chúng tôi sẽ trả lại bạn 100 đô la. ”
Một ngày nào đó, một luật sư Mỹ nghĩ rằng anh ta đã tìm thấy một lỗ hổng hoàn hảo để kiếm một số tiền dễ dàng. Anh ấy bước vào.
Luật sư: “Bác sĩ, tôi đã mất cảm giác về vị giác của mình. ”
Bác sĩ: “Y tá, mang thuốc từ hộp #22. Cho ba giọt vào miệng anh ta. ”
Luật sư (nhổ): “Ugh! Đó là dầu lửa! ”
Bác sĩ: “Chúc mừng, vị giác của bạn đã trở lại. Đó sẽ là $20. ”
Bực mình, luật sư trả tiền... nhưng anh ấy vẫn chưa xong. Vài ngày sau, anh ấy đã trở lại.
Luật sư: “Bác sĩ, tôi đã mất trí nhớ của mình. Tôi không thể nhớ bất cứ điều gì. ”
Bác sĩ: “Y tá, mang thuốc từ hộp #22. Làm ơn cho ba giọt. ”
Luật sư (hét): “Đó là dầu lửa! Lần trước bạn đã tặng tôi! ”
Bác sĩ: “Tuyệt vời — trí nhớ của bạn đã trở lại. Đó sẽ là $20. ”
Phẫn nộ, luật sư lại giao tiền, nhưng về lần cuối, quyết thắng.
Luật sư: “Bác sĩ, thị lực của tôi đang suy giảm. Tôi khó mà nhìn thấy. ”
Bác sĩ: “Tôi xin lỗi, chúng tôi không có thuốc chữa điều đó. Đây, hãy nhận tiền hoàn lại $100 của bạn. ”
Luật sư (nheo mắt): “Đợi đã... Đây là $20, không phải $100! ”
Bác sĩ: “Tuyệt vời! Thị lực của bạn đã được phục hồi. Đó sẽ là $20. ”
Đạo lý của câu chuyện?
Đôi khi, trí thông minh đánh bại sự xảo quyệt - và trí tuệ là sự bảo vệ tốt nhất.
Sưu tầm
Bên ngoài, anh ta đã đăng một tấm biển:
Một ngày nào đó, một luật sư Mỹ nghĩ rằng anh ta đã tìm thấy một lỗ hổng hoàn hảo để kiếm một số tiền dễ dàng. Anh ấy bước vào.
Bực mình, luật sư trả tiền... nhưng anh ấy vẫn chưa xong. Vài ngày sau, anh ấy đã trở lại.
Phẫn nộ, luật sư lại giao tiền, nhưng về lần cuối, quyết thắng.
Đôi khi, trí thông minh đánh bại sự xảo quyệt - và trí tuệ là sự bảo vệ tốt nhất.
Sưu tầm
GIÀ RỒI, ĐI CHO BIẾT...


Ông cụ nọ quyết định đi châu Âu du lịch vì nghe nói bên đó có phố đèn đỏ rất nhiều, ông muốn thử một lần cho biết.
Sau khi xuống sân bay, ông phi ngay đến khách sạn đã đặt trước, ông hỏi anh phục vụ khu vực nào của thành phố có vui vẻ tươi mát, anh bồi chỉ dẫn ông tận tình.
Buổi tối ông lên đồ láng coóng đi ra khu vực đó. Ông thấy ngã ba có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng.
1 tấm ghi là: "Dành cho người nhiều tiền", tấm còn lại ghi: "Dành cho người ít tiền".
Ông lão tự nhủ: “Mình gom góp có chút xíu nên mình nên đi vào đường dành cho người ít tiền vậy!”
Ông cắm cúi đi đến cuối đường lại gặp ngã ba có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. 1 tấm ghi:
”Dành cho người trẻ", tấm còn lại ghi: "Dành cho người già".
Thế là ông lại lọ mọ quẹo vào đường dành cho người già, cắm cúi đi.
Ði đến cuối đường, ông tiếp tục gặp ngã ba có 2 tấm bảng. 1 tấm ghi là:
"Dành cho người đẹp", tấm còn lại: “Dành cho người xấu".
Ông lại tự nhủ: “Mình 60 rồi còn đẹp cái gì nữa chứ?”
Thế là ông quẹo vào đường dành cho người xấu, vừa đi ông vừa tự động viên mình: "Sắp được hưởng sung sướng rồi cố lên".
Ði đến cuối đường, ông lại nhìn thấy ngã ba trên lại có 2 tấm bảng rẽ ra 2 hướng. 1 tấm ghi:
"Dành cho người dẻo dai", tấm còn lại ghi: "Dành cho người xỉu xìu xìu".
Ông lẩm bẩm: “Mình già rồi, thuộc loại xỉu xìu xìu rồi, mình chỉ ráng đi để tận hưởng chút lạc thú cuối đời cho biết với người ta thôi mà.”
