.

.

a

Hoa đào nở, chim én về, mùa xuân lại đến. Chúc quý thầy cô và anh chị em đồng môn năm mới Giáp Thìn : - nghìn sự như ý, vạn sự như mơ, triệu sự bất ngờ, tỷ lần hạnh phúc.
THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ, ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU - MỘT NĂM MỚI AN KHANG THỊNH VƯỢNG - VẠN SỰ NHƯ Ý

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2024

CÂU CHUYỆN LÚC 2 GIỜ SÁNG

 



Tôi mua chiếc xe tải nhỏ và nhận chở hàng để kiếm sống. Cuộc sống của tôi hoàn toàn tự do, không phải làm thuê cho ai, ngoài chuyện kiếm sống, tôi còn có thể đem đến niềm vui cho người khác.Trên những đoạn đường dài, có rất nhiều hành khách trò chuyện cùng tôi. Những câu chuyện muôn màu của họ đã vẽ nên bức tranh cuộc sống vô cùng phong phú .... nhưng đáng nhớ nhất là câu chuyện của một người phụ nữ kể tôi nghe vào một đêm tháng tám....
Khoảng 2 giờ sáng, sau khi nhận được cuộc điện thoại nhờ chở hàng. Tôi tìm đến địa chỉ được thông báo. Đó là một tòa nhà chìm trong bóng đêm, chỉ có chút ánh đèn le lói hắt ra từ cửa sổ tầng trệt. Thông thường, các tài xế bóp còi một hai lần rồi đợi vài phút, nếu không thấy người ra thì lái xe đi, coi như mình bị một kẻ vô công rỗi nghề nào đấy chọc phá. Nhưng tôi thì vẫn cứ im lặng đậu xe ngoài cửa, lòng thầm nghĩ : Biết đâu người khách kia thực sự cần sự giúp đỡ thì sao ?
Chờ một lúc sau, tôi xuống xe và bước đến gõ cửa.
_ Giọng trả lời run run, yếu ớt của một phụ nữ lớn tuổi vọng ra. Vui lòng đợi tôi một phút.
Tới gần tôi nghe có một vật gì đó rất nặng, rơi xuống nền nhà .... cánh cửa từ từ mở .... dáng bà thấp bé đứng trước mặt tôi, tay xách một chiếc valy nhỏ. Nhìn vào trong, cảm tưởng như căn nhà này đã nhiều năm không ai ở, tất cả đồ đạt đều phủ khăn, trên tường chẳng hề có một cái đồng hồ treo tường hay tranh phong cảnh để trang trí gì ...
_ Cậu có thể mang giúp tôi cái thùng này ra xe không ?
Vâng thưa bà.! Sau khi khuân hết đồ đạc, tôi dìu bà lên xe.
_ Bà đưa tôi một mảnh giấy nhỏ chỉ đường .
Nhìn tờ giấy tôi nói nhanh. Nếu đi theo đường này thì xa lắm bà ạ, cháu biết có một con đường khác nhanh hơn .
_ Bà trả lời : Không sao, tôi không vội gì, tôi cần ghé vào một trại tế bần trên đường đi .... ngập ngừng một lát bà nói tiếp, tôi không có gia đình để về, bác sĩ bảo tôi không còn sống bao lâu nữa !!
Nghe bà nói tôi lặng người và chạy thật chậm . Suốt hai giờ, tôi chở bà loanh quanh khắp thành phố theo sơ đồ được vẽ sẵn ....
_ Bà chỉ tôi ngôi trường mà ngày xưa bà từng là giáo viên ở đó ... rồi căn nhà bà từng sống khi mới kết hôn... ngang qua cửa hàng trang trí nội thất bà nói, trước đây nó từng là một Câu Lạc Bộ Khiêu Vũ....có lúc ngang qua một cao ốc, bà yêu cầu tôi lái xe chậm, rồi đưa mắt nhìn vào khoảng không gian tối đen trước mặt. Chúng tôi cứ đi như vậy, mãi khi trời gần sáng bà bất chợt bảo:
Tôi cũng hơi mệt rồi, anh đưa tôi đến địa chỉ ấy thôi.
Tôi lặng lẽ lái xe đến địa chỉ ghi trên mảnh giấy ....
Đến nơi, đó là một ngôi nhà cũ kỹ, nằm sâu trong hẻm, giống như một nhà An Dưỡng, phía trước có chiếc cổng mái vòm .
_ Bà nói với tôi : Đấy là Trại Dưỡng Lão. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ sống ở đây. Khi các con biết bệnh tình của tôi, chúng gởi tôi vào nơi này. Ngôi nhà lúc nãy sẽ bán đi để chia cho chúng. Không hiểu sao, suốt đêm qua tôi không ngủ được, NÊN QUYẾT ĐỊNH ĐẾN SỚM HƠN DỰ TÍNH ....
Tôi nhủ thầm " Sao lại sớm hơn dự tính ??".
Thấy tôi tỏ vẻ khó hiểu, bà cười buồn :
_ À, các con tôi định tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ để tiễn tôi đi vào chiều nay ấy mà. Tôi thấy nên ra đi trước khi điều đó xảy ra thì hơn. Những người già như chúng tôi rất sợ những cuộc tiễn đưa .... vào Trại Dưỡng Lão cần gì mà đưa tiễn chứ. Cảm ơn cậu đã cho tôi những giờ phút tuyệt vời. Hôm nay là ngày cuối cùng, tôi được thăm lại những nơi mà tôi yêu thương, ngày cuối cùng tôi được tự do đi lại ..
Tôi thấy nước mắt bà ứa ra, miệng cứ lẩm bẩm .
_ Hôm nay là ngày cuối cùng... ngày cuối cùng .... rồi bà loay hoay mở ví tiền.... À tôi phải trả cho cậu bao nhiêu ?
Không có gì đâu, thưa bà .!
_ Nhưng anh còn phải sinh sống nữa chứ, xe là phương tiện làm ăn của anh mà.!
Đó là với những hành khách khác bà ạ ! Rồi dường như chẳng kịp suy nghĩ gì cả, tôi cúi xuống ôm chầm lấy bà.
_ Bà cũng xúc động, quàng tay vỗ vỗ vào lưng tôi yếu ớt ... cảm ơn... cảm ơn cậu !!.
Một anh bảo vệ Trại Dưỡng Lão bước ra đỡ lấy hành lý và dìu bà đi vào . Chiếc mái vòm oai phong, bệ vệ đón lấy tấm thân run rẩy của bà ....
Ngoài kia .... mặt trời đã lên cao..!!
P/s: Cha mẹ họ không bỏ bạn khi bạn còn bé..thì bạn đừng rời bỏ họ khi họ về già...Có câu: Sóng trước đổ đâu - sóng sau đổ đấy....

Sưu tầm
My Lan Phạm



7 ĐIỀU BẠN CẦN HỌC MỖI NGÀY.
Dù thời điểm hiện tại, bạn đang là người giàu hay người nghèo, thì bạn cũng đều cần sống tốt hơn mỗi ngày, hãy lưu ý những câu nói sau:
1. Học cách tự vui vẻ:
Cuộc đời là của bạn, tâm trạng cũng là của bạn.
Hoàn cảnh có thể không vui nhưng bạn có thể thay đổi được tâm trạng của mình phải không ?
2. Học cách tự chăm sóc chính bản thân mình:
Không ai có thể nâng đỡ, chăm sóc được bạn cả cuộc đời.
Hãy tự biết chăm sóc bản thân để thấy được giá trị của mình.
3. Học cách từ bỏ nỗi đau:
Tình yêu làm cho người ta quên đi thời gian và thời gian làm người ta quên đi tình yêu.
Đừng để quá nhiều “ngày hôm qua” chiếm hữu “ngày hôm nay” của bạn.
4. Học cách coi nhẹ được mất:
Trên thế giới này, kỳ thực ngoài sinh mệnh của mình ra thì không còn có gì quan trọng, đáng để bạn lạc lối cả.
5. Học thiện lương:
Thiện lương là nền tảng, cốt lõi để làm người.
Đừng vì danh lợi mà để mất đi bản tính của mình.
6. Học khoan dung:
Phụ nữ không phải vì xinh đẹp mới khả ái, mà là vì khả ái nên mới xinh đẹp.
Một chút khoan dung độ lượng có thể khiến người khác cảm kích cả đời.
7. Học được quý trọng:
Đời người nhìn thì tưởng là xa nhưng thực ra lại rất ngắn.
Hãy quý trọng tất cả mọi người xung quanh mình, đừng để lưu lại sự hối tiếc khi đã quá muộn.
Sưu Tầm



Chuyện kế rằng xưa có một hành khách bước đơn độc trên chặng đường xa. Khi đã quá mỏi mệt và kiệt quệ, anh nằm xuống và ngủ một giấc ngon lành trên thảm cỏ ven đường. Không lâu sau, một con rắn độc từ trong bụi cỏ chui ra và bò về phía người độc hành này.
Khi con rắn chuẩn bị cắn người khách đang ngủ, bỗng một người đi ngang qua đó, kịp thời đánh chết con rắn độc rồi đi tiếp. Người độc hành vẫn ngủ say sưa mà không hề biết chuyện gì đang diễn ra. Cho đến cuối cuộc đời, anh vẫn không hay biết rằng mình đang sống trong ân huệ của người qua đường vô danh thuở nọ...
Có thể vị khách độc hành không hề biết đến ơn cứu mạng ấy, và người qua đường cũng đã quên từ lâu, nhưng sự tình này đều ghi dấu trong Trời Đất.
Lại cũng có chuyện như thế này:
Một hôm, người chồng trở về nhà. Lúc đó trời đã khuya lắm rồi, nhưng chiếc đèn bên hiên nhà vẫn sáng rực, chiếu rọi một đoạn đường phía ngoài ngôi nhà. Anh cho rằng vợ mình ngủ quên, định bụng vào trong nhà tắt đèn, nhưng không ngờ lại bị vợ cản lại. Anh chưa kịp hỏi nguyên do thì chị vợ đã chỉ tay ra ngoài cửa sổ cho chồng nhìn.
Ven đường bên ngoài cửa sổ là một chiếc xe ba bánh chở đầy rác. Ngay cạnh đó, một cặp vợ chồng đang ngồi nghỉ dưới ánh đèn ấm áp bên hiên nhà. Họ vừa nói vừa cười, và cùng nhau ăn chút gì đó để lót dạ đêm khuya.
Nhìn thấy cặp vợ chồng ấy đang chuyện trò vui vẻ dưới ánh đèn, cả anh và vợ đưa mắt nhìn nhau rồi nhẹ nhàng rút lui. Có lẽ hai vợ chồng người thu gom rác ấy sẽ vĩnh viễn không biết rằng, ở đâu đó trong thành phố này, có một ngọn đèn vẫn hàng đêm vì họ mà thắp sáng.
Và bạn thấy đấy, có những sự giúp đỡ diễn ra trong âm thầm và lặng lẽ. Vậy cớ sao cứ phải đợi đến khi mắt thấy, tai nghe rồi chúng ta mới biết ơn trong lòng?
Bởi vì, có những “cho đi” không bao giờ mong chờ bạn đền đáp. Có những “giúp đỡ” không bao giờ chờ bạn nói “Cảm ơn!”
Vì vậy, hãy cứ biết ơn cuộc đời này và hãy dùng lòng cảm ơn để đối đãi với tất cả mọi người xung quanh bạn.
Và đừng quên rằng:
- Không biết trân quý, có núi tiền cũng chẳng thể vui tươi.
- Không biết khoan dung, có bạn bè rồi cũng rời ra.
- Không biết cảm ơn, có tài giỏi cũng chẳng thể thành công.
- Không biết hành động, có thông minh cũng chẳng thể viên dung.
- Không biết hợp tác, có làm việc chăm chỉ cũng không thành đại sự.
- Không biết tiết kiệm, có kiếm nhiều tiền cũng không thể phú quý.
- Không biết thỏa mãn, có nhiều tiền cũng không thể hạnh phúc.
- Không biết dưỡng thân, có trị liệu cũng chẳng thể trường thọ.
Hãy nhớ:
- Có một thứ không thể lợi dụng: Đó chính là thiện lương.
- Có một thứ không thể gian dối: Đó chính là tình cảm.
- Có một thứ không thể lừa gạt: Đó chính là sự chân thành.
- Có một thứ không thể thiếu: Đó chính là bạn bè.
Sưu tầm



Bức thư đánh ghen 66 chữ của Nam Phương Hoàng hậu.

Năm 1946, cựu hoàng Bảo Đại tham gia phái đoàn Việt Nam Dân chủ Cộng hòa sang Trùng Khánh (Trung Quốc) nhưng khi công việc kết thúc, cựu hoàng nhất định không trở về nước.

Lý Lệ Hà sau đó đã sang Trùng Khánh sống chung với cựu hoàng Bảo Đại rồi 2 người xin đi tỵ nạn ở Hồng Kông. Thời gian này, Nam Phương Hoàng hậu đã gửi riêng nhân tình của chồng một lá thư – thứ mà đến sau này người đời vẫn xem là màn “đánh ghen” thâm thúy của vị hoàng hậu cuối cùng.

“Em Lý Lệ Hà thân quý. Chị ở xa đức cựu hoàng hàng mấy vạn dặm trùng dương, nhưng chị biết rằng em đang hết lòng hết sức chăm sóc cựu hoàng ở Hồng Kông. Chị cầu mong lịch sử mai đây không buông rơi cựu hoàng, còn gặp lại nhau. Đức Từ Cung Thái hậu và chị trọn kiếp nhớ ơn em. Chị Nam Phương!”.

Bức thư vỏn vẹn 66 từ nhưng hàm chứa rất nhiều điều. Dù đau khổ vì chồng trăng hoa, ong bướm, Nam Phương Hoàng hậu không một lời oán thán. Thay vì trách móc, bà chọn gửi lời cảm ơn. Chỉ vài lời dung dị, tinh tế nhưng cũng đủ khiến cho “người thứ 3” kia phải suy nghĩ về vị trí của mình.

Trước đây, bà không ra Hà Nội “đánh ghen”, đòi lại người đàn ông của mình. Chính sự kiêu hãnh của một người phụ nữ có học thức khiến bà chọn sự im lặng, không giành giật chồng bằng bất kỳ thủ đoạn nào.

Không rõ bức thư đã ảnh hưởng đến tâm lý của Lý Lệ Hà đến đâu nhưng nhiều năm sau đó, bà này đã gìn giữ bức thư như một kỷ vật rất quan trọng của cuộc đời. Lý Lệ Hà còn từng cho cựu hoàng Bảo Đại xem lá thư chất chứa tâm tình của người vợ chính thất.

Còn về phần mình, Nam Phương Hoàng hậu chọn sống thầm lặng cùng mẹ chồng tại cung An Định, một lòng chăm lo cho các con. Năm 1947, bà đưa các con sang định cư ở Pháp và dành những ngày cuối đời nơi đất khách.

Không có nhận xét nào:

CHÀO MỪNG QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU SÓC TRĂNG THAM QUAN, ỦNG HỘ HOANGDIEUTRUONGXUASAIGON.BLOGSPOT.COM. CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM NHIỀU SỨC KHỎE, THÀNH CÔNG TRONG CÔNG VIỆC.