Thế là ông rẽ vào con đường thứ 2. Ông lụm cụm xiêu vẹo bước đi 1 cách khó nhọc trên con đường với bao suy nghĩ tưởng tượng ra cảnh vui thú... nhưng khi đến cuối đường ông nhìn thấy chỉ 1 tấm bảng treo thật cao. Ông vừa nhìn vừa đánh vần hàng chữ mồ hôi tuôn ròng ròng.
Đọc xong mặt ông đỏ ửng.
Tấm bảng ghi là:
ÍT TIỀN, GIÀ, XẤU, LẠI CÒN XỈU XÌU THÌ LÀM GÌ ĐƯỢC NỮA, QUAY VỀ NHÀ THÔI BỐ GIÀ ƠI !
Lien Nguyen sưu tầm
Ông cụ nọ quyết định đi châu Âu du lịch vì nghe nói bên đó có phố đèn đỏ rất nhiều, ông muốn thử một lần cho biết.
Sau khi xuống sân bay, ông phi ngay đến khách sạn đã đặt trước, ông hỏi anh phục vụ khu vực nào của thành phố có vui vẻ tươi mát, anh bồi chỉ dẫn ông tận tình.
Buổi tối ông lên đồ láng coóng đi ra khu vực đó. Ông thấy ngã ba có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng.
1 tấm ghi là: "Dành cho người nhiều tiền", tấm còn lại ghi: "Dành cho người ít tiền".
Ông lão tự nhủ: “Mình gom góp có chút xíu nên mình nên đi vào đường dành cho người ít tiền vậy!”
Ông cắm cúi đi đến cuối đường lại gặp ngã ba có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. 1 tấm ghi:
”Dành cho người trẻ", tấm còn lại ghi: "Dành cho người già".
Thế là ông lại lọ mọ quẹo vào đường dành cho người già, cắm cúi đi.
Ði đến cuối đường, ông tiếp tục gặp ngã ba có 2 tấm bảng. 1 tấm ghi là:
"Dành cho người đẹp", tấm còn lại: “Dành cho người xấu".
Ông lại tự nhủ: “Mình 60 rồi còn đẹp cái gì nữa chứ?”
Thế là ông quẹo vào đường dành cho người xấu, vừa đi ông vừa tự động viên mình: "Sắp được hưởng sung sướng rồi cố lên".
Ði đến cuối đường, ông lại nhìn thấy ngã ba trên lại có 2 tấm bảng rẽ ra 2 hướng. 1 tấm ghi:
"Dành cho người dẻo dai", tấm còn lại ghi: "Dành cho người xỉu xìu xìu".
Ông lẩm bẩm: “Mình già rồi, thuộc loại xỉu xìu xìu rồi, mình chỉ ráng đi để tận hưởng chút lạc thú cuối đời cho biết với người ta thôi mà.”
Thế là ông rẽ vào con đường thứ 2. Ông lụm cụm xiêu vẹo bước đi 1 cách khó nhọc trên con đường với bao suy nghĩ tưởng tượng ra cảnh vui thú... nhưng khi đến cuối đường ông nhìn thấy chỉ 1 tấm bảng treo thật cao. Ông vừa nhìn vừa đánh vần hàng chữ mồ hôi tuôn ròng ròng.
Đọc xong mặt ông đỏ ửng.
Tấm bảng ghi là:
ÍT TIỀN, GIÀ, XẤU, LẠI CÒN XỈU XÌU THÌ LÀM GÌ ĐƯỢC NỮA, QUAY VỀ NHÀ THÔI BỐ GIÀ ƠI !
Lien Nguyen sưu tầm
THỬ LÒNG
Một ngày nọ, cô vợ muốn thử lòng chồng mình, để lại trên tủ đầu giường một bức thư, trong thư viết là đã chán nản chồng quá rồi, không muốn sống chung với anh nữa. Viết thư xong cô vợ chui xuống gầm giường, chuẩn bị quan sát phản ứng của chồng.
Rồi chồng cô về, đương nhiên là đã nhìn thấy lá thư, đọc xong thư rồi anh viết gì đó vào lá thư, sau đó vừa hát vừa nhảy, thay đồ chuẩn bị đi. Vừa thay đồ anh vừa gọi điện thoại: “Em yêu, anh sắp đi gặp em đây. Mụ vợ nhà anh cuối cùng đã bỏ đi rồi. Năm đó anh đúng là mù rồi mới cưới cô ta. Giá mà anh gặp em sớm thì tốt biết mấy. Honey à, anh tới gặp em đây.” Nói xong, anh chồng bỏ đi.
Cô vợ núp dưới gầm giường khóc chết lên chết xuống, cuối cùng quyết định bò ra khỏi gầm giường, xem chồng mình viết gì trong thư. Anh chồng viết: “Em đúng là đồ ngốc, anh nhìn thấy chân em rồi. Anh đi chợ đây.”
Bảo Nhi Lê






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét